Chương 202
Trong lòng Ngô Đức Cường căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. Người đàn ông đặt cuốn sách xuống và nhìn sang với ánh mắt nghiêm túc.
Ngô Đức Cường vội vàng nói với Lê Việt Bách: “Đúng vậy, cô ba của chúng tôi còn chưa về nhà nữa! Bạn học Lê Việt Bách, lần cuối cùng cậu gọi điện thoại với cô ba là khi nào? Lúc đó là tình huống như thế nào?”
Lê Việt Bách trở nên căng thẳng và giải thích ngắn gọn một lượt tình hình lúc đó: “Lúc đó chắc là vào khoảng một giờ hơn, tôi vừa trở về ký túc xá không lâu sau bữa trưa với các bạn cùng lớp.
Vừa nói, anh ta vừa lật xem nhật ký cuộc gọi và báo thời gian cụ thể cho Ngô Đức Cường.
“Cảm ơn bạn học Lê Việt Bách, nếu nhớ được tin tức gì liên quan đến cô ba, làm ơn hãy kịp thời liên hệ với chúng tôi.”
Ngô Đức Cường nói xong, vội vàng cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, “Cậu ba, làm sao bây giờ?”
Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống mức đóng băng.
Khuôn mặt đẹp trai luôn lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự lo lắng, anh trầm giọng nói: “Gọi cảnh sát ngay lập tức. Bên phía bà nội chắc là sẽ không thể che giấu lâu được đâu. Chúng ta
phải nhanh lên.” Vừa nói anh vừa nhanh chóng mở máy tính.
Ánh đèn xanh trên màn hình sáng lên,
phản chiếu đường quai hàm đang căng cứng, sắc bén lạnh lùng.
Những ngón tay thon dài của anh thao tác điêu luyện trên bàn phím.
Ngay sau đó, những khung hình giám sát hiện lên trên màn hình máy tính …
Trong góc tối của căn phòng.
Bóng đen nằm trên mặt đất động đậy, đôi mắt sáng ngời chậm rãi mở ra. Phía sau đầu vẫn còn đau sau khi bị vật cứng đập vào.
Ôn Thục Nhi lắc lắc đầu và chống cơ thể để ngồi dậy.
Cô bị nhét giẻ vào miệng, hai tay bị trói ra sau lưng, và hai chân cũng bị trói bằng dây gai to bằng ngón tay cái. Trong không khí đầy mùi hôi tanh và ẩm thấp.
Phía trên đầu, một ngọn đèn mờ ảo đang rọi xuống, chiếu sáng căn phòng trống trải tối tăm.
Sàn nhà dưới chân rung chuyển, tường và đèn rung chuyển nhịp nhàng theo.
Ôn Thục Nhi cau mày nhanh chóng phán đoán vị trí của mình.
Đây chắc là, ở trên biển!
“Cạch”.
Trên bức tường tối tăm, một cánh cửa sắt được đẩy ra, một bóng người cao ráo bước vào.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nam trầm ấm dịu dàng.
Ôn Thục Nhi lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng, trái tim như rơi xuống vực thẳm. Chính là Hoắc Tuấn Tú đã bắt cóc cô!
“Um ưm…”
Cô ra sức cử động miệng, cụp mắt và ra hiệu cho anh ta bỏ miếng giẻ ra khỏi miệng cô trước.
Hoắc Tuấn Tú chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, trên mặt nở nụ cười vô hại.
Anh ta ngồi xổm xuống, giật miếng giẻ trên miệng Ôn Thục Nhi ra, đùa cợt: “Sốt
sắng như vậy, có rất nhiều điều muốn nói với tôi sao?”
Ôn Thục Nhi cử động quai hàm cứng đơ của mình, nói thẳng vào vấn đề: “Anh đã biết hết rồi sao?”
Hoắc Tuấn Tú chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng của kẻ thắng cuộc: “Em dâu, cô thật là hư quá đi mất. Có điều, suy cho cùng tôi đã đánh giá thấp năng lực của cô rồi, trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội của tôi như vậy. Nhưng nói tới cùng thì, vẫn là cô đánh giá thấp tôi hơn.”
Anh ta đứng thẳng người lên, nở nụ cười dịu dàng ân cần: “Cô có nhiều thứ trong tay như vậy, sao không trực tiếp giao cho cảnh sát? Thay vào đó, lại phải dùng phương tiện đường vòng như vậy để giao cho Kiến Phong?”
Hóa ra mình đã cố gắng hết sức để xa lánh mối quan hệ với Lê Việt Bách, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của anh ta.
Nếu đã không thể giấu được, thì cứ dứt khoát nói ra vậy.
Ôn Thục Nhi khẽ cười, khàn giọng nói: “Tôi không tin cảnh sát, tôi chỉ tin Kiến Phong. Thu thập thông tin tình báo là điểm mạnh của tôi, nhưng không biết phải làm thế nào để hoàn toàn hạ bệ anh, cho nên mới muốn nhờ Kiến Phong giúp đỡ”
Trong lời nói, cô đặt Hoắc Kiến Phong vào vị trí hoàn toàn không hay biết và bị động.
Đôi mắt đào hoa dài và hẹp của Hoắc Tuấn Tú nheo lại, tập trung vào Ôn Thục Nhi, trong mắt anh ta thoáng qua một vẻ tán thưởng: “Tôi thật sự càng ngày càng ho thích cô rồi đấy. Nếu không phải ngoại hình của cô rất khó coi, không thì tôi thật sự sẽ rung động trước một người phụ nữ thông minh như cô đấy!”
Ôn Thục Nhi nhoẻn miệng cười: “Tôi sẽ coi như rằng anh đang khen tôi!”
Hoắc Tuấn Tú ngây ra, cười lớn: “Thú vị, thật là thú vị!” Sau khi cười đủ, anh nghiêng người, nhìn vào mắt Ôn Thục Nhi, lạnh lùng nói:
“Đáng tiếc, trên đời này, người lừa dối và phản bội tôi, chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết! Nhưng, bởi vì tôi rất thích cô, cho nên tôi có thể miễn cưỡng cho cô thêm một sự lựa chọn.”
“Một, cắt tĩnh mạch của cô, để cô trơ mắt nhìn máu của chính mình chảy cạn từng chút một, rồi ném cô xuống biển cho cá mập ăn trong lúc cô hấp hối. Hai, cho cô một phát súng, để cô có thể chết một cách nhanh gọn lẹ”
Anh ta giống như một vị vua đang liếc nhìn thiên hạ, tùy ý quyết định sự sống chết của người khác.
Tàn nhẫn! Bạo ngược!
Trong lòng Ôn Thục Nhi âm thầm phỉ nhổ, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ rụt rè ngoan ngoãn, “Không phải anh vẫn chưa lấy hết mọi thứ sao? Hiện tại tôi cũng không có uy hiếp gì anh! Chi bằng, anh hãy tha cho tôi lần này đi? Sau này tôi nợ anh cái mạng này, nên nhất định sẽ làm bất cứ chuyện gì cho anh”
Hoắc Tuấn Tú vẫn im lặng, chỉ nhìn cô
từ trên cao xuống.
Ön Thục Nhi suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy lòng: “Sở dĩ tôi đối xử tốt với Kiến Phong như vậy là vì anh ấy đã cứu mạng tôi khỏi Vân Hạo. Tôi không có ưu điểm nào khác. Chỉ có duy nhất một điểm tốt là mang ơn thì nhất định sẽ trả.”
Hoắc Tuấn Tú không tiếp lời, anh ta nhìn Ôn Thục Nhi với vẻ hứng thú, như đang ra hiệu cho cô nói tiếp.
Ôn Thục Nhi sụt sịt, đôi mắt đỏ bừng: “Anh biết đấy, tôi xấu xí và không có bạn bè gì xung quanh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cả đời này mình có thể được gả đi. Cho nên cho dù là xung hỉ nên Kiến Phong chịu kết hôn với tôi, tôi cũng rất hạnh phúc. Ban đầu tôi nghĩ anh ấy sẽ đối xử tệ với tôi, nhưng anh ấy không hề làm thế, anh ấy đã giúp đỡ và bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác. Ngoài ông bà ngoại ra, anh ấy là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời này rồi.”
Một nụ cười đau khổ nở ra nơi khóe miệng: “Anh biết cảm giác, giống như là một người trôi dạt trên biển, cuối cùng
cũng tìm được hòn đảo để dung thân không? Cho nên tôi thề, tôi nhất định phải đối xử tốt với Kiến Phong! Rất tốt rất tốt!”
Ôn Thục Nhi dừng lại, cúi đầu buồn bã: “Nhưng bây giờ, hòn đảo này không an toàn nữa, nếu tôi tiếp tục ở đây, tôi có thể sẽ mất mạng. Trên đời này, còn cái gì quan trọng hơn mạng sống được? Tôi cũng không muốn từ bỏ Kiến Phong, nhưng tôi còn muốn sống hơn! ”
Cô ngẩng đầu, chân thành nhìn vào đôi mắt của Hoắc Tuấn Tú, trịnh trọng nói: “Chỉ cần anh bằng lòng để tôi đi lần này, từ nay về sau, tính mạng của tôi sẽ là của anh, và tôi sẽ giúp đỡ anh hết sức”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bẩn thỉu khiến cho đội mắt đẫm lệ trở nên cực kỳ trong sáng.
Hoắc Tuấn Tú yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa mang theo nụ cười: “Diễn xong rồi?”
Con cáo già này, cô diễn đến mức suýt chút nữa bản thân mình cũng tin rồi, vậy mà anh ta vẫn có thể giữ bình tĩnh, không hề lung lay, rốt cuộc là loại lòng dạ sắt đá gì vậy?