Hai người nhìn nhau, Mạnh Yến San khẽ mỉm cười, Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu. Phương thức chào hỏi như vậy, chỉ có trong tuổi thơ lúc nhỏ của bọn họ mới có.
Hai người không hẹn mà cùng đi về khu rừng trước mặt, không cần thông báo, cũng không cần trưng câu ý kiến, đây chính là sự hiểu biết ngầm sau mười mấy năm chơi cùng.
“Quan Chi Thu có nói muốn đi cùng không?” Mặc Diệu Dương hỏi.
Mạnh Yến San gật đâu: “Diệu Dương, anh thật sự liệu việc như thần. Vậy thì tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì?”
Mặc Diệu Dương nói: “Phái người theo dõi mấy nhân chứng giả đó, bề ngoài thì bảo vệ bọn họ, thực chất để bọn họ đi chết.”
Mạnh Yến San khẽ gật đầu: “Anh chắc chắn Quan Chi Thu nhất định sẽ cho người giết bọn họ sao?”
“Người phụ nữ đó, vì lợi ích của mình, sẽ không từ thủ đoạn mà trở nên điên cuồng.”
“Được, em làm theo cách anh nói.”
Thì ra, những người chỉ tội Mặc Diệu Long đó đều là giả.
Mặc Diệu Long sinh ra ở nhà họ Mặc, tiền tiêu không hết, hoàn toàn không cần thiết đi buôn bán ma túy. Đây chẳng qua chỉ là Mặc Diệu Dương cho cậu ta một tội danh mà thôi. Anh biết, lấy tính cách tàn nhẫn của Quan Chi Thu, nhất định sẽ ở trong chỗ tối loại bỏ những chứng cứ bất lợi với Mặc Diệu Long.
Mà điều anh cần làm chính là túm chặt chứng cứ Quan Chi Thu tàn nhẫn lấy mạng người khác, cho bà ta một tội chứng xác thực.
“Tiểu Nha đó, gần đây có gì khác thường không?” Mạnh Yến San lo lắng hỏi. Suy nghĩ một lát, lại nói: “Cô ta là quân cờ làm nên bước ngoặt trong chuyện này, tuyệt đối không để cho cô ta chạy.”
Khóe môi Mặc Diệu Dương nhếch lên lộ ra ý cười lạnh: “Yên tâm đi, thân ở Mặc gia Thủy Sam Uyển, không có mệnh lệnh của tôi, cô ta mọc cánh cũng khó thoát.”
Mạnh Yến San khẽ gật đầu. Trong lúc mờ mịt, bỗng chốc cảm thấy cảm thán vạn phần.
Cô ta nhướn mày, liếc nhìn dưới chân núi là nhà tổ của nhà họ Mặc chiếm trọn.
“Danh lợi, xem ra thật sự có thể khiến người ta mất đi lý trí. Ấn tượng của em với Tiểu Nha, vẫn xem như tạm được, cô ta luôn tạo cho người khác một loại cảm giác là người ngoan ngoãn lanh lợi. Không ngờ, ở ải của Sở Huệ Như đó, liền bị...”
“Đây cũng coi như cô ta tự mình chuốc lấy, tự mua dây buộc người.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương vẫn rất lạnh nhạt: “Anh đã từng nghĩ, sau khi kết thúc chuyện này, đưa cô ta ra nước ngoài du học, cô ta muốn đi đâu đều được, định cư ở nước nào, thành phố nào, đều được. Cũng coi như món quà dành cho cô ta vì những gì đã bỏ ra cho Thủy Sam Uyển”
Lúc này, ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên cả nhà tổ của nhà họ Mặc. Tạo thêm cảm giác thần bí hơn cho nhà tổ cổ lão. Tuy nhiên Mạnh Yến San lại cảm thấy, người càng thần bí thâm sâu khó dò chính là người đàn ông trước mắt.
Cô ta từ đầu đến cuối không thể hiểu được một vấn đề, muốn hỏi ra.
“Diệu Dương, anh sao tính ra Tiểu Nha nhất định sẽ phản bội?”
Đồng tử của anh trở nên âm u mà thâm trầm.
“Hay là nói, anh từ chuyện nào đó của cô ta cảm nhận được, hay thông qua ánh mắt của cô ta, phát giác ra động cơ của cô ta?”
“Đều không có.”
Mạnh Yến San càng thêm khó tin: “Điều này sao có thể chứ, vậy anh làm sao biết được.”
“Cảm giác.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói ra hai chữ, bèn đi về phía trước.
Cảm giác? Mạnh Yến San như hiểu như không.
Nhìn theo dáng người cao lớn của anh, trong lòng không khỏi tán thưởng, giỏi cho một người đàn ông thao văn võ lược, nhìn xa trông rộng, tâm tư sâu như biển.
Có điều, anh tính trăm tính vạn lần, hình như cũng tính sai một chuyện.
Cô ta đuổi theo, cười hỏi: “Vậy em tiếp tục hỏi anh một chuyện nữa.”
“Em nói.”
Mạnh Yến San khẽ cười, bên miệng xuất hiện một lúm đồng tiên, chớp chớp mắt tinh nghịch, nói: “Vậy anh có tính ra được, cô An có yêu anh không, mà anh có yêu cô ấy hay không?”
Đi đến trước mặt anh, bước chân rõ ràng rối loạn. Nhưng rất nhanh, bèn khôi phục quy luật.
Mạnh Yến San đứng dưới sườn dốc, hơi ngước mắt lên, nhìn gương mặt tuấn tú và tư thế chậm rãi quay người đi của anh. Lúc này, ánh nắng vàng kim, từ phía tây chiếu xuống sau lưng anh. Khiến cho cả người anh phủ một lớp sắc vàng nhàn nhạt, người đàn ông này, xung quanh đều tản ra một cỗ khí chất đế vương mãnh liệt.
“Sứ mệnh duy nhất bây giờ của anh là tận tay giết chết kẻ thù giết mẹ, lấy máu trả bằng máu những hung thủ tàn nhẫn đã hại anh cả của anh. Còn những chuyện khác, anh sẽ không để tâm, cho nên, San San, lần sau mấy vấn đề trẻ con này, em đừng có hỏi nữa”
Anh nói xong câu này, đôi mắt sâu thẳm nhìn về Mạnh Yến San.
Mạnh Yến San hơi há miệng, hồi lâu cũng chưa có tỉnh lại trong cú sốc...
Dưới sự chăm sóc tận tình của người làm trong nhà Quý Đình Kiêu, thương thế của An Đình Đình rất nhanh tốt hơn. Nhưng, tai nạn lần này đã để lại trên người cô không ít sẹo.
Còn cả trên trán và má của cô, những vết sẹo khiến người ta phải giật mình.
An Đình Đình nhìn bản thân trong gương, cô sờ mặt của mình, trong lòng nói không buồn là giả.
“Cô An, cô trời sinh xinh đẹp, mấy vết sẹo này nhất định sẽ khỏi.” Người hầu thấy cô mặt mày buồn rầu, bèn an ủi cô.
An Đình Đình hoàn hồn lại, mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô.”
“Tôi nói đều sự thật.” Người hầu đó sợ cô sẽ không tin lời nói của mình, lại nói: “Là sự thật. Trước đây nhà chúng tôi cũng có người bị hủy dung rồi, nhưng cô ấy kiên trì không ăn đồ dầu mỡ, sau vài năm thì khỏi rồi.”
Vừa dứt lời, có một người hầu lớn tuổi hơn vội vàng trách cô ta: “Im miệng, có biết nói chuyện không? Không biết nói chuyện thì đừng nói, cũng không sợ líu lưỡi à.”
Người hầu trẻ tuổi đột nhiên biết mình nói sai, lè lưỡi chạy ra ngoài.
An Đình Đình mỉm cười: “Cô cũng đừng trách cô ấy, cô ấy cũng là có lòng tốt, an ủi tôi.”
Ngôi biệt thự này rất lớn, nhưng ngoại trừ người làm cũng chỉ có một mình An Đình Đình. Quý Đình Kiêu là chủ nhân của ngôi biệt thự này, cũng rất ít khi đến.
Sau khi ăn trưa xong, An Đình Đình buồn ngủ. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên nhìn thấy Mặc Diệu Dương ngồi ở bên cạnh.
“Mình lại đang nằm mơ rồi.” Cô mỉm cười tự giễu.
Anh đưa ngón tay ra, chạm vào má của cô, dịu dàng nói: “Bảo bối, em không có nằm mơ.”
An Đình Đình nghe vậy, cả người bỗng ngây ra. Sau đó, vô thức che mặt, bèn quay sang một bên, quay lưng nói với anh: “Diệu Dương, anh... anh đến từ bao giờ? Sao không thông báo trước cho em một tiếng.”
Mặc Diệu Dương bỗng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Anh cúi người về phía trước, muốn lật người cô lại.
Nhưng An Đình Đình cắn răng, không chịu đối mặt với anh.
“Đình Đình, em muốn làm gì?” Mặc Diệu Dương hỏi.
“Mặt của em... rất dọa người, em... em không muốn cho anh nhìn thấy.” Giọng nói của An Đình Đình có hơi run rẩy, có điều cố gắng ẩn nhẫn.
“Em cảm thấy, anh chính là loại người nông cạn thế sao? Nhìn trúng gương mặt của em?” Mặc Diệu Dương nói.
“.. An Đình Đình không có nói chuyện.
Mặc Diệu Dương bất lực, anh dứt khoát cởi giày, trèo lên giường.
An Đình Đình giật mình, liên tiếp lùi lại: “Anh... anh làm cái gì, Diệu Dương anh...”