bản năng, thực ra... tôi không ghét anh ấy."
Mặc Diệu Dương lạnh giọng mắng: "Vậy cô vừa nãy kêu to làm gì, cô có biết cô đã dọa anh ấy sợ rôi không!"
An Đình Đình cắn chặt môi dưới, cảm thấy rất tủi thân. Có lẽ cô quả thực dọa anh sợ, nhưng vừa rồi, mình rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ.
Nhưng mà, cô nói những lời này có tác dụng sao?
Mục đích anh mua cô tới, không phải chính là ở cùng với một người ngốc sao? Chỉ là một cái ôm đã bị dọa sợ, ngày tháng sau này dài như vậy, sẽ còn có nhiều vấn đề hơn nữa cần cô dũng cảm đối diện.
Khóe môi An Đình Đình miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Xin... xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi chỉ là... không thích bị người xa lạ đụng vào, cho nên... sau này, tôi sẽ thay đổi, sẽ không như vậy nữa."
Có lẽ là thái độ của cô, làm cảm xúc của Mặc Diệu Dương có chút chuyển biến tốt. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt người đàn ông đã giảm bớt
không ít, nhưng lời anh nói ra, vẫn lạnh như mưa đá trong tháng chạp lạnh lẽo, thoáng chốc có thể đẩy người ta vào địa ngục!
"Anh ấy là chồng cô, đừng nói chỉ là ôm cô. Cho dù anh ấy mắng cô, đánh cô, sờ cô, hôn cô, cô cũng không được phản kháng, phải tiếp nhận!"
Mặc Diệu Dương nói xong những lời này, lạnh lùng dời ánh mắt. Đương nhiên, anh cũng không nhìn thấy khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ bừng của An Đình Đình.
An Đình Đình như rơi vào vực sâu.
Lúc đồng ý ban đầu, chỉ cho rằng là chăm sóc một người có chướng ngại về trí tuệ. Nhưng bây giờ xem ra, hình như không đơn giản như cô tưởng tượng.
Bây giờ biết những điều này, lại có tác dụng gì? Sự thật bày ra trước mắt, ai cũng không thể hối hận được!
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra kiên định, nói: "Tôi đi xin lỗi anh ấy." Nói rồi, cô nhấc chân đi về phía trong nhà.
Mặc Diệu Dương hơi sững sờ. Nhưng rất nhanh, anh đã khôi phục bình tĩnh.
Có thể tin tưởng người phụ nữ tham lam này sao? Vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm. Không chừng, đây chỉ là cách che mắt của cô mà thôi, đầu tiên lừa anh, sau đó mới ra tay làm những hành động xấu xa?
Nghĩ vậy, anh nghĩ cũng không nghĩ, nhấc chân đi theo.
An Đình Đình được người giúp việc dắt tới cửa phòng Mặc Diệu Phong.
Cô nhấc tay, gõ cửa: "Cậu cả... cậu..."
"Đi đi, đi đi... Tôi không cho phép cô vào!" Không đợi An Đình Đình nói xong, bên trong đã truyền tới giọng nói tức giận của Mặc Diệu Phong.
An Đình Đình nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Chuyện đó... a, cậu cả, cậu mở cửa có được không? Tôi đến xin lỗi cậu. Vừa rôi là tôi không đúng, tôi không nên...'
Bên trong truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó, cửa bị kéo ra thô bạo từ bên trong, khuôn mặt tức giận bừng bừng của Mặc Diệu Phong xuất hiện trước mắt An Đình Đình.
Anh hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, đều không chơi với tôi."
An Đình Đình bị biểu cảm của anh chọc vui vẻ.
Trí tuệ của Mặc Diệu Phong chỉ dừng lại vào sáu tuổi, cũng chính là nói bây giờ người cô đang đối diện chỉ là một đứa trẻ. Mặc dù anh có vóc dáng của một người đàn ông thành thục, khuôn mặt tuấn mĩ mê người, nhưng ánh mắt anh lại trong suốt thấy đáy, ngây thơ vộ hại. Bên trong hoàn toàn không thấy chút tạp chất của người trưởng thành, như nước suối róc rách, có thể nhìn thấy đáy.
An Đình Đình vươn tay, muốn sờ đầu anh. Mặc Diệu Phong lại hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, tránh thoát.