Quý Đình Kiêu đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng nói: 'Lá gan không nhỏ, lại dám đánh tôi! Hay là vì người đàn ông khác ngoài Diệu Dương.”
Người đàn ông này, quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi, việc này nếu anh ta không nhắc đến thì suýt chút nữa An Đình Đình đã quên.
An Đình Đình cười cười, xem thường nói: "Đây chỉ là một bài học, nếu sau này lại để tôi nhìn thấy anh đụng anh ấy, tôi sẽ còn đánh anh!”
"Cô... Quý Đình Kiêu phì cười, chăm chú nhìn cô nói: “Cô rất thú vị.”
An Đình Đình nhướng mày, nói: “Đừng tưởng rằng gần gũi với tôi thì tôi sẽ không ra tay với anh!”
"Cô..." Vẻ mặt Quý Đình Kiêu bị tức giận đến mức sắp tái đi rồi.
Nữ nhân này, thật sự là ăn gan hùm mật báo, lại dám nhằm vào anh ta hết lân này đến lân khác như vậy.
Khóe miệng của anh ta tà mị cong lên, nói: "Cô gái, cô là người phụ nữ đầu tiên đánh tôi.”
An Đình Đình cười một tiếng, nói: "Đừng kích động như vậy, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai."
"Cô... Quý Đình Kiêu bị ép đến sắp phát điên.
Tiêu Quân cái tên này đi đâu rồi, mau tới mang người đi, ở đây lâu thêm một giây đồng hồ, anh ta sợ mình sẽ không nhịn được mà bóp chết cô!
"Làm sao vậy, Đình Đình, Đình Kiêu tực giận với cô rồi sao?” Mạnh Yến San tới, không hiểu hỏi một câu.
An Đình Đình nhún vai, cố ý bày ra vẻ mặt không quan trọng, nói:" Không quan trọng, tôi cũng sẽ không so đo với anh ta!”
Phổi của Quý Đình Kiêu sắp bị tức giận mà nổ tung!
"Rõ ràng là cô đang ức hiếp tôi!” Anh ta không hê suy nghĩ thốt lên.
Lời vừa nói ra, Mạnh Yến San đều cảm thấy sửng sốt!
Nếu như lỗ tai của cô ta không phạm sai lầm, vừa rồi cô ta mới nghe thấy Quý Đình Kiêu đang kêu oan, đang rất uất ức! Trời ạ, luôn luôn là một nhân vật rất khó chơi, cũng có lúc bị người khác chỉnh.
Mà người cũng đang kinh ngạc, chính là Qúy Đình Kiêu.
Đáng chết! Anh ta điên rồi sao? Vậy mà anh ta lại thừa nhận với người khác rằng mình bị ức hiếp, lại còn là bị một người phụ nữ ức hiếp.
Người đàn ông bị tổn thương đến lòng tự trong quay đầu rời đi, chạy trối chết!
Mạnh Yến San kinh ngạc thu tâm mắt, nhìn vê phía An Đình Đình: "Vừa rồi cô đã nói gì?”
An Đình Đình tiếp tục nhún vai: "Chỉ là chuyện phiếm bình thường mà thôi.”
Đối phó với người đàn ông như vậy, phải ác miệng hơn so với anh ta thì được rồi. Dù sao, cô thế nào cũng không đáng kể,
nhưng Quý Đình Kiêu thì khác.
Anh ta là một người đàn ông có lòng tự trọng cực mạnh, cái miệng kia lại càng độc ác. Anh ta hung ác, bạn phải ác hơn thì mới có thể chế ngự!
Mạnh Yến San không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này quả thực có chút tài năng, đến ngay cả Quý Đình Kiêu, loại người tính xấu bẩm sinh như vậy mà cũng có thể thu thập.
"Này... San San" Có người chào hỏi với cô ta.
"Bảo bối, nhớ rồi sao!” Mạnh Yến San vẫy tay vê phía bên kia, sau đó nói với An Đình Đình: “Cô đợi tôi chút, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
An Đình Đình gật đầu: "Không sao, cô đi đi."
Mạnh Yến San rời đi, những cách nơi cô đứng cũng không xa. An Đình Đình đứng tại chỗ, nhìn cô và một đám phụ nữ quần áo lụa là trò chuyện thân mật.
Bỗng nhiên, cô nhớ ra là hình như đã lâu mình không liên lạc với Mạc Ninh Thanh. Cô gái này cũng không chủ động hỏi thăm
mình hay gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt của cô bị thu hút bởi một chút chó nhỏ màu trắng sữa đang ngồi xổm ở cửa chính.
Con gái sinh ra vốn không thể kháng cự lại với những động vật nhỏ có lông mêm như nhung này, An Đình Đình cũng vậy. Con chó này, hình như là một con samoyed thuần chủng, toàn thân màu trắng, không có một sợi lông tơ nào màu khác. Ngoan ngoãn đứng đó giống như một đứa trẻ nhỏ cô độc đáng thương.
Cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi về hướng đó.
Con chó nhỏ quay người, rời khỏi cửa. An Đình Đình tăng tốc, đuổi theo.
Theo sau bóng dáng nhỏ bé trắng thuần kia, An Đình Đình theo đuôi: “Bé ngoan, mày là vật nhỏ của nhà ai, không được chạy!”
Mượn ánh trăng lờ mờ, An Đình Đình bị con chó nhỏ này đứa đến cạnh bờ sông gần nhà, một nơi rất bí mật. Bờ sông có những mỏm núi đá lớn nhỏ không đều, phía sau còn có những cây lớn cành lá rậm rạp. Nếu không nhìn kỹ, thật sự khó có thể nhìn thấy tên tảng đá kia có một người đang ngồi!
Chính xác mà nói, đó là một người đàn ông!
Anh ta hình như là chủ nhân của con chó nhỏ, nó chạy về phía anh ta và cọ cọ bên người anh ta, hoàn toàn không lạ lẫm.
Người đàn ông kia quay người, ôm con chó nhỏ vào trong ngực. Trong lúc lơ đãng, hình như thấy được An Đình Đình, ánh mắt vì đó mà ngừng lại.
"Xin chào, xin hỏi anh là chủ nhân của con chó nhỏ sao?” An Đình Đình mang theo ý cười hỏi.
Thế nhưng người kia cũng không đáp lại cô, ôm con chó nhỏ đứng dậy, nhanh chân bước vào trong rừng sâu.
"Này... anh..." An Đình Đình lại cố gắng gọi hai tiếng, nhưng người đàn ông kia dường như cũng không muốn đáp lại cô.
Vì vấn đề ánh sáng, An Đình Đình cũng không thể thấy rõ ràng khuôn mặt người đàn ông kia, nhưng từ cách ăn mặc của anh ta để suy đoán, hình như cũng không phải chủ nhân trong nhà cũ của nhà họ Mặc.
An Đình Đình bất đắc dĩ, đành phải ngược theo hướng cũng trở vê.
Đi tới cửa, đối diện có một người phụ nữ đang bước ra ngoài. Trong nháy mắt, cô ta ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh là một hình bóng màu xanh nhạt đi qua, trong hơi thở ngửi được mùi thơm nông nặc.
Mùi thơm này... An Đình Đình vốn không phải thích múi thơm quá nồng. Đợi đến khi cô quay đầu lại, muốn nhìn khuôn mặt người phụ nữ này thì nhìn thấy bóng lưng màu xanh nhạt...
Bóng dáng màu xanh nhạt đi ra đến cửa lớn, bước chân đi hướng về phía sâu trong khu vườn.
Ở một nơi xa trong đình, một bóng dáng cao lớn tuấn lãng đứng ở nơi đó.
Người phụ nữ mỉm cười, dạo chơi đi qua.
Mặc Diệu Dương quay đầu, mặt mũi mang theo vẻ mặt sâu lắng yêu thương và tưởng niệm, ôm cô ta vào lòng...
An Đình Đình vừa về tới đại sảnh, liền bị một đám phụ nữ xông tới.
Sau một hồi nói chuyện mới biết, bọn họ đều là các công chúa của đám quan chức giàu có trong thành phố G. Các cô gái rối rít khen ngơi ngoại hình và phẩm vị của An Đình Đình, hỏi một số chuyện của cô, vô cùng tò mò.
An Đình Đình có lẽ là bị lây tâm trạng vui vẻ của bọn họ, một chút phiền muộn vừa rồi đã bị quét sạch.
"Đình Đình, thật ra tôi cảm thấy người quá đáng chính là người phụ nữ Quan Chi Thu kia.”
"Đúng vậy đúng vậy, người phụ nữ này từ khi đến nhà họ Mặc, nhà họ Mặc đã xảy ra những thay đổi rất lớn!”
"Xuyt, cô nói ít vài câu đi, trưởng bối biết chúng ta bàn luận như vậy sẽ đến trách mắng."
Cô gái nhỏ được khuyên bảo một phen, lè lưỡi, cũng không thảo luận chuyện này nữa.
Trong đó có một cô gái câm ly rượu vang, đưa tới tay An Đình Đình.
An Đình Đình cũng thiếu cảnh giác, chỉ đợi sau khi cô uống một ngụm, đột nhiên mới bừng tỉnh, mình đã quá khinh địch. Quả
nhiên, một lát sau thân thể liên xuất hiện sự khó chịu.
Các cô gái xô đẩy cô, đi đến một nơi hẻo lánh.
Ý thức của An Đình Đình vẫn rõ ràng, nhưng lại không kêu lên được, đến thân thể của mình cũng bắt đầu mất khống chế...