Mặc Diệu Dương đỡ An Đình Đình xuống xe, Quý Đình Kiêu cong cong môi, nhìn anh một cái, nói: “Tôi về Lưu Thuỷ Uyển trước đây.”
“Ừm.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt gật đầu.
Quý Đình Kiêu suy nghĩ rồi lại nói: “Lần sau có chuyện gì, để đến ngày hôm sau rồi giải quyết. Không có chuyện gì là không qua được một đêm hết.”
Câu nói này, dường như là có hàm ý.
Mặc Diệu Dương bình tĩnh nhìn anh ta một cái, sau đó kéo An Đình Đình đi về phía Thuỷ Sam uyển.
Bước chân không đi về phía cổng, mà hai người đến ao sen phía sau vườn.
An Đình Đình nghi hoặc mà nhìn người đàn ông một cái, đến đây để làm gì.
Ánh trăng sáng soi xuống mặt bể lung linh huyền ảo. Mặt nước trong xanh gợn sóng đã từng nở rộ hoa sen đầy ao, nay chỉ còn lại hai ba đóa, hiên ngang kiêu hãnh trên mặt nước.
Mặc dù cảnh vật không còn nhiệt liệt như giữa mùa hè, mặt hồ giữa mùa thu, vẫn có chút phong tình trong lòng.
Đôi tay người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên vai cô: “Ngốc, ai kêu em đi giết ông ta?”
An Đình Đình rũ tầm mắt xuống, cuối cùng anh cũng hỏi rồi.
“Không lẽ, em không cảm thấy giết ông ta sẽ làm bẩn tay em sao?”
An Đình Đình mím môi, muốn nói lại ngừng.
“Loại người như vậy, sao đáng để em ra tay giải quyết tính mạng của ông ta chứ”
An Đình Đình thở ra một hơi, ngước mắt lên, đôi mắt giống như làn nước mùa thu, vừa sáng rực vừa động lòng người, vừa cứng rắn vừa dịu dàng. Giọng nói của cô tuy rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang một sự kiên định.
“Phải! Những gì anh nói em đều biết cả. Mặc Chấn Ngôn tội đáng muôn chết, chết cũng không đáng tiếc! Suy nghĩ lúc đó của
em...rất đơn giản. Ngày hôm nay, kể cả đêm qua, anh đều đang đau khổ vì chuyện này. Em biết, anh vô cùng muốn ông ta chết đi. Chỉ là bởi vì mối quan hệ thân phận giữa hai người, nên anh mới xoắn xuýt như vậy mà thôi. Thực ra, đêm hôm qua, em nhìn thấy anh rồi."
Mặc Diệu Dương lập tức sững sờ.
An Đình Đình gật đầu, tiếp tục nói: “Nửa đêm em không ngủ được, thức dậy nhìn thấy anh đang hút thuốc ở trong vườn. Em
biết, anh chưa bao giờ hút thuốc cả, nếu như không phải thật sự có điêu gì đó khiến anh cảm thấy khó xử, anh sẽ không làm như vậy. Em đau lòng vì nhìn thấy anh như vậy, càng đau lòng vì anh hơn. Em nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì vì anh, bất kể tương lai sẽ gặp phải khó khăn gì, em cũng nguyện ý cùng anh đối mặt. Thậm chí, lúc cần thiết, em sẽ chặn trước mặt anh. Bởi vì, em đã từng nói qua, em muốn bảo vệ anh!”
“Đình Đình..” Mặc Diệu Dương đột nhiên vươn cánh tay ra, ôm lấy cô vào lòng. Ôm cô thật chặt.
“Diệu Dương.” An Đình Đình vòng tay qua eo của người đàn ông.
“Anh không cho phép em lần sau làm như vậy nữa. Một cô gái như em đi giết người, em không sợ sao?”
“Sợ” An Đình Đình dựa đầu vào lồng ngực của người đàn ông: “Đương nhiên là sợ rồi! Nhưng mà Diệu Dương, vì anh, em có thể làm bất kỳ chuyện gì, cho dù là giết người!”
“Ngốc, em đúng là ngốc.” Bàn tay lớn của người đàn ông ôm lấy sau gáy của cô, dịu dàng xoa xoa qua lại.
“Vậy còn anh thì sao? Không lẽ anh không ngốc sao? Tuy ông ta có mối quan hệ huyết thống với anh, nhưng những tội lỗi mà ông ta phạm phải, mỗi một tội đều đã đủ cho ông ta bị bắn chết rồi. Nhưng anh vẫn ngăn cản em, ông ta đã không coi các người là người thân từ lâu rồi!”
“Người thân gì đó, anh đều không quan tâm! Anh chỉ cần em, Đình Đình, anh không cho phép em rời xa anh, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ lời của anh, em đừng có mơ rời xa anh ”
Người đàn ông nói xong câu này thì hôn lên đôi môi cô thật dữ dội.
Sao mà có thể nỡ rời xa anh được? Vĩnh viễn không thể được. Đây là người đàn ông cô yêu, đây là chồng của cô, cô làm sao mà rời xa anh được...
Mặc Diệu Dương kéo lấy cô, hai người ngồi trên ghế gỗ.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay của mình, chơi đùa với nó không chán.
“Bảo bối, anh giữ lại mạng của ông ta, thực ra là có chỗ dùng.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.
“Hửm?” An Đình Đình nhíu đôi mày lại.
“Có nhớ anh đã từng nói với em, nhà họ Quan mấy năm trước đã cấu kết với thế lực tà ác ở nước ngoài không.”
Nghe vậy, mi tâm An Đình Đình liên cau lại, cô gật đầu nói: “Ừm”
“Quan Chi Thu chết không thành vấn đề, nhưng tính mạng của Mặc Chấn Ngôn tạm thời phải giữ lại. Anh phải tìm hiểu nguồn gốc, xem xem rốt cuộc là ai liên hệ với ông ta. Còn nữa, mạng của Quan Bá Thiên cũng tạm thời giữ lại cho ông ta. Bao gồm nhà họ Sở, cho đến nay anh vẫn chưa rút dây động rừng, bọn họ đều tương rằng anh chỉ là một mực muốn báo thù, chứ không có phát giác chuyện này."
Nghe Mặc Diệu Dương phân tích, An Đình Đình có chút giác ngộ mà gật gật đầu.
Cô vốn còn tưởng tất cả đã kết thúc rồi. Thực ra, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Em có biết tại sao bà nội của anh một mình đi đến Paris, còn không cho ông nội đi thăm bà, mà ông nội cũng thật sự không có đi không?” Đôi con ngươi của Mặc Diệu Dương lóe lên những vì sao.
“Em không biết.” An Đình Đình lắc đầu.
Mặc dù không biết, nhưng cô có thể nhìn ra, ông cụ Mặc đối với bà cụ Mặc đã qua đời hẳn là dụng tình rất sâu đậm. Tuy không có ai nhắc đến quá khứ của họ, nhưng cô phát hiện, chỉ cần mỗi lần nhắc đến việc mời bà ấy về trong cuộc đối thoại với Mặc Diệu Dương, ánh mắt của ông cụ đều sẽ bất giác trở nên ôn nhu dị thường.
“Năm đó, bà nội phát hiện ra tội ác của Quan Chi Thu, liền bảo ông nội đuổi bà ta đi. Nhưng lúc đó, đại quyền nhà họ Mặc của ông nội đã giao đi rồi, hoàn toàn là bởi vì sức khoẻ của ông. Chỉ là ông không có ngờ, đại quyền giao cho con trai của mình lại dần dần bị một người phụ nữ thôn tính. Cũng chính là nói, ông nội lúc đó đã hoàn toàn không thể cứu vãn cục diện của nhà họ Mặc nữa. Sau này, anh và em gái ra đời. Bà nội liền nảy sinh dự định đưa bọn anh đi, nhưng mẹ anh không đồng ý. nói cho cùng, bà ấy đối với Mặc Chấn Ngôn vẫn còn ôm một tia hy vọng.”
Nói đến đây, Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, bên trong có sự thương nhớ và bất lực vô hạn!
Trong lòng An Đình Đình đột nhiên có một suy nghĩ to gan, hơn nữa cũng làm ra luôn rồi. Cô vươn bàn tay ngọc ngà ra, ôm lấy ót của người đàn ông, luồn tay qua đó, móc lấy cổ của người đàn ông, sau đó kéo cả nửa thân trên của người đàn ông vào lồng ngực mềm mại của cô.
Cô ôm anh như vậy, giống như một người mẹ che chở cho con mình, ôm anh vào lòng. Và sử dụng giọng nói nhẹ nhàng nhất trên thế giới, ngôn ngữ cảm động nhất, chậm rãi nói.
“Đừng sợ, đừng buồn, anh có em, anh còn có em.”
Cô làm xong động tác này, nói xong câu nói này, rõ ràng là có thể cảm nhận được, người đàn ông trong vòng tay cô, toàn thân đều cứng đờ.
Quả thực, hành động của cô đã khiến trái tim mạnh mẽ của Mặc Diệu Dương bị chấn động sâu sắc.
Khi nửa thân trên hoàn toàn rúc vào vòng tay ấm áp của người phụ nữ này, anh rõ ràng nghe được, pháo đài mà anh dày công vun đắp xung quanh trái tim, đã sụp đổi