An Đình Đình nằm trên giường, trằn trọc qua lại, vẫn mãi không ngủ được.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Mặc Diệu Long khi chết thảm. Anh ta liều mạng đuổi theo cô, muốn cô đền mạng. Cô sợ chết khiếp, liều mạng mà chạy, liều mạng mà gọi tên Mặc Diệu Dương.
Ở cuối bóng tối, đột nhiên xuất hiện ánh sáng. Ở đó, có một bóng dáng cao lớn tuấn dật đang đứng.
“Diệu Dương.” An Đình Đình vui mừng khôn xiết, gọi một tiếng và chạy qua đó.
“Diệu Dương, cứu em.”
An Đình Đình nhìn thấy anh quay đầu lại, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ phóng khoáng, hệt như thần thánh. Nhưng, biểu cảm của anh vậy mà lại lạnh nhạt biết bao, giống như hoàn toàn không quen biết cô vậy.
“Diệu Dương.” An Đình Đình nghi hoặc mở miệng.
Đột nhiên, cô nhìn thấy ở bên cạnh Mặc Diệu Dương, xuất hiện một bóng ảnh yêu kiều của một người phụ nữ. Trên người diện váy dài màu xanh nhạt, phong thái nổi bật, tươi tắn thoát tục.
Cô cố gắng muốn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy một mảng âm u. Chỉ có trong không khí, phảng phất một hương thơm nồng nặc.
Mùi này giống với mùi sữa tắm mà Mặc Diệu Dương yêu thích.
Mặc Diệu Dương ôm người phụ nữ mặc váy màu xanh rời đi, để lại cô một mình đứng tại chỗ, đối mặt với khó khăn và nguy hiểm.
“Ha ha, không ai giúp cô rồi, không ai cứu cô nữa rồi... An Đình Đình, đưa mạng đến đây!” Mặc Diệu Long vẫn đuổi theo cô, giơ con dao sắc lạnh về phía cô.
“Á..."
An Đình Đình hét lên, giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Toàn thân mồ hôi nhễ nhại, giống như hạ đường huyết rồi vậy.
Tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ vậy mà lại chân thực như thế.
“Thật đáng sợ.” An Đình Đình kinh hồn vẫn chưa ổn định lại. Đứng dậy, rót nước cho mình uống.
Uống xong một ly nước, cô không còn buồn ngủ nữa. Khi bước đến đại sảnh, rèm cửa sổ sát đất vẫn chưa đóng. Cô chợt thấy ở trong khu vườn dưới lầu, xuất hiện một bóng người.
Là Mặc Diệu Dương! Cô tưởng là mình nhìn nhầm rồi, đi đến gần cửa sổ sát đất, nhìn về phía bóng ảnh đó. Chắc chắn là Mặc Diệu Dương.
Kỳ lạ! Muộn như vậy rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?
Cô còn nhìn thấy, giữa ngón tay của Mặc Diệu Dương, chắc là đang kẹp một điếu thuốc, lúc sáng lúc tối.
Mặc Diệu Dương vậy mà lại hút thuốc rồi!
An Đình Đình biết, anh không thích hút thuốc, chỉ là tương đối thích cảm giác khi nhìn điếu thuốc trong tay từng chút từng chút một đốt cháy. Bây giờ, anh vậy mà lại hút rồi. Nói rõ, tâm trạng hiện giờ của anh, chắc hẳn là cực kỳ phức tạp.
Anh đang phiền não cái gì chứ?
An Đình Đình bất giác nhíu đôi mày thanh tú. Mặc Diệu Long đã chết rồi, Quan Chi Thu cũng đang chịu đựng sự dày vò trước khi chết, vậy tại sao anh vẫn chưa ngủ.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, ở trong đây, từ đầu đến cuối, vẫn còn một người an ổn.
Mặc Chấn Ngôn, đến nay vẫn đang bình yên vô sự!
Cô đoán, Mặc Diệu Dương vô cùng hy vọng ông ta chết đi. Nhưng mà, chỉ vì ông ta dù sao cũng là cha ruột của anh, vì vậy bản thân anh không tiện ra tay mà thôi.
Cho nên, anh mới đau khổ như vậy.
Đêm không thể ngủ, mượn hút thuốc để làm dịu sự khó chịu trong lòng.
Trái tim An Đình Đình, đau nhói đầy chua xót.
Nhìn bóng ảnh quanh quẩn ở trong sân bên dưới, An Đình Đình mím môi.
Động tác này, là động tác theo bản năng của một người sau khi hạ một quyết định nào đó mới có.
Cô nhớ những gì cô đã nói, phải bảo vệ anh.
Bây giờ, đã đến lúc cô thẳng người tiến về phía trước rồi...
Ngày hôm sau.
Mặc Diệu Dương và Quý Đình Kiêu lại ra ngoài bận việc rồi, một mình An Đình Đình ở Thuỷ Sam Uyển, trầm ngâm suy nghĩ xem nên ra tay thế nào. Ngay cả mẹ Dung cũng nhìn ra, mợ chủ hai tâm sự chồng chất, nhưng gần đây nhà tổ họ Mặc xảy ra quá nhiều chuyện, bà cũng không dám hỏi nhiều.
Rất muộn rồi, Mặc Diệu Dương mới quay về. Quý Đình Kiêu cũng ở lại Thuỷ Sam Uyển dùng bữa tối.
An Đình Đình vốn định đợi khi trời tối sẽ đến từ đường, nhưng hai người đàn ông này, động tác ăn cơm thật sự quá thờ ơ rồi. Cô sốt sắng như ngồi trên thảm đinh vậy.
Quý Đình Kiêu đặt dụng cụ ăn xuống: “Tôi ăn no rồi.”
Mặc Diệu Dương không có lên tiếng, An Đình Đình nhìn anh một cái, gật gật đầu với Quý Đình Kiêu.
Quý Đình Kiêu hôm nay quả thực rất quái dị, không có nhiều lời như thường ngày, có vẻ đặc biệt im lặng.
Chỉ là, An Đình Đình có tâm sự, không có phát hiện ra bất kỳ điều dị thường nào của hai người đàn ông này.
“Tôi về Lưu Thuỷ Uyển trước đây." Quý Đình Kiêu nhìn An Đình Đình một cái.
Lúc đi đến cửa, Mặc Diệu Dương đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cũng no rồi, cậu đợi tôi một lát, tôi đi cùng cậu, còn có chút chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.”
Nghe vậy, đáy lòng An Đình Đình thầm vui mừng.
Nhưng Quý Đình Kiêu lại nói: “Anh cũng bận một ngày rồi, hôm nay ở lại Thuỷ Sam Uyển nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, chúng ta ngày mới rồi nói cũng vậy mà.”
Trái tim An Đình Đình lập tức thấp thỏm.
Mặc Diệu Dương giống như là thật sự có chuyện rất quan trọng: “Không được, tối nay cần phải thương lượng ra. Ngày mai mới bàn thì có chút muộn rồi.”
Ánh mắt anh nóng hừng hực, nhìn chằm chằm vào Quý Đình Kiêu.
Mà Quý Đình Kiêu lúc này, cũng đang nhìn anh. Hai người đàn ông to lớn, có một khoảng thời gian dài không nói chuyện, chỉ nhìn nhau như vậy.
An Đình Đình chớp chớp mắt. Cảnh tượng trước mắt này, nói thật chứ, muốn khiến người ta không suy nghĩ miên man cũng có chút khó.
Không lẽ, Quý Đình Kiêu có vẻ ngoài còn đẹp hơn phụ nữ này thật sự có ý tứ với Mặc Diệu Dương? Hay là nói, mối quan hệ của Mặc Diệu Dương và anh ta trước đây...rất không bình thường?
Ôi ôi ôi! An Đình Đình ơi An Đình Đình, mày đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.
Cô đã từng đích thân trải nghiệm qua, người đàn ông tiến công dũng mãnh trên giường như vậy. Sao có thể là Gay chứ!
“Được. Vậy thì tối nay.” Cuối cùng, Quý Đình Kiêu thoả hiệp.
“Ừm.”” Sắc mặt Mặc Diệu Dương vẫn rất nhạt, lau khoé miệng mình đứng dậy, nói với An Đình Đình: “Lát nữa em nghỉ ngơi sớm một chút, không cần đợi anh, biết chưa?”
“Ừm” An Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Diệu Dương vươn tay, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô. Sau đó, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi.
Còn Quý Đình Kiêu, thân sắc như rất phức tạp mà nhìn chằm chằm vào An Đình Đình.
An Đình Đình lúc này cũng đúng lúc nhìn về hướng đó, khi cô nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Quý Đình Kiêu, trái tim loé qua một tia nghi hoặc. Khi cô tập trung nhìn vào, muốn chứng thực thêm một bước thì Quý Đình Kiêu đã thu ánh mắt lại, đuổi theo bước chân Mặc Diệu Dương rời khỏi.
Đồng hồ trên vách tường, tích tắc tích tắc âm thanh nhịp nhàng bên tai.
An Đình Đình nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào!
Khi Mặc Diệu Dương đi có nói với cô, bảo cô không cần đợi anh, nói rõ là anh sẽ về rất trễ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái. Trăng mờ gió lớn đêm giết người, chắc là như vậy nhỉ.
Ngồi dậy, xuống giường, ăn mặc chỉnh tề.
Lúc xuống lầu, người làm cũng đã nghỉ ngơi từ lâu rồi. Cô kéo cửa lớn Thuỷ Sam Uyển ra, đi về phía từ đường...
Nhà tổ họ Mặc vốn đã trang nghiêm thần bí, nhà tổ sau nửa đêm, càng thêm yên tĩnh hơn. Đặc biệt là ở sâu trong từ đường, bóng cây xào xạc, không có chút bóng người.
An Đình Đình chỉ biết, mau đi qua, mau đi qua, không nghĩ gì khác nữa, cũng không dám nghĩ cái khác nữa. Cô nắm chặt nắm đấm, để cho mình thêm dũng khí.