Lời này vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Từng đợt sóng to gió lớn lập tức nổi lên trong đám người.
"Cái gì? Lại có chuyện như vậy? Thật sự là quá tàn bạo.
"Tôi đã nói rồi, một người đang khỏe mạnh, nói hôn mê liền hôn mê...”
"Thì ra là như vậy...
An Đình Đình nhìn về phía Mặc Diệu Dương phát hiện người đàn ông này vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ. Anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
Tại sao không giải thích cho bản thân? Trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Sơn nói xấu trở thành sự thật sao!
Không được, cô không thể mặc kệ Mặc Cảnh Sơn làm như vậy.
Cô lên tiếng lần nữa: “Anh Diệu Phong lúc trước bị trọng thương là vì giúp tôi đỡ đạn. Chuyện này chính xác là nguyên nhân bắt đầu từ tôi, không có liên quan gì đến Diệu Dương. Ông thế này chính là vu oan!”
Mặc Cảnh Sơn dường như đã sớm dự liệu được việc cô sẽ đứng ra giải thích, vì vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, phản kích nói: “Sao cô có thể biết được, chuyện này không phải là do Mặc Diệu Dương bày ra?”
"Lúc trước, những người dùng súng giết tôi và anh Diệu Phong là một bang tử sĩ nước ngoài. Hơn nữa, sau khi mọi chuyện xảy ra, tất cả những người này đều tự sát. Nếu như chuyện này là Diệu Dương làm, anh ấy hoàn toàn không cần để bọn họ phải chết hết, dù sao cũng sẽ không có người biết.”
"Vậy thì làm sao tôi lại biết được? Theo những gì cô nói, tôi không thể không nghi ngờ vụ bắn súng giết người lần trước, tất cả mọi chuyện đều là do Mặc Diệu Dương bày mưu tính kế, thứ cậu ta muốn chính là mạng sống của Mặc Diệu Phong, để cho mình được ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Mặc!”
"Đúng vậy, tại sao ông lại biết được những thứ này?” An Đình Đình không những không giận mà còn cười."Hơn nữa, ông lại hiểu rất rõ ràng mọi chuyện, cộng thêm mục đích lân này ông đến đây, tôi cũng có chút nghi ngờ, ông mới là người muốn hại chết anh Diệu Phong, từ đó đạt được mục đích đen tối của mình!”
Lời nói của An Đình Đình trong lúc nhất thời đã khiến hiện trường sôi sục. Mỗi người nói một kiểu, xì xào bàn tán.
"Nếu nói như vậy, ông tư nhà họ Mặc đến bây giờ vẫn còn chưa hết hi vọng sao? Còn muốn đoạt được quyền hành của nhà họ Mặc sao?”
"Việc này có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, bọn họ đều đã là tử sĩ, vậy ông tư làm thế nào biết được những chuyện này?”
An Đình Đình mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Sơn, cô muốn xem xem, lần này ông ta giải thích cho bản thân thế nào.
Mặc Cảnh Sơn rốt cuộc vẫn là ông tư Mặc. Gặp nguy không loạn, mặt không đổi sắc.
"Cháu gái Sở Huệ Nhu yêu quý của tôi chính là nhân chứng. Vụ án bắn súng giết người xảy ra ngày hôm ấy, nó cũng ở đó, còn không may bị thương. May mắn thay, nó đã trực tiếp tiếp xúc với kẻ ám sát. Thật ra những kẻ ám sát kia cũng không phải đều là tử sĩ ở nước ngoài, bọn họ đều là người trong nước, hơn nữa đều đã bị Mặc Diệu Dương thu mua!"
"Ông ngậm máu phun người!" An Đình Đình tức giận đến mức run lên.
"Hôm nay Sở Huệ Nhu cũng đến đây cùng tôi, tôi có thể đưa nó vào đây, để nó nói một chút, truyện này hôm đó xảy ra rốt cuộc là tình huống thể nào!”
Mặc Cảnh Sơn nói xong, lông mày hơi nhướng lên, lộ ra dáng vẻ lo lắng: “Chỉ có điều, tôi lo lắng hôm nay là việc gia đình của nhà họ Mặc, một người ngoài không thể đi vào trong. Vậy nên, con mong ba kết thúc nghỉ lễ bàn giao vị trí gia chủ đáng buồn cười này, trước tiên hãy điều tra làm rõ mọi chuyện rồi mới quyết định!”
"Ông... Ăn nói bừa bãi!" An Đình Đình phẫn nộ trừng mắt.
"Tôi sẽ cho cô thấy, chân tướng của sự thật!" Mặc Cảnh Sơn hừ lạnh một tiếng.
"Ông..”
"Đủ rồi!" Mặc Viên Bằng đột nhiên mở miệng.
Toàn bộ hiện trường lập tức câm như hến!
Ông cụ chậm rãi đứng lên, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Sơn.
"Ba." Mặc Cảnh Sơn không hề sợ sệt chút nào, đón lấy ánh mắt của ông cụ.
Mặc Viên Bằng nói: "Anh luôn miệng nói về lời dạy của tổ tiên nhà họ Mặc, vậy ta hỏi một chút ngươi, lời dạy của tổ tiên nhà họ Mặc anh tuân thủ được bao nhiêu?”
Mặc Cảnh Sơn không nói gì.
Mặc Viên Bằng tiếp tục nói: "Đến ngay cả chuyện giết mẹ anh cũng làm được, anh có tư cách gì nói về những lời dạy của tổ tiên nhà họ Mặc?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường lập tức lần nữa nối lên sóng to gió lớn.
An Đình Đình cũng bị khiếp sợ, chẳng lẽ ông tư Mặc này, đã từng vì tranh đoạt quyền lực mà làm từng làm chuyện bất lợi với bà cụ Mặc?
Mặc Cảnh Sơn thề thốt phủ nhận: "Không, ba... Chuyện này, tôi đã giải thích rất lâu rồi, chắc chắn là có người hãm hại con!”
"Hãm hại?" Mặc Viên Bằng cười lạnh, nói: "Năm đó mẹ của anh đột nhiên xuất hiện tình trạng ngu ngốc, nếu không phải được phát hiện kịp thời, có người bỏ độc thủy ngân bên cạnh giường, có lẽ bà ấy đã mất mạng từ lâu. Độc thủy ngân kia không phải được tìm thấy ở trong phòng của anh sao?”
"Ba, chuyện này là con bị oan. Lúc ấy con đã nói tội giết mẹ chính là đại nghịch bất đạo! Cho dù chết mười nghìn lân con cũng không làm những chuyện như vậy!”
Dáng vẻ của Mặc Cảnh Sơn giống như đặc biệt kích động.
"Cho dù chuyện này không phải anh làm, nhưng chắc chắn là anh biết rõ tình hình và ngầm thừa nhận. Anh có tư cách gì đến đây nói về lời dạy của tổ tiên nhà họ Mặc? Hả? Hôm nay, trên lệnh của nhà họ Mặc cũng không có tên của anh, anh vẫn tới, ta cũng cho anh vào cửa. Chỉ là nói cho anh biết rằng anh vẫn mang họ Mặc. Nhưng biểu hiện của anh thật sự khiến ta quá thất vọng!”
Mặc Viên Bằng bắt chéo hai tay sau lưng, nói ra từng lời.
"Ba, con cũng là con của ngài, chuyện này đã xảy ra lâu như vậy rồi mà ba vẫn để ở trong lòng và khẳng định là con làm, con cũng không có cách nào khác! Nhưng muốn con nhận tội, tuyệt đối không thể nào! Con làm không được!”
Mặc Cảnh Sơn ra vẻ như mặc kệ, hai mắt muốn nứt ra.
"Anh muốn biết chân tướng của mọi chuyện, mang lời dạy của tổ tiên nhà họ Mặc ra? Có thể! Hôm nay, nghi thức trao quyền ta có thể không cử hành, từ ngày hôm nay, ta sẽ bắt đầu tiêu tra chuyện Diệu Phong bị hại, trước mặt nhiều người như vậy, trả sự trong sạch cho Diệu Dương. Để nó lấy thân phận trong sạch đến thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Mặc.
Ta muốn anh và tất cả mọi người ở đây, tất cả đều tâm phục khẩu phục!"
Sau khi Mặc Viên Bằng trầm giọng nói xong những lời này, ông cụ phất tay áo và bước nhanh chân rời khỏi cổng từ đường trước.
Tất cả mọi người ở đây đều không nói một lời, lần lượt rời đi.
Mặc Cảnh Sơn cũng trà trộn trong đám người, rời khỏi từ đường. Chỉ là, không phát hiện ra, ánh mắt của ông ta cùng một người nào đó trong đám người chạm vào nhau, sau đó lại thản nhiên rời đi. Giống như người này cũng không phải có mối quan hệ rất quen thuộc.
An Đình Đình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mặc Diệu Lương đang đi tới.
Trên mặt Mặc Diệu Lương mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, đi đến trước mặt Mặc Diệu Dương.
Nhàn nhạt nói một câu: “Đáng tiếc!"