Chương 208
Đôi mắt của bà cụ nhà họ Hoắc đã phiếm hồng, trong đầu bà bây giờ tất cả đều là hình ảnh Ôn Thục Nhi đang vui vẻ cười đùa, mỉm cười ngọt ngào, còn có một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bà nội!”
Những điều này, bà cụ từ nay về sau còn có cơ hội được nhìn thấy, được nghe thấy nữa không?
Bà cụ nhà họ Hoắc miên man nghĩ, liền cảm giác như tim mình đang bị đao cắt qua.
Bà đè lại ngực, kìm nén nỗi đau lòng, trầm giọng nói: “Cầu trời không bằng tự mình đi làm. Các cháu lập tức dẫn thêm một số người nữa đi ra Vịnh Ngân Hà hỗ trợ Kiến Phong tìm người.”
Trong tay nắm chặt cây gậy đình, bà cụ gõ thật mạnh xuống dưới nền gạch: “Cho dù có phải đào đất xuống tận ba thước cũng phải tìm bằng được Thục Nhi trở về cho nội”
“Vâng.”
Hoắc Tuấn Tú cùng Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn nhau, cả hai đồng thời đứng dậy đi ra ngoài.
Hoắc Tuấn Tú đi ra vài bước, lại quay trở lại kính cẩn dặn dò bà cụ:”Bà nội, bà đừng quá lo lắng, bảo trọng thân thể vẫn quan trọng hơn”
Bà cụ nhà họ Hoắc không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Đi, nhanh đi đi.”
Bà càng ngày càng lo lắng cho Ôn Thục
Nhi, kế hoạch của chính mình sẽ lại càng thành công.
Hoắc Tuấn Tú trong lòng không ngừng cười thầm, xoay người bước nhanh đuổi theo Hoắc Tuấn Nghĩa đang ở phía trước.
Hai anh em sóng vai nhau, rất nhanh bóng của cả hai đã chìm vào trong bóng đêm.
Dì Mẫn gọi người hầu thu dọn đống đồ sứ vỡ trên mặt đất, pha cho bà cụ một chén trà nóng khác: “Bà cụ, mời bà uống ngụm trà nóng, cho lòng ấm chút.”
Bà cụ nhà họ Hoắc thở dài, buồn bã nói: “Lòng ấm hay không ấm thì có ích lợi gì? Thục Nhi lần này cho dù gặp dữ hóa lành, e rằng lòng ta cũng không nóng trở lại được nữa .”
Dì Mẫn lén đưa tay quẹt đi vệt nước mắt trên má, giả vờ nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay đang nắm cây nạng của bà cụ, từ từ cất đi, rồi đưa chén trà đặt vào trong tay bà cụ: “Mọi chuyện có thể không bị thảm như cậu hai đã nói đâu. Cậu ba tuy rằng vẫn chưa giải thích sự việc, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng cậu ấy không hề có mợ ba. Bà ngẫm lại thử một chút đi, trước kia không phải cậu ấy luôn che chở cho mợ ba hay sao? Chỉ để bảo vệ cô mà ngay cả mặt mũi của cậu ấy cũng không cần! Cậu ba nhất định sẽ tìm thấy được mợ ba thôi.”
Cô nói những lời này, không chỉ an ủi bà cụ, mà cũng đang an ủi chính bản thân mình.
Bất quá chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Ôn Thục Nhi đã là trở thành thành viên không thể thiếu trong căn nhà này rồi.
Bà cụ nhà họ Hoắc mấp máy khóe môi, vừa muốn nói điều gì thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân “cạch cạch” dồn dập.
Một người bước nhanh từ bên ngoài tiếng vào, Vũ Tuyết Như đang mặc sườn xám của hàng thêu Hồ Nam, trên thân khoác chiếc áo nhung màu đỏ thẫm cùng với chiếc khăn lông cừu.
Cô ấy nhìn về phía bà cụ, lập tức thân thiết lên tiếng: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Chuyện của con dâu, con đều nghe nói rồi, mẹ đừng lo lắng, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Bà cụ nhà họ Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Hừ, mẹ có thể có chuyện gì? Con toàn chỉ để tâm chuyện ra ngoài giao du, đánh bài, nếu để tâm đến Kiến Phong nhiều hơn thì bọn nhỏ làm sao có thể xảy ra chuyện như
thế này!”
Vũ Tuyết Như sắc mặt cứng đờ, vội vàng kính cẩn nghe theo nói: “Là là, mẹ nói đúng, đều là do con không tốt. Mẹ muốn đánh con mắng con đều được, chính là mẹ đừng để mình tức giận quá, có hại cho thân the.”
Cô ngồi xuống bên cạnh bà cụ, đôi mắt đã phiếm hồng, giải thích: “Đều do con không tốt, là con vô dụng, con xin lỗi mẹ, cũng xin lỗi con dâu của chính mình! Lỡ may con ấy xảy ra chuyện gì, cả đời này, lương tâm của con cũng không thể nào yên ổn.”
Ngoài miệng chỉ nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã sớm mở hội, nở hoa.
Đứa con gái quái dị nhà họ Ôn kia, căn bản là không xứng với Kiến Phong của cô! Nếu thật sự đã bị người ta trói chặt chân tay ném xuống dưới biển, âu cũng là một chuyện tốt!
Bà cụ thường nói, nhà họ Hoắc không có người ly hôn chỉ có người góa vợ hay góa chồng.
Như thế này trở đi, Kiến Phong có thể danh chính ngôn thuận lấy một người vợ khác rồi.
Giờ này khắc này, hai mắt cô sáng như hai ngọn đuốc, còn nhà họ Ôn bây giờ cũng không làm gì được nữa.
Trần Xuân Trúc lui người hầu ra, gọi Ôn Như Phương cùng Hoắc Vân Hạo đang chơi game ở ngoài phòng khách vào trong thư phòng.
Ôn Thanh Tuấn đang ngồi dựa lưng vào ghế, vừa nhìn thấy hai người, mặt ông âm trầm nói: “Con nhỏ tiện nhân kia bị người ta bắt cóc, ném xuống biển, có phải cho hai người thuê người làm chuyện đó hay không?”
Ôn Như Phương lười biếng ngáp dài, nằm nhoài người ra trên số pha, một hồi lâu sau mới quay người trả lời lại câu hỏi của ông, kinh ngạc nói: “Bố, bố nói ai bị ném xuống biển?”
“Con nhỏ tiện nhân, Ôn Thục Nhi cái con nhỏ tiện nhân đó!” Ôn Thanh Tuấn thở mạnh nói.
Hoắc Vân Hạo vẫn một mực chăm chú chơi trò chơi, nghe thấy tên Ôn Thục Nhi, mới đột nhiên ngẩng đầu: “Chú, chú nói Ôn Thục Nhi bị người ném xuống biển cho cá ăn rồi?”
Ôn Thanh Tuấn thiếu chút nữa tức đến nghẹt thở.
Ông nặng nề mà vỗ tay lên cái bàn, nghiêm khắc nói: “Hai đứa đừng hòng đánh trống lảng! Ôn Thục Nhi đêm nay bị người ta bắt cóc, ném xém xuống biển, có phải là do hai người làm hay không?!”
Trần Xuân Trúc vội vàng bước tới, xoa xoa lưng cho ông bớt giận, gắt giọng: “Anh đừng vội, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dọa bọn nhỏ”
Ôn Thanh Tuấn tức giận đến cắn răng: “Tôi có thể không sốt ruột sao? Hai thành công ty cổ phần vừa mới biến mất, nếu chuyện này còn để cho con ả tiện nhân kia biết được, cô ta nắm được nhược điểm, vậy thì hai công ty cổ phần kia sẽ không thể giải quyết được nữa.”
Trần Xuân Trúc đối với các loại quan hệ lớn như này cũng lo lắng nói: “Con yêu, Vân Hạo, hai người không nghe nói chuyện sao? Rốt cuộc có phải là do hai người làm ra hay không?”
Ôn Như Phương lắc đầu: “Không phải con, con gần đây bận rộn shopping đồ cưới, lấy đâu ra thời gian mà chơi đùa với con nhỏ đó!”
Hoắc Vân Hạo cũng lập tức nói theo: “Cũng không phải cháu. Cậu của cháu sẽ không cho cháu đụng vào cô ta, hơn nữa công ty cháu gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, căn bản không rảnh đối phó với cô ta.”
Ôn Thanh Tuấn cùng Trần Xuân Trúc nhìn nhau, trăm miệng một lời nghi hoặc nói: “Không phải hai người, thì còn ai vào đây ghét cô ta như vậy đâu?”
“Chú à, chúng ta có thể thề với trời, chuyện này tuyệt đối không phải là do chúng ta làm ra.”
Hoắc Vân Hạo đưa điện thoại di động cất vào trong túi, hưng phấn nói: “Nhưng mà, cháu cảm thấy được mặc kệ là ai, tóm lại đừng làm cho con nhóc tiện nhân Ôn Thục Nhi kia còn sống là được. Chú, cô ta bị người ta ném xuống biển ở chỗ nào vậy? Không phải ở trên vách vịnh Ngân Hà chứ?”
Ôn Thanh Tuấn gật gật đầu: “Nghe nói chính là ở chỗ đó. Hiện tại có vẻ như có rất nhiều người đang tìm kiếm và cứu hộ!”
“Ha ha, quả báo, quả này nhất định là quả báo!”
Ôn Như Phương vỗ tay cười to, khóe miệng giật giật mấy cái: “Hừ, này thì khinh thường tao! Lần này có khi còn không có hy vọng toàn thây trở về? Vách vịnh Ngân Hà đó, ngã xuống thì dữ nhiều lành ít. Ôn Thục Nhi lần này chết chắc rồi”
Hoắc Vân Hạo cũng phụ họa nói: “Đúng là, đúng là. Cái loại âm hiểm độc ác này, nên bị bỏ lại cho cái rỉa, tốt nhất thì là cá mập, ăn cho đến khi không còn chút xương tàn nào mới được!”
“Nếu biết được đây là chuyện tốt của ai, tôi nhất định phải cám ơn hẳn, tôn người đó lên làm anh hùng mới được.”