Mạc Ninh Thanh vội nhìn lên khi thấy người đàn ông đứng dậy.
Ái chà! Vóc người này! Đường cong này! Chiều cao này!
Aaaal Đây có phải là lợi ích được Chúa ban tặng sau khi bị đánh không?
“Khát, tôi khát... tôi khát quá!” Mạc Ninh Thanh không biết nói gì mới có thể giữ anh lại.
“Hở? Được thôi, cô đợi chút.” Thấy cô lại nói, Tiêu Quân đi rót cho cô một cốc nước.
Mạc Ninh Thanh đưa tay cầm lấy ly nước, sau đó đưa ly đến bên miệng cô, rồi ngẩng đầu uống cạn, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề dời đi khỏi người Tiêu Quân.
Trong quá trình uống nước, một vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô.
Anh ta là ai? Có quan hệ gì với Đình Đình? Sẽ không phải là bạn trai của cô ấy chứ? Hay là chủ nhân của căn phòng này? Hay là một siêu sao điện ảnh truyền hình nào đó, hay là...
Tiêu Quân bị cô nhìn như vậy thì không thoải mái lắm, trong lòng anh càng chắc chắn rằng cô gái này nhất định là có vấn đề trong đầu. Nếu không con gái làm sao có thể nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt táo bạo như vậy được.
“Muốn nữa.” Mạc Ninh Thanh đưa chiếc cốc rỗng qua.
Tiêu Quân khẽ nhíu mày, trong lòng thâm nói, cô có thể uống được đến mức này sao? Kiếp trước có phải là chết khát không?
Một cốc, hai cốc, ba cốc... trong vô thức, Mạc Ninh Thanh uống hết hơn chục ly nước.
Tiêu Quân thật sự rất đau đầu. Cô gái này bị làm sao vậy.
“Cô thực sự rất khát sao?” Anh ta hỏi.
“Không.” Mạc Ninh Thanh vội vàng đáp lại, cô nghĩ như vậy không hay, liền nhanh chóng thay đổi lời: “Đúng.”
Tiêu Quân cũng bất lực. Anh ta thực sự rất lo lắng về tình hình hiện tại của An Đình Đình, vì vậy anh ta nói: “Tôi thực sự phải đi rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi sẽ nói với Đình Đình cô đã tỉnh rồi.”
“Ơ... này!” Mạc Ninh Thanh gọi người đàn ông đã đi tới cửa.
“Người đẹp, cô sẽ không muốn uống nước nữa chứ?”
Không uống nữa! Nước đầy bụng gần như bể bụng cô rồi.
Mạc Ninh Thanh lắc đầu, hỏi: “Chuyện là... tôi có thể gặp lại anh nữa không?”
Tiêu Quân khẽ giật mình, sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này dường như không còn bệnh nữa vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Có thể”
Tiêu Quân đến gặp An Đình Đình, lúc này cô cũng đã điều trị vết thương xong, đang đi bộ trở vê. Anh nói với cô về chuyện Mạc Ninh Thanh đã tỉnh lại, nhưng đến cùng anh cũng không hỏi rằng bạn cô có bị bệnh tâm thần không.
An Đình Đình cảm ơn anh, Tiêu Quân rời đi.
Sau khi ăn tối, An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh đi ra ban công hóng mát.
“Ninh Thanh, cậu chỉ ăn chút vậy cho bữa tối thôi sao?” An Đình Đình quan tâm hỏi.
Mạc Ninh Thanh cười nói: “Ừa, mình không có cảm giác thèm ăn” Trên thực tế là dạ dày đầy nước của cô chưa tiêu hóa được, không có chỗ cho bữa tối nữa rồi.
“Ninh Thanh, ngày hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.” An Đình Đình nghiêm túc nói.
“Cô gái ngốc nghếch này, cậu nghĩ gì vậy. Vì cậu, mình sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.” Mạc Ninh Thanh giả vờ tức giận, nói: “Mình còn chưa nói cậu, chuyện lớn như vậy sao không nói với mình mà lại muốn giấu mình.”
An Đình Đình xấu hổ cúi đầu.
“Còn nữa, con mụ thối tha hôm nay là ai vậy? Kiêu ngạo quá, về nhất định phải nói cho cha biết.”
“Cô ta là cô cả nhà họ Sở, Sở Huệ Nhu.”
“Nhà họ Sở... Sở Huệ Nhu.” Mạc Ninh Thanh nhíu mày.
Ây, cái tên này khá quen thuộc. Đột nhiên, não cô ấy lóe lên, nói: “Y... ý của cậu là, bà tám đó là... nhà họ Sở ở thành phố G?”
An Đình Đình gật đầu, thở dài nhẹ.
“Trời đất, Đình Đình, sao cậu có thể đắc tội với cô ta?” Mạc Ninh Thanh không nói nên lời: “Mình có nghe nói về cô ta, mọi người coi cô ta như một nữ thần vậy, nhưng riêng mình thì nghe nói tính cách của cô ta khá ương ngạnh, thích làm khó dễ mọi thứ.”
“Ặc! Chuyện này kể ra là cũng dài lắm.” An Đình Đình do dự, cô vẫn không muốn kể câu chuyện về sự lún sâu của mình vào cuộc tranh chấp hào môn.
Hôm nay vừa gặp Sở Huệ Nhu đã khiến Ninh Thanh bị thương, lân sau nếu mà làm liên luy đến tính mạng cô ấy thì cô sẽ mang tội cả đời.
"Vậy cậu nói từ từ thôi. " Mạc Ninh Thanh nói.
“Bỏ đi, để sau này khi có cơ hội mình sẽ kể lại.” An Đình Đình thực sự không muốn cô ấy cũng lún sâu vào.
Mạc Ninh Thanh gật đầu, bất lực nói: Vậy được thôi, cậu đã không muốn nói, nên mình sẽ không hỏi nữa. Tuy nhiên, nếu lần sau cô ta dám bắt nạt cậu nữa thì cậu phải nói cho mình biết.”
“Ừm ừm” An Đình Đình mỉm cười.
Mạc Ninh Thanh cũng cười.
“Đúng rồi, Đình Đình, người đàn ông đến phòng mình hôm nay là ai vậy?”
“Là sếp ở chỗ *** Tháp mình đã làm việc, tên là Tiêu Quân.”
“Tiêu Quân.” Mạc Ninh Thanh lặp lại tên. Giống như cái tên, đẹp trai mê người. Cô suy nghĩ một hồi, nhìn lướt qua An Đình Đình rồi cười toe toét nói: “Mối quan hệ giữa... cậu với anh ấy là gì?”
“Từng là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.”
“Bây giờ thì là gì?” Mạc Ninh Thanh không đợi được mà hỏi.
“Bây giờ chúng mình chỉ là hai người bạn thôi.”
“Bạn trai bạn gái?” Mạc Ninh Thanh hỏi nữa.
An Đình Đình đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Thái độ căng thẳng và lo lắng của Mạc Ninh Thanh, cũng như giọng điệu thúc giục của cô ấy, dường như đang háo hức muốn biết điêu gì đó.
Cô nhìn Mạc Ninh Thanh cười xấu xa.
“Này nha, Đình Đình xấu xa, cậu không nói với mình sao? Không nói với mình, lần sau mình sẽ không bao giờ bảo vệ cậu nữa.” Khi tiếng lòng Mạc Ninh Thanh bị phát hiện, mặt cô ấy đỏ bừng kêu lên.
“Haha. Mình nói, mình nói còn không được sao. Mình và anh ấy là bạn. Và theo như mình biết thì anh Quân đẹp trai này vẫn là một chú cún độc thân đấy.”
“Thật hay giả vậy? Hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?” Mạc Ninh Thanh có chút kích động.
An Đình Đình gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Ừ, sao mà mình không ngờ đến nhỉ. Ninh Thanh, Tiêu Quân là một người rất tốt. Mình nghĩ..”
“Hả?”
“Hả”
“Haha.”
“Haha...”
Hai cô gái đồng thời bật cười.
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, khiến Mạc Ninh Thanh và An Đình Đình giật nảy mình.
“Hai người có chuyện gì mà cười vui quá thế.”
An Đình Đình quay lại nhìn đầu tiên, thấy Mặc Diệu Dương đang đứng sau đi về phía cô.
“Diệu Dương, anh về rồi.”
Mạc Ninh Thanh thoạt nhìn, Chúa ơi, lại là một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn khác!
CHÚA ƠI! Đây chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc!
Nỗ lực ngắn ngủi nửa ngày này đã khiến cô gặp được hai anh chàng đẹp trai vô song!
Tuy nhiên, anh chàng đẹp trai trước mặt lại có vẻ hơi quen thuộc, luôn có cảm giác như đã nhìn thấy anh ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra được.
“Ai đây?” Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh An Đình Đình.
An Đình Đình cười, nói: “Mạc Ninh Thanh, bạn tốt của em. Ninh Thanh, đây là... ừm, anh ấy tên là Mặc Diệu Dương.”
Mặc! Diệu! Dương!
Tài phiệt nhà giàu số một thành phố G, con trai thứ của nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương!
Mạc Ninh Thanh muốn ngất đi!