Quan Chi Thu buông dao ra, ngồi phịch ở bên cạnh.
Mặc Diệu Long đã chết, trừng đôi mắt chết không nhắm mắt nhìn thẳng vào Quan Chi Thu đã giết chết anh ta.
An Đình Đình cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ rồi.
Đặc biệt là cái dáng vẻ cầm dao xuống tay của bà ta, hoàn toàn không mang theo chút do dự nào cả.
Cô sợ hãi mà lùi về sau một bước lớn.
Quý Đình Kiêu tiến lên trước một bước, dìu lấy cô. Cô ngẩng đầu lên, làm dịu cảm xúc của mình, gật đầu cảm kích với anh ta.
“Không sao chứ?” Quý Đình Kiêu hỏi.
“Không sao.” An Đình Đình lắc đầu.
“Hay là để tôi nói với Diệu Dương một tiếng, đưa cô về trước?” Quý Đình Kiêu đề nghị.
“Không!” An Đình Đình lắc đầu, cho dù thanh âm vẫn còn chút run rẩy, nhưng không cho người khác chỗ xen mồm vào: “Tôi muốn ở lại!”
Cô phải ở lại, ở bên cạnh Diệu Dương, cùng anh đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Giống như là anh nói, cho dù là xuống địa ngục, cô cũng phải ở bên cạnh!
Trong từ đường nhà tổ họ Mặc vào đêm khuya, tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc. Thời gian giống như ngưng tụ lại, trong từ đường trang nghiêm và thần bí, khắp nơi đều tràn lan nỗi sợ hãi của cái chết.
Cuối cùng, Quan Chi Thu ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Mặc Diệu Dương nói: “Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi, hy vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa.”
An Đình Đình cũng hồi thần lại.
Đúng a! Mặc Diệu Dương đã chính miệng nói ra, trong hai bọn họ chỉ có thể sống một người. Bây giờ Mặc Diệu Long đã bị Quan Chi Thu giết chết rồi, theo lời mà anh nói, hình như Quan Chi Thu không cần phải đi chết nữa!
Nhưng...dựa vào đâu chứ?
Người chân chính tàn hại mẹ Mặc và Diệu Phong chính là bà ta, dựa vào đâu mà bà ta kéo đến một tên chịu tội thay, để có thể bảo toàn cho mình chứ?
An Đình Đình nhìn chằm chằm sang Mặc Diệu Dương.
Cô thật sự không thể đoán được, tâm tư thật sự của người đàn ông này!
Không lẽ thù giết mẹ cứ bỏ mặc như vậy sao?
Đương nhiên sẽ không! Chỉ thấy Mặc Diệu Dương chậm rãi cong khoé miệng lên, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười lạnh khinh miệt.
“Không ngờ, bà thật sự táng tận lương tâm như vậy, ngay cả con trai của mình cũng nhẫn tâm giết chết! Bà nói xem, bà ác độc như vậy, tôi làm sao có thể tha cho bà chứ!”
Lời vừa thốt ra, Quan Chi Thu toàn thân run lên.
Bà ta ngước ánh mắt hung hãn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Diệu Dương, cậu gạt tôi?”
“Gạt bà? Loại phụ nữ như bà, đáng để tôi gạt sao? Từ khi bắt đầu, tôi đã chưa hề nghĩ để bà sống tiếp nữa rồi!” Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói.
“Cậu dám chơi tôi...” Thân sắc trên mặt Quan Chi Thu vô cùng phức tạp.
Mặc Diệu Dương bình chân như vại, mỉm cười một cái.
“Không, tôi có thể cho bà thêm một cơ hội!” Ý cười nơi khoé miệng Mặc Diệu Dương càng sâu hơn.
An Đình Đình phát hiện rồi, sau khi Mặc Diệu Dương vừa nói lời này xong, trong ánh mắt ảm đạm của Quan Chi Thu, đột nhiên lại loé lên một tia sáng.
Bà ta thật sự là rất sợ chết.
Chỉ là, lần này Mặc Diệu Dương sẽ làm thế nào đây?
Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy con dao đó không? Chính là con dao cắm trên tim của con trai bà. Rút nó ra. Bà và ông ta, hai người, chỉ được sống một người.”
Lần này, ông ta trong miệng mà anh nói, chính là Mặc Chấn Ngôn!
Quan Chi Thu chắc hẳn là cũng không ngờ, Mặc Diệu Dương sẽ nói ra lời như vậy.
Giữa bà ta và Mặc Chấn Ngôn, chỉ được sống một người.
Cũng chính là nói, một giây trước bà ta vừa mới giết con trai của mình xong, một giây sau lại phải giết chồng của mình?
Mặc Chấn Ngôn trải qua cảnh tượng cực kỳ bi thảm lúc nãy, cũng coi như là hoàn toàn nhận thức được lòng dạ rắn độc của người phụ nữ Quan Chi Thu này rồi!
“Thu! Chúng ta cùng nhau chết!"
Ông ta thật sự rất yêu người phụ nữ này! Bao biện cho tất cả tội lỗi của bà ta. Thậm chí, sau khi tận mắt nhìn thấy bà ta tàn hại con trai của mình xong, vẫn chọn chết cùng với bà ta.
Thật không biết, cái tình cảm này rốt cuộc là hạnh phúc hay là nghiệt nữa!
Quan Chi Thu lắc đầu, ánh mắt thê lương và hung tàn.
“Không, tôi không muốn chết...tôi phải sống tiếp, tôi muốn sống...”
"A Thu, không lẽ em đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra sao...Diệu Dương từ đầu đến cuối chưa hề nghĩ qua sẽ tiếp tục để em sống tiếp rồi! Chúng ta...tội nghiệt trầm trọng...chết không đáng tiếc...đừng chấp mê bất ngộ nữa!”
Lão già Mặc Chấn Ngôn này, cuối cùng cũng giác ngộ được một lần!
Nhưng Quan Chi Thu lại không nghĩ như vậy. Trời sinh bà ta chính là một người ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, chỉ cần có thể cho bà ta sống tiếp, con trai chết chồng chết, thì có sá là gì?
“Anh Ngôn! Xin lỗi! Chúng ta kiếp sau lại làm vợ chồng!”
Quan Chi Thu đột nhiên lạnh lùng hét lên, giơ con dao sắc nhọn trong tay mình, đâm vào tim của Mặc Chấn Ngôn.
“Thu...” Mặc Chấn Ngôn gào to lên một tiếng. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn nhắm mắt lại.
Có lẽ, chỉ khi chết rồi, thì những sự áy náy ẩn giấu sâu trong tim của ông ta mới có thể cùng biết mất được.
Thực ra, mỗi một chuyện mà Quan Chỉ Thu làm, sự tàn hại đối với Tần Nhan, ngược đãi đối với Diệu Phong, tất cả những tội lỗi đối với các con của ông ta, ông ta đều rõ, đều biết.
Cho dù là có không rõ và không biết đi nữa, ông ta thậm chí cũng không muốn đi làm rõ.
Ông ta không thể rời xa bà ta, giống như là mê muội rồi vậy.
Ông ta biết, một khi những chân tướng này bị vạch trần, Quan Chi Thu cho dù có trăm cái mạng cũng không đủ cho bà ta chết. Cho nên ông ta lựa chọn ngó lơ, phớt lờ, thậm chí là không thèm chú ý đến!
Cũng là để cho những kẻ mắng ông ta phụ tình, đứng núi này trông núi nọ nhìn thấy, Mặc Chấn Ngôn ông ta cả đời này cũng đã từng yêu qua một người phụ nữ!
“Á..."
Vào giây phút tay cầm dao hạ xuống, lại là một tiếng kêu thảm thiết cận kề cái chết vang lên.
Thế nhưng, người bị đâm không phải là Mặc Chân Ngôn, phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không phải là Mặc Chấn Ngôn.
An Đình Đình chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen ***t qua, con dao mà Quan Chi Thu giơ cao đã bị cướp lấy, xoay trên mu bàn tay một cái, sau đó hung hăng đâm vào ngực của bà ta.
Quan Chi Thu đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất.
Mặc Diệu Dương đứng ở bên cạnh bà ta, lạnh lùng liếc bà ta một cái. Có người tiến lên trước đưa cho anh khăn lông ướt. Anh nhận lấy, cẩn thận mà lau đi vết máu bị dính trên tay mình.
Đó là máu hôi thối của con trai kẻ thù, và cả máu ở trên người kẻ thù của anh, nhất định phải lau rửa nhiều lần, mới có thể rửa sạch đi sự dơ bẩn!
Chiếc khăn lông có máu bị vứt xuống bên cạnh Quan Chi Thu đang co giật toàn thân.
“Thu, Thu à..” Mặc Chấn Ngôn khóc rống lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già nua.
Nhưng mà lần này, ông ta không có bò đến bên cạnh bà ta.
Cũng không biết, tiếng khóc này của ông ta, rốt cuộc là mang theo sự bi thương không nỡ, hay là đau buôn khi nhìn rõ tất cả mọi thứ nữa!
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn Mặc Chấn Ngôn khóc lóc đau khổ, nhàn nhạt nói: “Bà ta tạm thời vẫn sẽ chưa chết, nhưng sẽ từng chút một mà đau tới chết, mãi đến khi máu chảy cạn rồi mới ngừng. Tôi đã từng nói qua, nhất định sẽ tận tay giết bà ta, vì mẹ của tôi, vì anh cả của tôi, báo thù rửa hận!”
Tuy tất cả những thứ xảy ra trước mắt, quá đỗi tàn bạo.
Nhưng An Đình Đình lại cảm thấy, hả hê lòng dạ!
Tuy thủ đoạn tàn nhẫn một chút, nhưng những kẻ ở đây, đều chết không đáng tiếc.
Cô vốn còn cảm thấy Mặc Diệu Long cho dù đáng ghét, nhưng tội vẫn chưa đáng chết. Chỉ là sau này, từ chỗ mẹ Dung mới biết được một số chuyện.
Thì ra, Mặc Diệu Dương là một cặp song sinh, hơn nữa còn là thai long phụng.
Lúc đó vẫn còn trong tã.
Mặc Diệu Long đã hơn mười tuổi rồi, chính là anh ta đã chịu sự xúi giục của Quan Chi Thu, nhân lúc người ở Thuỷ Sam Uyển không chú ý, mà mẹ Mặc vẫn đang nghỉ ngơi, trộm đứa bé gái ra ngoài, hại chết tàn nhẫn!