Những đám mây đen che khuất ánh trăng, nhiệt độ trong không khí giảm rất nhiều, trở nên lạnh lẽo hơn. Tiếng chó sủa càng lúc càng lớn, làm cho người ta nghe xong dễ dàng liền tâm tình phiền não, tâm trạng không thoải mái.
Trong ký ức của tôi, có một câu tục ngữ được gọi là: "Một con chó được gọi là tài sản, một con mèo được gọi là tang tóc."
Theo nghĩa đen, đó là nghe tiếng mèo kêu, thường sẽ gặp phải những điều không may mắn. Mèo trong dân gian, giống như quạ, được coi là không tốt. Nếu nghe thấy tiếng chó kêu gào, đại diện cho giàu có, nó sẽ mang lại may mắn cho mọi người.
Chó bình thường đại diện cho chính khí, là người bạn trung thành nhất của con người, nhìn thấy một cái gì đó không sạch sẽ, sẽ sủa để nhắc nhở con người. Giống như những đạo sĩ trong phim cũng thích sử dụng điều đó để diệt trừ cái ác.
Nhưng con chó điên vây quanh liên trạch này, dường như mang theo âm khí và oán khí rất sâu, bản thân là sản phẩm của tà khí xông lên trời. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Phải biết rằng, oán khí tụ tập nhiều hơn, quỷ hồn mới có thể thành hung sát. Tình huống này, làm cho người ta có chút không hiểu.
"Liên Quân Thành bình thường ăn nhiều thịt chó, mới gây chuyện với nhiều chó điên như vậy sao?"
"Bé con, ôm cổ anh." Lăng Vũ Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ là cúi đầu nhìn tôi một cái, giọng điệu có chút bá đạo ra lệnh cho tôi. Đôi mắt đen của anh uy nghiêm lãnh ngạo, lại mang theo chút không kiềm chế.
Tôi không biết trong hồ lô anh bán loại thuốc gì, chỉ có thể tạm thời nghe anh, đem hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn lạnh như băng của anh. Cổ tay vừa mới ôm lấy cổ sau của anh, anh liền dùng một tay ôm cơ thể tôi đứng lên khỏi mặt đất.
Bất ngờ không kịp để phòng, khiến tim đập nhanh chóng tăng tốc.
Bước đi của anh rất dứt khoát, trong bóng tối thật giống như một con báo đốm nhanh chóng, cảnh vật chung quanh lui về phía sau.
Tôi cúi đầu nhìn tình huống dưới chân, lại bởi vì quá đen nên nhìn không rõ, đành phải đem cằm dựa vào trên thành vai rộng rãi của anh như bình thường: "Em... Chân anh không đau sao? Em... tự mình có thể đi, anh bị chó điên cắn qua, như vậy thì độc chạy trên người sẽ khuếch tán." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Bé con, đau lòng cho anh sao?" Bàn tay của anh giữ phía sau đầu của tôi, giọng điệu từ tính của anh cũng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng tôi.
Tôi bị lời nói của anh làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt quần áo trên vai, hung hăng cắn vào vai anh: "Cương thi thối, em mới không đau lòng anh đâu. Anh... anh đã làm gì? Anh không bao giờ quan tâm đến cơ thể của anh. Anh luôn tùy tiện như vậy, khiến em lo lắng cho anh. Khi nào anh có thể suy nghĩ cho tâm trạng của em đây?"
"Phải treo chuông đồng trở lại càng sớm càng tốt, nếu không, con rệp đó thực sự sẽ chết. Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng, bé con." Dứt lời nói, anh đã đưa tôi trở lại cổng của biệt thự và nhẹ nhàng đặt cơ thể của tôi xuống.
Lời này tựa như cắt đứt sự lạnh lẽo như băng cùng thê lương trong đêm nay, làm cho trong lòng tôi có vô số ấm áp chảy qua, ở trong Quỷ Vực quỷ dị như vậy lại không cảm thấy có chút sợ hãi nào.
Bóng đen vây quanh cổng...
Có những chú chó nhỏ có kích thước bằng bàn tay, cho đến loài chân ngắn, lớn cũng có loại chó giống như ngao Tây Tạng tương đối cường tráng. Vốn là nhìn chằm chằm vào cổng lớn nhà họ Liên, hơn nữa liều mạng dùng móng vuốt và miệng cào cào cắn cổng lớn đó.
Cũng không biết những thứ giống như bóng đen này tồn tại như thế nào, trong lúc gãi cào là cào lỗ thủng cửa nhà họ Liên. Tôi đã từng nghe mọi người nói rằng ngay cả cổng của ngôi nhà này và nhà họ Cao, bên trong được kẹp với tấm thép chống đạn, viên đạn không thể xuyên qua.
Ai ngờ, mấy con súc sinh giống như quỷ ảnh này, cào cào vài cái lại là phá được.
Gió lạnh bên ngoài đổ vào, trong nhà không bật đèn, có vẻ tối tăm. Nhưng bên tai lại có thể nghe được tiếng niệm kinh liên tục của các tăng chúng. Âm thanh thánh khiết không chút bụi trần. Âm thanh gõ mõ vang lên, cũng giống như truyền vào tai vậy, phát ra lẫn trong tiếng chó sủa lộn xộn, phá vỡ âm thanh sắc nét của "gâu gâu".
Cái lỗ bị phá vỡ trên cửa lớn kia có kích thước to bằng bàn tay. Đang có một bóng đen ở đó, bóng đen chân ngắn liều mạng nhét cơ thể vào trong. Cơ thể con vật này tuy rằng vô cùng nhỏ nhắn, nhưng muốn chui vào nơi này, chỉ sợ là phải tốn chút sức lực.
Lúc này, tôi và Lăng Vũ Dương chậm rãi đến gần, đã làm cho mấy bóng đen cửa cảm giác được sự uy hiếp.
Mấy bóng đen vây quanh cửa, móng vuốt chó nhẹ nhàng chậm rãi vây quanh chúng tôi. Trong miệng đen như mực còn nhìn thấy nước dãi trong suốt, nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Ánh mắt giống như máu tươi kia, trong bóng tối toát ra ánh sáng khát máu quỷ dị kia, cảnh tượng kia phải dọa người nhiều đến mức nào.
Ngoài ra còn có một bóng đen vô cùng lớn, nó đang nhai một cái gì đó trong miệng của mình. Giờ phút này chuẩn bị phát động công kích đối với chúng tôi cho nên nó đã nhả thứ đang nhai trong miệng ra.
Nhìn vào là một bãi thịt thối có một cái gì đó, nhưng nhìn kỹ hơn, nó không phải là thứ khó nhìn. Trong những thứ nó nhổ ra, có một ngón tay dính nước bọt và bột giấy. Ngón tay này cắm nghiêng vào đống nước sốt thịt, nhìn liền làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Bầu không khí vây quanh lạnh như băng mà căng thẳng, phảng phất những bóng đen đang nhìn chăm chăm này, có thể nhanh chóng xông lên gặm tôi cùng Lăng Vũ Dương thành thịt vụn trên mặt đất này.
Ngược lại, thứ nhỏ bé chui vào lỗ thủng trên cửa kia, có vẻ có chút ngây thơ đáng yêu. Nó lui về phía sau bằng hai cái chân ngắn còn ở cơ thể bên ngoài không ngừng giật giật, giống như một con sâu tằm béo phì, không ngừng nhúc nhích cơ thể mập mạp của mình vào trong nhà.
Tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người đều run rẩy. Khí lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lao thẳng lên đỉnh đầu. Hô hấp của tôi trở nên có chút nhanh, trong lòng lại có chút hối hận khiến Lăng Vũ Dương trở về cứu người.
Chỉ có chút thịt này trên người tôi và Lăng Vũ Dương, còn chưa đủ để đám chó điên dắt vào khe răng: "Sao... Làm thế nào để thoát đây Lăng Vũ Dương, chúng sắp nhào tới rồi."
Tôi cảm thấy lo lắng, giương mắt nhìn Lăng Vũ Dương.
Ánh mắt lạnh như băng thâm trầm của Lăng Vũ Dương thản nhiên nhìn xuống những con quái vật hung tàn này, vết thương trên đùi anh vẫn đang chậm rãi nhỏ máu, xem ra không thể chống lại với những thứ quỷ này.
Anh đứng yên: "Mục tiêu của chúng là để vào được nhà, miễn là chúng ta không hành động thiếu thận trọng, chúng sẽ không tấn công."
Tôi hơi lo lắng: "Không có vấn đề gì... Có ai trong đó không?"
"Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Bé con, em sợ chết sao?" Anh cười như không cười, hỏi tôi, như vậy căn bản cũng không giống như giây tiếp theo sẽ có nguy cơ tính mạng. Sự tự tin, giống như một vị vua bất khả chiến bại.
"Em..." Tôi hít một hơi thật sâu, vuốt ve bụng của tôi và nói: "Em sợ chết, nhưng... Em tin rằng anh sẽ bảo vệ em và bảo bối của chúng ta, phải không?"
Anh đứng yên không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười tự tin, nguy hiểm mà không loạn. Anh giơ tay lên nắm chuông bằng đồng trong túi nhìn về phía cửa, trên cửa vốn có một sợi dây mỏng dùng để treo chuông đồng, bây giờ được bao quanh bởi những con chó kia nên không có cách nào để đến gần.
Lăng Vũ Dương ném lên trên, chuông đồng lại bị kẹt giữa khung cửa và khe hở tường, cứng rắn không rơi xuống. Nhưng trong nháy mắt chuông đồng trở lại cửa, con chó nhỏ chui vào trong cửa, do cơ chân ngắn không có cách chui ra liền không còn mạng để chui vào. Cơ thể nhỏ bé ở cửa hang, nháy mắt đã biến mất.
Phía sau con chó đó là một con chó lớn khác đang tiến tới, con vật nhỏ bé ngơ ngác đi theo, lại không thể đi vào. Tựa như là chúng đầu đập vào cái bình thủy tinh vô hình gì đó, đụng phải nên đầu chảy máu, bóng dáng màu đen đáng thương ngã xuống đất co giật.
Trong lòng tôi khiếp sợ vô cùng, rất muốn đi theo con chó nhỏ đi vào thăm dò đến tột cùng. Nhưng những thứ giống như mấy con quái vật trước mắt này, hình như bị chọc giận gào thét một tiếng, toàn bộ hướng Lăng Vũ Dương và tôi nhào tới.
Những con chó điên này, so với con vừa gặp trong vườn hoa, còn lớn hơn. Chúng mở cái miệng to phủ đầy răng nanh, có thể ngoạn được cả cái đầu người xuống, tôi cũng bất chấp tất cả, kéo tay Lăng Vũ Dương quay đầu chạy về phía sau: "Lăng Vũ Dương mau đi thôi, đám chó điên này sắp ăn chúng ta rồi, ô ô ô ô... Đi thôi... Cả hai chúng ta không đủ để nhét kẽ răng của chúng."
Lăng Vũ Dương mạnh mẽ ôm tôi lên: " Bé con, anh không cần em che chở, em trốn trong lòng anh là được rồi."
Giọng điệu của anh căn bản không có nửa phần sợ hãi, còn có chút đùa giỡn.
Tôi đương nhiên biết Lăng Vũ Dương căn bàn không để những con quái vật này vào mắt, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi và lo lắng, bên tại tất cả đều là tiếng chó lớn sủa trong cơn phẫn nộ phát ra tiếng gầm gừ. Chỉ thấy phía sau một giọng nói của một người đàn ông hét lên: “Nhanh lên, có một con chó lớn ở đây, giúp tôi giữ nó... Nó đang đuổi theo cậu chủ nhỏ và mợ chủ, nhanh lên! Đừng để họ bị thương."
"Đừng vội vàng, tôi sẽ giúp ông. Chúa ơi, tại sao này lại như thế này... A..." Hai giọng nói phía sau, căn cứ phán đoán hẳn là vệ sĩ nhà họ Liên mới tới.
"Chó... Con chó ăn thịt người, lấy gậy điện! A..."
"Gậy điện không hiệu quả. Làm thế nào để làm điều đó, giúp đỡ... Đây là một thứ gì đó.."
....
Tiếng kêu thảm thiết phía sau, càng làm cho tôi cảm thấy có một loại cảm giác sợ hãi.
Tôi nghĩ, hai vệ sĩ này đại khái phát hiện đám chó này đang đuổi theo chúng tôi, cho nên mới tập hợp thêm người đến ngăn cản. Nhưng chó điên là thứ được tiến hóa từ hồn quỷ, làm sao có thể sợ thứ như điện côn?"
Một lần nữa, tôi thấy một con chó lớn cắn vào cổ của một người đàn ông. Hàm răng nhọn trực tiếp kéo ra tất cả các mạch máu của cơ quan thực quản trong cổ của người đàn ông này, máu đỏ bắn tung tóe trong bóng tối, giống như một đài phun nước. Trơ mắt nhìn một người đến cứu mạng chúng tôi liền chết, vô cùng sợ hãi!
Những bóng đen hình chó đó không đuổi theo tôi và Lăng Vũ Dương, mà quay lại chạy tới đuổi theo những vệ sĩ đó. Có người trực tiếp ngã nhào xuống đất, bị hàm răng nhọn cắn sâu vào bụng, khiến cho nội tạng và ruột bên trong đều kéo ra, nhai nát gặm loạn. Trong không khí lạnh lẽo, trong nháy mắt đã bị một mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập.
Sắc mặt Lăng Vũ Dương lạnh lạnh lẽo trầm xuống, ôm tôi dừng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cơ thế kia bị những con chó điên ăn thịt người. Một số người chưa chết, các cơ quan nội tạng trong khoang bụng đã bị lôi ra. Chỉ có thể nằm trong vũng máu trên mặt đất, co giật và đấu tranh với sự sống, còn muốn trở mắt nhìn cơ quan của cơ thể mình, tứ chi bị chó xé rách xuống gặm cắn. Hàm răng của chúng sắc bén, mạnh mẽ xé ra, có thể xé một khối da thịt xuống, lộ ra xương trắng bên trong và các mô khác.
Loại chó điên gặm người sống này tính tình vô cùng hung tàn, mà những người còn sống, sau này chỉ sợ là sẽ lưu lại bóng đen tâm lý.
Hơn nữa những con chó điên này phần lớn chỉ có hứng thú với nội tạng mềm mại ngon ngọt của con người, chúng nhào tới một người, đã phá vỡ bụng, ăn mọi thứ trong khoang bụng, sau đó đi nhào vào một vệ sĩ đang chạy trốn khác.
Lúc họ mới tới đây hỗ trợ, phải có hơn mười vệ sĩ. Hiện tại chỉ còn lại có ba người, sau khi nhìn đồng bọn của mình bị ăn sống nội tạng, bọn họ dường như là bị dọa đến chạy loạn. Trước mắt, còn phải hoảng hốt chạy trốn, trốn tránh những bóng đen đang nhanh chóng săn đuổi muốn giết mình.
Bóng đen nhanh như gió, giống như mèo trêu chọc chuột, chậm rãi đùa giỡn với những vệ sĩ này giống như ngồi trông họ đang giãy dụa chống lại cái chết.
Cả người tôi run rẩy vì bị sốc quá mức, tôi cảm thấy nước mắt của mình vô thức lại lăn xuống từ hốc mắt. Cảnh tượng này thật thảm khốc, giống như một lò mổ với nhưng cái chết đẫm máu...
- ---------------------------