An Đình Đình định tới phòng trọ mình thuê ở bên ngoài dọn dẹp một chút, Mạc Ninh Thanh cũng đi cùng cô.
Đúng là đã lâu không trở về, trong căn phòng nhỏ hẹp đã rơi xuống rất nhiều bụi.
An Đình Đình bắt đầu quét dọn còn Mạc Ninh Thanh cũng không hề nhàn rỗi giúp đỡ cô, mặc dù bây giờ hai cô gái này thân phận đều hơn người nhưng tính cách bên trong lại hoàn toàn không hề có tâm lý già mồm.
Tròn hai giờ quét dọn, hai cô gái mới được nằm ở trên ghế sofa sạch sẽ nghỉ ngơi.
"Đình Đình, cậu nhớ nơi này không?" Mạc Ninh Thanh hỏi.
Cô nhớ được lúc ấy An Đình Đình chạy ra khỏi nhà họ An ngày đó trời đổ mưa rất to, thân thể gầy yếu của cô bị nước mưa xối đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lúc biết được cô bị tên khốn An Viễn Minh kia bắt nạt, Mạc Ninh Thanh liền tức giận muốn đi tìm anh ta liều mạng, đêm hôm đó An Đình Đình đã ngủ lại ở nhà Mạc Ninh Thanh.
Ngày hôm sau cô khăng khăng muốn tự ra ngoài thuê phòng còn Mạc Ninh Thanh thì liên tục yêu cầu cô ở lại, nhà họ Mạc nhất định sẽ chăm sóc co cô thật tốt nhưng cuối cùng cô vẫn không lay chuyển được An Đình Đình, cô biết người bạn thân này của mình có lòng tự trọng rất lớn.
Cho nên Mạc Ninh Thanh cũng có nhiều kỷ niệm đối với nơi này.
"Nhớ" An Đình Đình không nói gì thêm mà chỉ đăm chiêu gật đầu.
Đương nhiên là nhớ rồi! Sao có thể không nhớ được, cô đã ở trong căn phòng nhỏ này mấy năm trời, đã từng dốc lòng chăm sóc cho anh ta...
Không biết tại sao bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng.
Rất lâu sau Mạc Ninh Thanh mới hỏi: "Nhớ anh ta à?”
"Không!" An Đình Đình cười lên.
"Tớ cũng cảm thấy cậu sẽ không." Mạc Ninh Thanh nhếch miệng lên.
"Tớ nhớ cũng không phải là anh ta mà là quãng thời gian đã từng cùng nhau vượt qua." An Đình Đình thoải mái nói.
Rất nhiều người đều cho rằng chia tay người yêu rồi là tất cả kỷ niệm có liên quan đến người đó cũng phải quên đi hết nhưng thật ra cũng không phải như vậy, thời gian hai người ở bên nhau là hai người đều có.
Thời gian và con người không thể hòa lại thành một chuyện được!
Mạc Ninh Thanh giơ cánh tay lên vỗ vỗ bả vai An Đình Đình: "Đình Đình, cậu có biết tớ thích nhất điểm nào ở cậu không?”
An Đình Đình khẽ cười nghiêng người qua đó cười tủm tỉm nhìn cô ấy: "Thích điểm nào nhất vậy?"
"Không ngừng vươn lên!" Mạc Ninh Thanh cong môi cười.
An Đình Đình ngẩn người sau đó cả hai cô gái cùng lớn tiếng cười lên...
Lúc đi ra khỏi phòng trọ, An Đình Đình và Mạc Ninh Thanh thương lượng cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
"Tớ thế nào cũng được." Mạc Ninh Thanh nói.
"Nếu không chúng ta đi ăn lẩu đi, chính là..." An Đình Đình nói tới chỗ này lại đột nhiên ngừng lại.
Mạc Ninh Thanh nghe thấy câu nói kế tiếp của cô giọng điệu hơi thay đổi liên ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của An Đình Đình, ở sau lưng cô lại là Bùi Minh Lạc!
"Ôi, tôi cứ tưởng là ai chứ? Thì ra là người chồng đi ở rể của An Giai Kỳ à!" Mạc Ninh Thanh lập tức thay đổi giọng điệu, nói móc châm chọc.
Bùi Minh Lạc không hề phản ứng lại mà đi thẳng đến trước mặt An Đình Đình: "Đình Đình, anh muốn nói chuyện với em."
Nhiều ngày không gặp so với trước kia Bùi Minh Lạc đã gầy hơn không ít, trên mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, so với vẻ không nhiễm bụi trần trước kia thì chênh lệch đã quá lớn.
"Xin lỗi, chúng ta không có gì để nói cả." An Đình Đình thản nhiên nói.
Sau khi cô nói xong liên kéo tay Mạc Ninh Thanh: "Ninh Thanh, chúng ta đi."
"Chờ một chút!" Bùi Minh Lạc chặn hướng đi của cô lại.
An Đình Đình nghiêng mặt qua một bên, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Đi ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới gặp phải anh ta đúng không.
Mạc Ninh Thanh ngẩng đầu lên, giọng mỉa mai nói: "Có nghe thấy hay không vậy, cô ấy không muốn nói chuyện với anh và cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, anh thức thời một chút mau cút đi đi nếu không bà đây mà tức lên thì có tin tôi đánh anh một trận hay không!”
Cũng không biết là câu nào của cô đã kích thích Bùi Minh Lạc, sắc mặt anh ta lập tức trâm xuống: “Mạc Ninh Thanh, cô đừng có mà càn quấy!"
Mạc Ninh Thanh nghe xong, lập tức không vui.
"Ài, tôi thấy lạ là tại sao lại biến thành tôi càn quấy rồi? Là tôi ép anh chia tay với Đình Đình à? Là tôi ép anh cấu kết với An Giai Kỳ sao? Đúng là có bệnh!"
Bùi Minh Lạc bị quát lớn như vậy khiến trên mặt nóng lên nhưng bây giờ anh ta không muốn nói tới những thứ này, anh ta bắt lấy tay An Đình Đình, không cho giải thích nói: "Đình Đình, đi theo anh, chúng ta tìm một chỗ nào đó tâm sự."
"Bùi Minh Lạc, anh buông tay ra!" An Đình Đình cuống lên.
"Họ Bùi kia, anh mau bỏ tay ra!" Mạc Ninh Thanh cũng nổi giận, dáng vẻ kích động giống như sắp đánh người vậy.
"Không được, hôm nay em nhất định phải đi theo anh." Giọng điệu của Bùi Minh Lạc cũng rất kiên định.
Anh ta nói xong cánh tay dùng sức kéo một cái đem An Đình Đình kéo tới bên cạnh mình.
An Đình Đình cố hết sức rút tay ra thậm chí còn dùng chân đá anh ta nhưng đều vô ích, Mạc Ninh Thanh tức giận tiến lên một bước cắn lên cánh tay của anh ta một nhát.
"A..." Bùi Minh Lạc bị đau hét to lên một tiếng ngay sau đó cánh tay dùng sức hất ra rồi lại đã thêm một cước nữa.
"Ninh Thanh!” An Đình Đình bị dọa hét lên một tiếng.
Mạc Ninh Thanh bị ngã ra đất, đầu đập vào vách tường lập tức bất tỉnh nhân sự.
"Bùi Minh Lạc, anh là đồ súc sinh!" An Đình Đình trừng mắt tức giận mắng một tiếng.
"Đó cũng là vì cô ta cắn anh trước!" Bùi Minh Lạc hung tợn nói, nói xong anh ta liền ôm An Đình Đình lên mặc kệ cô giãy dụa mà nhét cô vào trong xe.
An Đình Đình sao có thể chịu đi vào khuôn khổ, vừa tiến vào xe đã muốn đi ra.
Bùi Minh Lạc khẽ cắn môi, nói: "Là em ép anh đấy nhé." Nói xong liền cởi cà vạt trên cổ ra bắt chéo hai tay An Đình Đình ra sau lưng, trói lại.
Sau đó cùng không biết lấy ở đâu ra một sợi dây thừng đem hai chân cô trói lại.
"Bùi Minh Lạc, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” An Đình Đình giãy dụa.
"Yên tâm, anh sẽ không làm tổn thương em đâu mà chỉ muốn em có thể tâm sự với anh một chút, anh có vài chuyện muốn nói với em." Bùi Minh Lạc nói xong liền trở lại vị trí lái sau đó giẫm mạnh chân ga dưới chân.
Bùi Minh Lạc không hề mang An Đình Đình đi đâu khác mà là đưa cô tới nhà trọ của mình.
Vừa vào cửa liền đưa cô nhét vào trên ghế sofa.
An Đình Đình chưa từng tới nơi này, hình như chỗ này được mua sau khi anh ta đã ở cùng với An Giai Kỳ cho nên cô không biết địa chỉ.
Cô ổn định lại lòng mình, thử nói: "Trước hết anh cởi trói tay ra giúp tôi đã."
"Không được." Bùi Minh Lạc từ chối: "Nhỡ đâu em chạy mất thì sao."
An Đình Đình cười lạnh: "Bây giờ tôi đã bị anh trói đến nơi này rồi thì còn chạy thế nào được nữa đây?"
"Vậy cũng không được." Bùi Minh Lạc khôn khéo cỡ nào chứ, sao anh ta lại có thể không biết bây giờ người An Đình Đình không muốn gặp nhất chính là anh ta được, anh ta vừa cởi trói ra thì chắc chắn cô sẽ nghĩ cách rời đi.
An Đình Đình thấy thế liền biết mình có nói cái gì thì anh ta cũng không có khả năng mở trói cho mình nên dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
Bùi Minh Lạc tự rót cho mình một cốc nước, uống ừng ực từng ngụm lớn.