Người hầu đứng phục vụ bên cạnh nhìn thấy hành động của cô, gương mặt bọn họ đều bộc lộ vẻ kinh ngạc. Hơn nữa điều khiến bọn họ sững sờ lại là thái độ của Mặc Diệu Phong.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, dường như đã thân thuộc với An Đình Đình lắm vậy.
An Đình Đình ngồi xuống bên cạnh anh ta, anh ta lại vội vàng đưa nữa bò và bánh bao cho cô.
"Anh cả, Đình Đình tự ăn được mà. Nếu như không được, thì cũng đã có người hầu rồi còn gì. Mặc Diệu Dương liếc nhìn An Đình Đình, tỏ ý nhắc nhở cô.
Ông anh ngốc này của anh, rốt cuộc muốn giở trò gì đây? An Đình Đình vừa mới đến một ngày thôi mà đã ân cần chăm sóc cô ấy rồi, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy xảy ra đâu.
"cô gái xinh đẹp là vợ của anh, anh quan tâm vợ mình thì có vấn đề gì kia chứ, hừ!" Mặc Diệu Phong bĩu môi xem thường.
'Khụ!" Suýt chút nữa An Đình Đình đã phun luôn sữa bò trong miệng mình ra, may mà cô nhanh tay bụm miệng lại, cho dù là thế, vẫn có chất lỏng trắng đục tràn ra bên khóe miệng.
"cô gái xinh đẹp, để anh lau cho em." Mặc Diệu Phong cầm khăn giấy lên, lau quẹt lung tung bên miệng An Đình Đình.
Cảm giác chán ghét hiện lên trên ánh mắt Mặc Diệu Dương lần nữa. Rốt cuộc thì cô gái này vẫn là con nhà nghèo,
đến lễ nghi ăn cơm mà còn không biết, đúng là làm tổn hại thuần phong mỹ tục mà.
Sắc mặt An Đình Đình đỏ bừng, cô giật tờ khăn giấy từ trong tay Mặc Diệu Phong, rồi lắp bắp nói: "Cảm... cảm ơn anh.
"Ha ha!" Mặc Diệu Phong hoàn toàn không biết đến cảm giác lúng túng và ngại ngùng của cô, anh bật cười ha hả.
Để đi làm cho đúng giờ, An Đình Đình ăn qua quýt cho xong bữa sáng rồi đứng dậy nói: "Tôi no rồi!" Sau đó sải chân
chạy đi.
"Ồ, cô gái xinh đẹp, em đi đâu thế?" Mặc Diệu Phong bĩu môi nói.
Mặc Diệu Dương cũng lên tiếng hỏi: "Trông cô có vẻ sốt ruột thế, muốn ra ngoài à?”
"Phải đó." An Đình Đình nhướng mày, đáp: "Hôm nay tôi phải đi làm."
Mặc Diệu Dương đanh giọng ra lệnh: "Không được đi."
An Đình Đình trừng mắt nhìn anh ta: "Mắc gì?"
Mặc Diệu Dương đáp: "Hôm nay mới là ngày thứ hai từ sau đám cưới của cô và anh cả, cô đi làm vào lúc này có thể
thấy thích hợp không?”
Đáng chết, An Đình Đình thầm mắng mỏ anh ta trong lòng. Sau đám cưới được một ngày, hai anh em nhà cậu đã ra ngoài chơi bời, để cô ở nhà một mình đây này, sao cậu không nói coi có thích hợp không?
Bực chết đi được, sao trên đời này lại có kẻ ngang ngược như cậu ta kia chứ.
An Đình Đình liếm môi, đáp: "Cậu hai, không phải ban đầu đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao, cho dù có kết hôn thì tôi vẫn tiếp tục đi làm. Cậu đừng nói với tôi cậu đã hối hận rồi đấy nhé?”
Có lẽ nhìn thấy gương mặt An Đình Đình trở nên lạnh lùng, Mặc Diệu Phong biết cô không vui, bèn đứng dậy, qua ngồi cạnh Mặc Diệu Dương, nói đỡ cho cô.
"Em trai à, cô gái xinh đẹp còn phải đi làm, cứ để cô ấy đi đi, được không, em đừng cản cô ấy nữa."
Mặc Diệu Dương quay đầu sang, ngạc nhiên nhìn anh cả của mình.
Không được rồi! Có phải anh cả bị trúng tà hay gặp phải ma quỷ gì không. Trước nay anh ấy có nói đỡ cho phụ nữ bao giờ đâu. Phải biết một chuyện là, cô gái này vào nhà họ Mặc mới có bao lâu đâu?
Đồng thời trong lòng anh càng cảnh giác hơn! An Đình Đình này không hề đơn giản một chút nào, không đề phòng trước thì không được.
"Có được không nào? Em trai, em đừng làm khó cô gái xinh đẹp nữa." Mặc Diệu Phong tiếp tục van nài.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng An Đình Đình hết sức buồn bực.
Đương nhiên, Mặc Diệu Phong chịu nói giúp cho cô, cô vẫn cảm thấy cảm động lắm.
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương đành đồng ý, Anh ta nhìn Mặc Diệu Phong với ánh mắt chan chứa vẻ chiều chuộng, rôi
đáp: "Được! Em đồng ý với anh!"