Giản Tâm lấy tay che mặt, dùng hết sức mình để va chạm với thiên lôi địa hỏa giáp trụ phù trong biển lửa.
Nhưng thiên lôi địa hỏa giáp trụ phù tạo nên một tấm kính trong suốt, khiến Giản Tâm không thể nào thoát ra được.
Xương trên trán cô ta đã bị đâm nứt ra, nhãn cầu lõm xuống chứa đầy hoảng sợ và oán hận, từ bên ngoài nhìn vào trông vô cùng đáng sợ.
Cơ thể cô ta vùng vẫy trong biển lửa vô cùng đau khổ, không ngừng kêu gào, bi thương đến nỗi người ngoài cũng cảm thấy đau lòng.
Tiếng kêu chói tai như đâm sâu vào linh hồn người khác, khiến linh hồn ấy cũng phải run rẩy.
Nhìn thấy Giản Tâm như vậy, tôi lại động lòng trắc ẩn, vội vã kéo lấy góc áo của Lăng Vũ Dương, nhưng miệng lại như bị cái gì đó chặn lại, không thốt được lên lời.
Lăng Vũ Dương nắm lấy tay tôi, ánh mắt vừa lười biếng vừa tà ác, tựa như không hề thương xót Giản Tâm một chút nào: "Cô nói xem, hung thủ là ai?"
“Tôi nói rồi, cậu có chịu cứu tôi không?" Giản Tâm hét lên giận dữ, một nửa cơ thể đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại khuôn mặt nhợt nhạt lay động trong biển lửa.
Hơn nữa khuôn mặt đó càng ngày càng giống đầu lâu, lão hóa với tốc độ chóng mặt.
Lăng Vũ Dương cong khoé môi: "Cô không nói, tôi cũng không cứu cô đâu.
Cô muốn nói hung thủ là Liên Quân Thành đúng không? Cô muốn nói vụ hỏa hoạn năm đó do một đứa trẻ mười tuổi gây ra, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"
“Không phải anh ta...!không phải anh ta tôi biết hung thủ thực sự là ai, tôi biết hung thủ thật sự là ai...!aaaa..." Linh thể của người phụ nữ đó đã không thể chịu đựng được nữa rồi, sau khi hét lên một tiếng cuối cùng thì cô ta biến thành tro bụi.
Giản Tâm nói ra quá muộn, kể cả Lăng Vũ Dương có muốn cứu cũng chẳng kịp nữa.
Đôi mắt lạnh lùng của Lăng Vũ Vương mở to ra, hình như là có chút hối hận, nhưng biểu cảm ấy chỉ lướt qua trong tích tắc sau đó biến mất không còn dấu vết.
Hình như anh đang nghĩ gì đó, những ngón tay lạnh toát như đang chơi piano mà gõ nhẹ trên lưng tôi.
Ánh mắt anh sắc lạnh như ánh trăng sáng, lạnh lẽo, không hề có một hơi ấm nào.
Theo phán đoán hiện tại, hung thủ năm xưa đã không còn là Liên Quân Thành nữa rồi.
Nhưng rốt cuộc là ai đây? Có lẽ trong lòng Lăng Vũ Vương đã tự có đáp án cho riêng mình.
Cũng có thể, danh tính của hung thủ cũng giống như tung tích của bố mẹ tôi, không một ai biết.
Tôi tựa đầu vào ngực Lăng Vũ Dương, lên kế hoạch cùng anh.
Tôi biết rằng chắc chắn sẽ có một ngày sự việc được sáng tỏ, tôi không cần vội vàng hỏi Lăng Vũ Dương, động chạm vào vết thương của anh ấy.
Thấy một màn này, Nam Cung Trường Mặc ngu người luôn rồi: “Cùng một lúc dùng cả bùa tấn công và bùa phòng thân.
Liên Quân Dương, sư phụ của anh là ai? Rốt cuộc...!anh đến từ môn phái nào?"
Chỉ với sáu lá bùa mà có thể giết chết được Giản Tâm.
Tình huống này, ngay cả một người ít khi tiếp xúc với bùa chú như tôi cũng hiểu rõ.
Lăng Vũ Dương dùng ba lá hỏa phù và ba lá giáp trụ phù, ba lá hỏa phù có tác dụng tăng thêm uy lực cho ngọn lửa, còn giáp trụ phù dùng để phòng thân, khiến cho ác quỷ không còn nơi nào để chạy trốn, chỉ có thể ngồi chờ biển lửa thiêu thành tro bụi.
Dùng hai loại bùa cùng lúc, giết chết Giản Tâm.
“Tôi á? Không có môn phái nào cả." Lăng Vũ Dương cười cười, vừa bướng bỉnh vừa lạnh lùng: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng bùa chú của đạo sĩ các cậu để đối phó với ác quỷ đấy.
Nhắc lại lần nữa này, tôi thành công không phải dùng đạo thuật mà là dùng não.
Nghe rõ chưa?"
Lời ít ý nhiều, lời vừa nói ra chẳng khác chi bảo đệ tử chính tông Nam Cung Trường Mặc chỉ là phế vật, chế giễu cậu ta đến cả những thứ cơ bản thế này cũng không biết.
Nhìn thấy Lăng Vũ Vương chỉ cần dùng mấy lá bùa đã có thể giết chết Giản Tâm, trong lòng tôi vô cùng khâm phục.
Vốn dĩ trong lòng tôi vẫn còn lo lắng, hiện tại anh chỉ là một người bình thường, rằng không thể dùng năng lượng của linh thể.
Nhưng không ngờ rằng anh chỉ cần nhặt bừa vài lá bùa của Nam Cung Trường Mặc là có thể dùng, còn có thể khiến cho Giản Tâm tan thành mây khói.
“Anh đừng nhiều lời nữa, anh...!vết thương trên vai của anh nặng lắm đấy." Tôi đau lòng, khẽ vuốt ve xung quanh vết thương còn đang chảy máu trên vai anh, ngón tay chạm vào máu, chỉ thấy máu của anh lạnh một cách bất thường.
Anh khẽ vuốt tóc tôi: “Nhóc con, có em băng bó cho anh, vết thương này không có gì đáng lo cả.
Nhắm mắt lại nào, chúng ta rời Quỷ Vực thôi."
“Vâng." Tôi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ngực anh.
Không khí lạnh lẽo hắc ám biến mất theo từng bước chân của Lăng Vũ Dương, thay vào đó là không khí ấm áp dễ chịu.
Thế nhưng trong không khí tanh nồng mùi máu tươi khiến cho các giác quan của tôi bị kích thích, liên miên bất định, bụng tôi bắt đầu sôi lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể nôn ra.
Tôi từ từ mở mắt ra, Nam Cung Trường Mặc đang đỡ lấy ngực mình, khó khăn dựa vào vách tường, ánh mắt phức tạp cậu ta dõi theo hướng ánh trăng ngoài cửa sổ, dường như là nhìn thấy thứ không tốt đẹp nào đó.
Thấy thế, tôi cũng nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đang dựa vào lưng ghế, tay đặt trên cao.
Trên cổ tay còn có một vết máu đã đóng thành vảy, dưới đất là cả một biển máu, máu chảy thành sông chưa thể so sánh với cảnh này.
Tựa như số máu đang đọng trên nền nhà là toàn bộ máu thịt trong người Giản Tâm vậy.
Máu từ trên tay cô ta chảy xuống đất từng giọt, từng giọt, cuối cùng mới trở thành một bãi chiến trường như thế này.
Nhìn vết thương trên cổ tay Giản Tâm, có lẽ là bị một lưỡi dao sắc nhọn, cắt đứt cả động mạch chủ.
Tận mắt nhìn thấy xác của Giản Tâm, tôi không kìm được mà lấy tay che miệng, cảm giác không khí mình đang hít vào phổi toàn là lạnh lẽo và ẩm ướt.
Thì ra ngay từ khi bước vào căn phòng này, tôi đã bị rơi vào Quỷ Vực còn Giản Tâm đã chết từ lâu rồi.
Toàn bộ cuộc đối thoại của tôi và cô ta đều là ảo giác.
Thì ra...!Việc cô ta tha thứ cho tôi cũng chỉ là mộng tưởng.
“Giản Tâm...!Giản Tâm...!chị ơi..." Tôi không kìm được mà gọi tên cô ta, tôi rất muốn khóc thật to, nhưng tuyến lệ lại khô bong, ban nãy ở Quỷ Vực, hình như tôi đã khóc cạn nước mắt rồi.
Tôi nhỏ giọng gọi tên của Giản Tâm, không biết Liên Quân Thành nhìn thấy cảnh này sẽ có cảm nghĩ gì.
Lúc này, lòng tôi như có thứ gì đó đang thôi thúc, muốn tiến về phía trước ôm lấy cơ thể Giản Tâm.
Nhưng Lăng Vũ Dương lại áp mặt tôi vào bên vai không bị thương của anh, bất luận tôi có giãy giụa phản kháng thể nào, cũng không thể thoát ra được: “Anh buông em ra, tên zombie xấu xa này, em có thể tự đi được."
Đúng là tức chết tôi mà, lúc trước cái tên Lăng Vũ Dương này lúc nào cũng dịu dàng, chỉ có lần này là độc tài như vậy.
Trong thời khắc bi thương tôi như mất hết lý trí, há miệng ra định cắn vào vai anh một cái, tôi phải dạy dỗ anh một trận mới được.
Nhưng khi nhớ lại hình ảnh anh bị Giản Tâm cắn một bên vai, tôi đổi lại thành một nụ hôn nhẹ.
Nếu nói về việc làm hại Lăng Vũ Dương, tôi thực sự không nỡ.
Anh nghiêm khắc không chế mọi hành động của tôi như đang nuôi dưỡng thú cưng vậy, sau đó còn nói chuyện với Nam Cung Trường Mặc: "Cậu nhóc, còn đi nổi không?"
“Tôi không phải cậu nhóc! Tôi tên là Nam Cung Trường Mặc, chỉ có người thân thiết mới được gọi là Trường Mặc, mong anh lịch sự gọi tôi là Nam Cung.
Rõ ràng là cơ thể Nam Cung Trường Mặc không ổn cho lắm, vừa nói vừa nhất thời thở hổn hển, thế mà lại bắt đầu lên mặt rồi đấy.
Nói xong còn họ khù khụ, thật không tưởng tượng nổi dáng vẻ của tên nhóc này khi say.
Lăng Vũ Dương nghiêm khắc, ra lệnh cho tên nhóc tự phụ này: “Sao tên nhóc nhà cậu lắm lời vậy? Chuyện về cái chết của bà Liên, cậu đi nói với Liên Quân Thành đi, tôi đưa cô nhóc nhà tôi về phòng ngủ trước đây.
Lúc được Lăng Vũ Dương ôm về phòng mới tầm hai giờ đêm, chứng tỏ thời gian tôi và Nam Cung Trường Mặc ở Quỷ Vực cũng không lâu lắm.
Trong phòng không hề bật đèn, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ nhích từng chút một.
Anh thả tôi xuống giường, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên cho tôi: “Cô nhóc em, mau ngủ đi."
“Tại sao anh lại vội vàng muốn em đi ngủ như vậy? Giản Tâm cô ta...!Giản Tâm gặp chuyện rồi, em không muốn ngủ.
Hay là...!hay là anh muốn đi cứu cô ta, giống như cứu bạn cùng phòng ký túc xá của em năm xưa...!em..." Tôi nằm trên giường mà cứ có cảm giác đứng ngồi không yên, vùng vẫy muốn bước xuống giường.
Mới nói được một nửa thì tôi chợt nhớ ra, hồn phách của Giản Tâm đã tan thành mây khói.
Trong tình huống không giết Giản Tâm thì không thể rời khỏi Quỷ Vực đó, tự bản thân tôi cũng phải thừa nhận một sự thật, phải giết chết Giản Tâm thì ba chúng tôi mới có thể sống tiếp được.
Hơn nữa, tình cảm giữa tôi và Giản Tâm chỉ dừng lại ở lúc nhỏ.
Những gì Giản Tâm đối xử với tôi và Lăng Vũ Dương sau này, đúng là ác giả ác báo, gieo nhân nào gặp quả nấy.
Thực sự là do tôi quá sốc khi biết tin cô ta đã chết, không thể chấp nhận sự thật nên cả người đều mất hết sức lực.
Cả người tôi như rơi vào muôn vườn bông, tê liệt nằm trong chăn đệm mềm mại.
Trong căn phòng tối đen như mực, đôi mắt đen láy của Lăng Vũ Dương sáng như sao.
Hai tay anh bắt lấy vai tôi, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm khắc, trầm giọng quát: “Càn quấy! Người chết rồi làm sao mà sống lại được!"
"Em...!em biết rồi, nhưng em vẫn muốn ở cạnh cô ta..." Tôi bắt đầu bướng bỉnh.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi một lúc, thấy không thể lay chuyển được tôi đành dịu dàng dỗ dành: “Cô nhóc, nếu là bình thường, em muốn ở bên cô ta, anh sẽ không ngăn cản.
Nhưng em vừa mới từ Quỷ Vực về, không có ai bảo vệ, bây giờ sinh lực trong người em đang bị tổn thương, dương hỏa bị ảnh hưởng, nhất định phải ngủ một giấc mới được."
Khi nghe thấy bốn chữ “dương hỏa suy nhược" thì cơ thể tôi liền thả lỏng.
Tôi vốn không phải một Âm Dương sư đạt tiêu chuẩn.
Đến Quỷ Vực gần nửa ngày mà không biết đường tự mình kiểm tra dương hỏa thế nào rồi.
Lúc này mới cảm nhận được dương hỏa trong cơ thể đã yếu đi rất nhiều, hai mắt nhìn những thứ ở trần thế cũng trở nên mịt mờ.
Lúc mà Dương khí giảm sút thì con người ta có thể nhìn rõ những thứ ở thế giới bên kia.
Bởi vì trong phòng không hề có mấy đồ tà ma nên khi nhìn bất cứ đồ vật nào tôi chỉ thấy cũng sáng bóng, nhưng lại lờ mờ không rõ ràng.
Cảm giác này giống như người cận năm sáu độ ấy, bỏ kính ra là không thấy gì cả.
Tôi gật đầu, ôm lấy cổ Lăng Vũ Dương: “Xin lỗi chồng, em cứng đầu quá."
“Nhóc con, anh thích cái tính cứng đầu này của em.
Anh còn đợi sau khi em ngủ dậy đến băng bó cho anh đây…..
còn nữa..." Từ trước đến nay mỗi lần Lăng Vũ Dương nói chuyện đều tràn đầy tự tin, chỉ có lúc này, anh hơi nhíu mày lại có chút gì đó do dự.
Tay anh ôm lấy đầu tôi, cả cơ thể nhẹ nhàng trùm trên người tôi, vô cùng cẩn thận bảo vệ: “Nếu có mơ, sau khi tỉnh dậy nhất định phải kể cho anh nghe nội dung giấc mơ rõ chưa.
Được rồi, bây giờ thì ngủ đi."
“Ngủ đi”, hai từ này nghe rất đơn giản nhưng lại như có một mị lực vô hình.
Tôi còn chưa kịp nghĩ tại sao anh lại muốn tôi kể cho anh nghe về giấc mơ, trước đây anh chưa bao giờ tò mò về giấc mơ của tôi cả, hai mí mắt tôi nặng trĩu, từ từ khép lại.
Tâm tính bắt đầu thả trôi, cả cơ thể như được nâng lên.
Quỷ khuyển!
Đúng rồi!
Hình như chuyện về Quỷ khuyển có liên quan đến giấc mơ của con người.
Vừa mới tìm ra đầu mối thì cả cơ thể rơi vào bóng tối, hình như tôi đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, tiếng chó sủa cứ văng vẳng bên tai mãi, tôi không hề đi giày, bàn chân, ngón chân đều lạnh toát.
Giống như đang đi trên một con đường đá vậy, sỏi đá dưới đất đâm vào chân đau nhói.
Trong bóng tối, ánh trăng chiếu sáng cả con đường, tôi nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy dưới ánh trăng tròn vành vạnh là hai bia mộ, hai con quỷ khuyển đang cắn xé nhau kịch liệt cho đến khi một con cắn nát bụng con còn lại, ăn tươi nuốt sống cả nội tạng của nó.