Anh có thái độ gì vậy? Cô đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh, anh lại còn cười? Là mình trước giờ chưa từng biết anh sao, hay là...
Không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác xấu hổ.
An Đình Đình xoay người muốn vào nhà.
“Đợi chút.” Mặc Diệu Dương nhanh tay lẹ mắt giữ cánh tay cô lại.
Anh nhìn mắt cô, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh và Cốc Nhược Lâm hoàn toàn trong sạch, trước giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.”
“...” An Đình Đình sững sờ.
Người đàn ông trước mắt, trong mắt lưu chuyển ánh sáng trong suốt thản nhiên. Sắc mặt anh nghiêm túc lại tự nhiên. Không hề có chút suy nghĩ che giấu lừa dối.
Nhưng mà, hôm đó, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy, hơn nữa...
“...Em tận mắt nhìn thấy hai người trên lầu Ngô Đồng Uyển...Hình ảnh cô ta ***...” Lúc An Đình Đình nói những lời này, dái tai đỏ bừng.
Cô biết, nói ra câu này có lẽ Mặc Diệu Dương sẽ tức giận, vì rất mất thể diện. Thì ra cô cũng đã biết, anh còn che giấu khổ sở như vậy.
Bỏ đi! Dù sao nói cũng nói rồi, anh nghĩ thế nào là chuyện của anh!
Ai ngờ, ý cười bên khóe môi người đàn ông càng sâu. Cánh tay anh khẽ dùng sức, kéo cô vào lòng mình. Cánh tay anh đặt trên xương quai xanh tinh tế của cô, bờ ngực dày rộng của người đàn ông dán chặt lên bờ lưng gầy của cô. Anh giống như muốn truyền hết tất cả nhiệt độ trong cơ thể mình cho cô.
Hơi thở anh nóng bỏng đầy nam tính, phun lên dái tai non nớt của cô.
“Hôm đó anh chỉ bôi thuốc giúp cô ta mà thôi.” Mặc Diệu Dương khẽ nói xong câu này, còn khẽ cắn tai cô.
Toàn thân An Đình Đình hóa đá tại chỗ.
Lúc tai truyền tới cái cắn khẽ ấm áp của người đàn ông, toàn thân cô rùng mình một cái.
Tên đàn ông đáng chết, lại trắng trợn trêu đùa cô.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, người đàn ông cúi đầu, đeo vòng ngọc cho cô. Anh xoay người cô sang, để cô có thể nhìn thẳng vào anh.
Anh phát hiện, mặt cô đã đỏ như ánh bình minh, xinh đẹp lại đáng yêu.
Mặc dù hai người ở chung lâu như vậy, thân thể cô vẫn mẫn cảm như thế. Giống như cây xấu hổ, khẽ đụng vào liền tự động phòng vệ.
Anh cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
An Đình Đình vốn rũ mắt, chỉ cảm thấy bóng đen từ trên đỉnh đầu ập tới. Không đợi cô phản ứng lại, đôi môi đã bị hôn lấy.
Cô mở to mắt. Đầu óc giây lát trống rỗng.
Thân thể An Đình Đình lùi về phía sau, muốn chạy trốn. Người đàn ông vươn tay, vòng lấy hông cô, giữ chặt gáy cô, ngăn cản cô bỏ chạy.
Đáng chết! Lâu như vậy rồi, anh luôn ở trong trạng thái cấm dục.
Hôm qua, anh đã nghĩ không chờ đợi muốn cô. Nhưng suy nghĩ tới thân thể cô sẽ rất mệt mỏi, nhịn đau thả cô đi. Hôm nay, anh quyết định không thể ủy khuất bản thân nữa.
An Đình Đình vô cùng tức giận. Cô chỉ vài ba lời như vậy đã bị anh nắm chắc rồi?
Dựa vào cái gì! Ban đầu, lúc Cốc Nhược Lâm hết lần này tới lần khác bắt nạt cô, anh ở cạnh lạnh lùng nhìn...nhưng mà, hận ý trong lòng lại không mãnh liệt như trước đây.
An Đình Đình à An Đình Đình! Mày thật sự là không tiền đồ.
Bỗng nhiên, thân thể bay lên không. Toàn thân cô bị người đàn ông ôm ngang lên.
“Này, anh...anh muốn làm gì?” An Đình Đình lập tức hoảng loạn, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của người đàn ông.
Phải nói, khuôn mặt của người đàn ông này thật sự là xinh đẹp tuyệt thế vô song. Lần nào An Đình Đình cũng có cảm giác kinh diễm.
“Ăn em!” Giọng người đàn ông trở nên trầm thấp, khàn khàn.
Đây không phải là một tin tức tốt!
Sau khi An Đình Đình ý thức được thì lập tức giãy giụa, nhảy xuống khỏi ngực người đàn ông.
“Không được, không được.”
“Tại sao không được!” Anh cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa rồi, còn nhịn nữa anh nhất định sẽ chết.
“Nơi này...tóm lại, nơi này không được. Anh không nghe ông nội nói sao, thân phận của anh rất đặc thù, không thể ở lại Lưu Thủy Uyển.” Mặt An Đình Đình càng thêm đỏ.
Cô lại trắng trợn thảo luận chuyện này với một người đàn ông.
Sắc mặt Mặc Diệu Dương có chút âm u, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
An Đình Đình lập tức thở phào một hơi, cũng chính hành động này lại chọc người đàn ông không vui.
Không muốn ở cùng anh vậy sao?
Hai mắt người đàn ông âm tình bất định. Đặc biệt là trong con người đen nhánh lấp đầy không vui. Giống như một đứa bé đáng thương, bị người lớn không cho ra ngoài chơi.
An Đình Đình cúi đầu, vươn tay vén tóc ra sau tai. Thực ra động tác này là động tác vô thức của cô. Lại không biết rằng rơi vào trong mắt người đàn ông lại hấp dẫn mê người như vậy.
Cô đỏ mắt, cúi đầu, lắp bắp: “Đợi quay về...đợi quay về...rồi ở cùng nhau.”
“Quay về đâu?”
“Thủy...Thủy Sam Uyển...”
Mặt người đàn ông lại trở nên xán lạn.
An Đình Đình lướt nhìn, lập tức cảm thấy thật bất đắc dĩ, người đàn ông này lúc nào thì như một đứa trẻ vậy.
Nhưng mà, bước tiếp theo người đàn ông lại ngóc đầu lên.
Hai tay An Đình Đình đặt trên ngực người đàn ông, nói lí nhí: “Đừng...đừng như vậy, vừa nãy không phải anh...đồng ý rồi sao...”
Người đàn ông thở hổn hển, gian nan nói bên tai cô: “Yên tâm, anh tôn trọng em, tuyệt đối không đụng vào em. Anh chỉ là muốn hôn em một chút, được không?”
“...” Nào cho cô cơ hội nói được hay không, bờ môi người đàn ông lại chặn đôi môi nhỏ của cô, hôn đến cùng.
Có người đi tới, tiếng bước chân kinh động An Đình Đình.
Cô vội đẩy người đàn ông ra, nhìn xung quanh, liền thấy mẹ Dung cúi đầu, rõ ràng đã nhìn thấy rồi, lại còn giả như không nhìn thấy. Từ một bên nhìn tới, An Đình Đình nhìn thấy nụ cười của mẹ Dung.
Mặt nóng bỏng như bị lửa thiêu. Cô hung hăng trừng mắt Mặc Diệu Dương, kêu anh nghịch lửa! Bị nhìn thấy rồi.
Mặc Diệu Dương lại mặt mày vô tội, anh làm sao biết mẹ Dung lại tới vào lúc này.
Sau đó, Mặc Diệu Dương bèn được An Đình Đình ‘mời’ ra ngoài. Còn giơ nắm đấm ‘cảnh cáo’ anh, lần sau nếu không có chính sự muốn nói, tốt nhất đừng tới đây ‘quấy rầy’ cô.
An Đình Đình nói xong, đỏ mặt chạy về phòng mình.
Mẹ Dung bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân của cô, không nhịn được phì cười ra tiếng.
Thật tốt! Thật tốt! Tin tức thật tốt!
Cậu hai và mợ hai cuối cùng hòa hợp rồi.