Bóng dáng của anh, dưới sự soi rọi của ánh trăng và ánh đèn, hiện lên càng thêm cao lớn. Người đàn ông gửi gắm một cái nhìn sâu thảm mà phức tạp về nơi mà An Đình Đình bị nhốt.
Đình Đình, em hận anh cũng được, oán anh cũng được! Tóm lại, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh. Vĩnh viễn cũng sẽ không!
Bước chân bất tri bất giác đi đến Ngô Đồng Uyển, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Mặc Diệu Dương khẽ giãn mi tâm ra, đi vào bên trong.
Cốc Nhược Lâm còn chưa nghỉ ngơi, hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của cô ta và Mặc Diệu Dương. Tuy nhiên, anh đã biến mất nửa đường, sau chuyện đó anh cũng đã giải thích rồi, nói là có chuyện quan trọng phải đi làm. Cô ta đang đợi anh quay về.
Thông qua cửa sổ sát đất ở đại sảnh, nhìn thấy bên ngoài có bóng người đang chuyển động. Trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm
hoan hỉ, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Diệu Dương, anh đi đâu vậy?” Cốc Nhược Lâm vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, khuôn mặt trang điểm vẫn cao quý và tự nhiên. Ngũ quan khuôn mặt rất tinh xảo, thuộc loại mỹ nữ cổ điển.
Lại cộng với sự điểm xuyến của chiếc váy này, khiến vóc dáng của cô ta trông càng gây đi.
Đôi con ngươi của Mặc Diệu Dương nhàn nhạt quét nhìn khuôn mặt cô ta một cái, nói: “Đi có chút chuyện.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Nhược Lâm khẽ sững sờ một chút, nhưng rất nhanh liên mỉm cười rạng rỡ, hỏi: “Là chú em tìm
anh nói chuyện sao?”
Lời này vừa thốt ra, đáy mắt Mặc Diệu Dương chợt loé qua một tia chán ghét không dễ phát giác ra.
“Ừm, bàn chút chuyện.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.
Cốc Nhược Lâm cười, rồi thay đổi chủ đề, nói: “Nếu đã như vậy, em cũng không hỏi nữa. Đây dù sao cũng là chuyện giữa đàn ông các anh, một cô gái như em không thích hợp chen miệng vào.”
Cô ta nói xong, quay người, rót một ly nước ấm, đưa đến trước mặt anh, dịu dàng nói: “Nói chuyện lâu như vậy rồi, khát rồi đúng không. Cho anh này, uống chút nước đi.”
Mặc Diệu Dương đưa tay nhận lấy, uống một ngụm.
Cốc Nhược Lâm lại nhận lấy chiếc ly, đặt qua một bên. Sau đó lại nhẹ nhàng khoác lấy tay anh, nũng nịu nói: “Diệu Dương, em không muốn ở Ngô Đông Uyển, em muốn đi Thuỷ Sam Uyển ở. Chỗ này xa lạ vắng vẻ quá, em cũng không quen lắm.”
Mặc Diệu Dương không có đẩy tay cô ta ra, nhưng phản ứng của anh lại rất lạnh nhạt. Nói: “Em vốn đã không quen thuộc với Thuỷ Sam Uyển rồi, ở Ngô Đông Uyển không phải cũng như nhau sao.”
“Nhưng mà... nhưng mà, em cảm thấy, Thuỷ Sam Uyển mới là nhà chính của chúng ta.” Cốc Nhược Lâm cảm thấy có chút uỷ khuất.
Cô ta biết rõ, lúc người phụ nữ đó ở nhà tổ họ Mặc, trước giờ luôn ở Thuỷ Sam Uyển với Mặc Diệu Dương. Đây không phải là cô ta thích ở chỗ đó, mà Thuỷ Sam Uyển là một loại tượng trưng cho thân phận.
“Nhược Lâm.” Mặc Diệu Dương mở miệng, ngước mắt lên, đôi con ngươi sâu thắm nhìn chằm chằm vào cô ta, chỉnh đốn chỗ sai của cô ta: “Thuỷ Sam Uyển là chỗ ở của mẹ anh, không phải của anh và em, hiểu chưa?”
“...em, em biết rồi.” Khuôn mặt Cốc Nhược Lâm cứng nhắc, chỉ đành chấp nhận.
Cô ta còn chưa biết người phụ nữ đó bây giờ đã đi đâu rồi. Dường như, nghe nói đã không còn ở nhà tổ họ Mặc nữa. Vậy bị đưa đi đâu rồi? Diệu Dương có biết tung tích của cô ta không?
Không được. Thái độ của Diệu Dương rất không đúng. Cốc Nhược Lâm nghĩ, phải tìm cơ hội tìm hiểu manh mối của người phụ nữ đó mới được, cân phải đuổi cô ta đi. Nếu không trong lòng của cô ta sẽ luôn thấp thỏm không thoải mái.
“Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi.” Mặc Diệu Dương cũng chỉ qua đây xem một cái mà thôi, anh vốn không có ý ở lại đây qua
đêm. Nói xong câu này, anh liền đứng dậy.
Cả người Cốc Nhược Lâm đều sững sờ, tối nay anh vậy mà lại không ngủ ở đây? Cô ta cũng đứng dậy theo, nói: “Diệu Dương, anh... anh tối nay không ở lại sao?”
Mặc Diệu Dương đút hai tay vào túi, một lúc sau, anh nói: “Anh phải đi tìm ông nội một chút, còn có một số chuyện cần phải
thương lượng với ông ấy một lát. Hôm nay em đột nhiên xuất hiện, ông ấy không hề biết. Có chút chuyện, anh phải cho ông cụ một lời giải thích!”
Cốc Nhược Lâm khó lắm mới vào được nhà tổ họ Mặc, tối nay lại là ngày bọn họ kết hôn, cô ta làm sao mà cam tâm để anh rời đi được: “Nhưng mà, Diệu Dương à... hôm nay cũng quá muộn rồi, anh đi không phải là quấy rầy ông nội nghỉ ngơi sao... hay là, ngày mai mới đi tìm ông nội đi, em cùng...
“Không cần.” Mặc Diệu Dương cắt ngang lời nói của cô ta, nói: “Đã nói với ông nội rồi, lúc này ông ấy đang đợi anh.”
Nói xong, anh cũng chả quan tâm đến sắc mặt muốn níu giữ của cô ta, quay người rời khỏi Ngô Đồng Uyển.
Cốc Nhược Lâm không ngờ, Mặc Diệu Dương cứ như vậy mà đi rồi, hơn nữa đi còn kiên quyết như vậy nữa. Vả lại, cái lý do này cũng quá là miễn cưỡng rồi.
Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, nhưng anh lại không chịu ở lại qua đêm, rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề rồi chứ.
Cô ta cầm điện thoại lên, gọi đi, nói ngắn gọn tình hình.
“Nhược Lâm, dù sao bây giờ con đã chính thức bước vào nhà họ Mặc rồi, hơn nữa, hôm nay ở trước mặt của nhiều người như vậy, thậm chí, tất cả người trong giới thượng lưu quý tộc của thành phố G cũng có mặt. Cho nên, nhà họ Mặc bọn họ muốn không nhận cũng không được. Điều duy nhất mà con phải làm bây giờ, chính là từ từ lôi kéo lòng người, chuyện gì cũng không được gấp gáp hấp tấp quá, hiểu chưa?”
Ba Cốc, Cốc Kiến Bân chậm rãi nói, coi như là đã tiêm cho Cốc Nhược Lâm một liều thuốc an thần.
Cốc Nhược Lâm suy nghĩ kỹ một cái, lời của ba nói rất có lý.
Nếu cô ta đã bước vào cửa lớn nhà họ Mặc trước mặt nhiều người như vậy, còn sợ một đêm hai đêm này sao? Chỉ cần cô ta từ từ lôi kéo lòng người, làm ổn định tất cả mọi người trong căn nhà này, còn sợ mình không ngồi lên được vị trí chủ mẫu nhà họ Mặc này sao.
Mặc Diệu Dương đến chỗ ở của Mặc Viên Bằng, người làm mở cửa ra cho anh.
Đến chỗ mà ông cụ thường xuyên ngồi thiền trâm tư, ngồi quỳ xuống.
“Ông nội”
Mặc Viên Bằng chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt nói một tiếng: “Đến rồi à.”
“Dạ.” Mặc Diệu Dương gật đầu.
“Nói đi, tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao.” Mặc Viên Bằng nói.
Mặc Diệu Dương gật đầu, bắt đầu nói rõ đầu đuôi ngọn ngành ra.
Hoá ra, một ngày trước khi Mặc Diệu Dương mất tích, là bị Cốc Kiến Bân gọi đến nhà họ Cốc. Vốn dĩ, chuyện tình giữa Cốc Nhược Lâm và Mặc Diệu Dương luôn được giấu kín. Vì vậy, hầu như không ai biết chuyện giữa bọn họ.
Sự xuất hiện của An Đình Đình đã dân thay đổi ý định ban đầu của anh. Thật sự, nói trắng ra, đời này Mặc Diệu Dương vốn không định lấy vợ sinh con, bởi vì ngoại trừ huyết hải thâm thù ra, con đường anh phải đi vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Vì vậy, anh đã nói với Cốc Nhược Lâm, anh thích cô ta, nhưng anh sẽ không lấy cô ta làm vợ. Bởi vì, anh không hy vọng người phụ nữ mà mình thích sẽ phải sống cuộc sống sợ hãi với anh.