Không lẽ hôm nay cô phải chết ở đây sao?
Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt nhăn nheo của Mộ Vô Ky là cô lại cảm thấy buồn nôn rồi, suýt chút là đã nôn hết đồ ăn trong bụng ra rồi.
“Cô ta ở kia---”
“Mau, bắt lấy cô ta---”
Đằng sau truyền đến tiếng kêu của đàn ông, còn có thanh âm của gót giày ma sát vội vã với sàn nhà nữa, khiến cho An Đình Đình sợ đến nỗi hai chân đều muốn mềm nhũn.
Cô liều mạng chạy đi, liều mạng chạy thật nhanh, hơi thở hổn hển, nước mắt thì không ngừng tuôn ra...
Phía trước có một ngã rẽ lớn, An Đình Đình không nghĩ gì cả mà xông thẳng vào đó, sau đó trước mắt lại xuất hiện thêm vài ngã rẽ nữa, thế là cô xông vào một cái.
Trước mặt có một cái cửa, An Đình Đình không hề do dự mà chạy vào trong đó.
Là nhà vệ sinh, trước mắt có một thân ảnh cao lớn đang lắc lư, là nam hay là nữ thì cô không thể phân biệt ra nổi.
Người đó hình như là đang chuẩn bị đi tiểu tiện thì phải, cô không nghĩ ngợi gì nữa mà lao đến bóng lưng đó, đẩy cơ thể mình và anh ta đi vào trong một gian toilet.
Mặc Diệu Dương không thích uống rượu, cũng không thích người uống rượu, anh chỉ ngồi ở bàn ăn một chút thì liền đứng dậy đi nhà vệ sinh. Nhưng ai mà ngờ, không biết từ đâu ra lại có một kẻ liều lĩnh chạy tới đâm sầm vào lưng của anh, ép anh đi vào gian toilet chật hẹp.
Đáng chết! Ông đây giận rồi đó, phải xem thử kẻ này là ai, tìm đường chết có đúng không!
“Cạch"
Sau khi đẩy người vào xong, An Đình Đình liên khoá trái cửa lại
“Phù---”
Còn cô thì thở phào ra một hơi, dường như...là an toàn rồi?
Mặc Diệu Dương lúc này quay người lại, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng!
“Là cô?
“Là anh!”
Người đầu thì kinh ngạc, người sau thì vừa kinh ngạc vừa kinh sợ.
“Sao anh/cô lại ở đây?” Lại đồng thanh lên tiếng.
“Người đâu rồi...chắc là trốn vào trong rồi..."
“Các người qua đó tìm, bọn tôi tìm ở bên này...”
Cùng lúc đó, tiếng hỗn tạp bên ngoài vang lên, kèm theo là tiếng bước chân dồn dập của khoảng mười người.
Trái tim An Đình Đình kinh hoảng tột độ!
“An Đình Đình, tôi cảnh cáo...ưm!”
Lời của Mặc Diệu Dương còn chưa nói xong thì An Đình Đình đã không suy nghĩ gì nữa mà nhón chân lên hôn vào môi anh.
Đầu óc người đàn ông như nổ tung lên! Anh thề, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ cưỡng hôn đó! Hơn nữa, còn là ở nhà! vệ! sinh!
Anh lập tức đưa tay lên vai cô, đẩy cô ra khỏi mình.
“Cô tìm đường chết... ưm!”
Bên tai dồn dập những tiếng bước chân khiến cho An Đình Đình không màng đến điều gì nữa, cô đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, lần nữa giáng đôi môi cưỡng hôn anh.
“Ưm...ưm!” Mặc Diệu Dương thật sự tức giận rồi.
Người phụ nữ đáng chết này lấy đâu ra nhiều sức như vậy chứ? Bàn tay đó nhìn thì rõ ràng mềm mại không xương,
nhưng sức lực ôm cổ anh thì lại không chịu thua chút nào.
Mẹ nó đúng là sỉ nhục mà!
Quan trọng là, người phụ nữ này một thân đầy mùi rượu, thật là buồn nôn.
Mặc Diệu Dương siết chặt ngón tay, bắt lấy vai của An Đình Đình, cánh tay anh vươn thẳng ra, hai cơ thể vốn đang
dính chặt lấy nhau lần nữa bị kéo ra.
Mặc Diệu Dương thực sự tức giận rồi! Không đúng, là thẹn! quá! hoá! giận!
Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào đáng xấu hổ như vậy, không khác gì với đám phụ nữ bình thường hết, ngụy trang thành bạch liên hoa gả vào nhà họ Mặc, nói cho hoa mỹ thì là làm bạn với anh cả, nhưng sau lưng thì lại câu dẫn anh.
An Đình Đình này quả nhiên là có thủ đoạn hơn những người trước đây!
“Người phụ nữ này cô mau biến đi cho tôi...á!”
Thế nhưng, lời thét giận dữ của Mặc Diệu Dương còn chưa thốt ra xong thì An Đình Đình đã vội vàng vươn ra một nắm đấm nhỏ, trực tiếp nện một đấm vào bụng của anh.