Chương 214
Ba ngày sau.
Mây đen chồng chất kéo đến, gió lạnh gào thét, tiếng sấm nặng nề gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả mặt đất.
Tại Huy Viên, phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc.
Một vài người đứng trước một bia mộ chạm khắc hình vòm mới được xây dựng.
Bọn họ toàn thân mặc màu đen, vẻ mặt vô cùng trang trọng.
Người đàn ông ngồi dựa vào xe lăn, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái trên bia mộ, lòng như rơi xuống vực sâu thăm thẳm
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, anh đã sụt cân đi rất nhiều, làn da xanh xao gần đến xương, hốc mắt sâu xám xanh, tròng trắng mắt đỏ như máu vẫn chưa phai. Tay anh lướt trên tấm ảnh mộ từng chút từng chút một, ngón tay thon dài không ngừng run rẩy. Anh như muốn với tới cái gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể nắm được cái gì.
Anh nhắm mắt lại, trước mắt anh tất cả đều là hình ảnh của người con gái đó
Những giọt nước mắt lạnh lùng lặng lẽ lăn dài trên khóe mắt. Hoắc Tuấn Tú cầm trong tay bó hoa cúc trắng lặng lẽ đặt xuống bên cạnh những bó hoa khác ở bên bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Kiến Phong, tuy rằng chỉ là mộ chôn quần áo và di vật, nhưng lễ tang tất cả đích chi phí tiêu chuẩn anh đều sắp xếp theo tiêu chuẩn cao nhất của nhà họ Hoắc. Đối với em dâu mà nói, đây coi như là tấm lòng của chúng ta dành cho em ấy . Hơn nữa thời gian em ấy chuyển vào nhà ta còn có bà nội che chở, cũng không phải chịu bạc đãi bao giờ. Anh nghĩ cô ấy cũng có thể ra đi thanh thản rồi.”
Người đàn ông vẫn miên man vuốt ve tấm ảnh chụp, dường như không còn nghe được âm thanh xung quanh nữa, trong anh giờ đây không còn gì khác ngoài hình ảnh của cô gái trên tấm bia. Hoắc Tuấn Tú nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, buồn bã thở dài: “Em dâu cũng vừa đến đây không lâu, em cũng có một khoảng thời gian dài không về nhà Anh còn nghĩ em không hề có cảm tình gì với cô ấy, không hề thích cô ấy? Tại sao bây giờ lại khổ sở như thế này?”
Người đàn ông vẫn im lặng không nói gì.
Ngô Đức Cường lau đi nước mắt, nức nở nói: “Mợ ba tốt như vậy, tại sao lại không có người thích được chứ? Hơn nữa cô ấy còn đổi với cậu ba rất tốt, cậu ba tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cậu ấy hiểu rõ hơn bất kì ai. Bây giờ mợ ba đã không còn nữa, làm sao cậu ấy không thể không đau lòng. “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Người đàn ông trầm giọng cắt ngang lời, tiếng nói khàn đặc giống như của một ông già.
Ngô Đức Cường khóc thút thít, nuốt xuống một ngụm chua xót, che miệng ngăn cho mình phát ra thành tiếng.
Đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Hoắc Tuấn Tú lay chuyển, giả vờ có lỗi nói: “Em trai và em dâu của anh quả thật là người tốt. Kiến Phong, nếu cô ấy còn sống trên đời này, cô ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy em như thế này. Em đừng ngồi ở đây quá lâu, hãy chú trọng chăm sóc cơ thể của em thì hơn.”
Anh ân cần vỗ vai Hoắc Kiến Phong rồi xoay người rời đi.
Tránh đi tầm mắt mọi người, khóe miệng của Hoắc Tuấn Tú trong nháy mắt gợn lên một nụ cười nham hiểm.
Không thể tưởng được Kiến Phong thật sự yêu cô gái xấu xí đó. Vốn dĩ những tưởng rằng quyết định giết cô không chỉ xóa bỏ những nguy cơ tiềm ẩn mà còn khiến mối quan hệ giữa người bà và Kiến Phong trở nên tồi tệ đi. Bây giờ có vẻ như là một mũi tên trúng ba đích rồi.
Bây giờ Kiến Phong không còn có sự che chở của bà nội, thân thể càng ngày càng… suy nhược, chỉ sợ cũng không cần chờ đến chính mình ra tay, anh ấy sẽ tự mình tra tấn mình đến chết.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tuấn Tú trong lòng cảm thấy vui vẻ, nụ cười trên mặt càng ngày càng hiện sâu. Chẳng bao lâu nữa, cả nhà họ Hoắc đều là của anh ta, ha ha ha!..
Hoắc Kiến Phong ngồi thêm hai tiếng, cho đến khi cơn mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống. Ngô Đức Cường giơ ô lên hỏi: “Cậu ba, hay là chúng ta trở về đi?”
Người đàn ông không trả lời.
Ngô Đức Cường cởi bộ đồ đen khoác lên người, nhẹ nhàng đẩy xe lăn xuống núi. Đi ra vài bước, người đàn ông lại quay đầu lại, nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ ướt mưa.
Ngô Đức Cường đau xót, nước mắt lại rơi xuống không thôi. Trời ạ, bọn họ rõ ràng là yêu nhau đến như vậy, tại sao lại muốn bọn họ chia xa như thế này!
Trong bãi đậu xe dưới núi, một chiếc xe quen thuộc dựa vào bên đường đôi.
Nhìn thấy Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong xuất hiện, cửa xe hai bên đồng thời mở ra, hai người đàn ông cao lớn bước xuống. Hắc Diệm mặc một bộ đồ Tây màu đen, chỉnh đốn cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc và vững vàng.
Vương Thiên Hạo mặc màu đen đích vận động trang, áo khoác trắng dài nghiêm cẩn, ánh mắt như mây đen u buồn dày đặc.
Ngô Đức Cường nhìn thấy bọn họ, liền giật mình: “Cậu hai, anh Vương, không phải hai người nói không thể đi tới tiễn đưa mợ ba sao?”
Vương Thiên Hạo đẩy mắt kính trên sống mũi, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ cần một ngày không tìm được thi thể lành lặn, thì có nghĩ là cô ấy chưa bao giờ đi. Nếu chưa đi, chúng tôi sẽ không tới lễ tang. Không giống như một số người, chúng tôi chưa từng để ý tới, cũng làm việc theo ý muốn của chúng tôi.”
Vương Hạo Đôi mắt trũng sâu của Hoắc Kiến Phong dao động, nhướng mắt nhìn về phía Vương Thiên Hạo.
Ngô Đức Cường đau lòng, bọn họ vẫn không muốn tin mợ ba đã qua đời, nhưng cảnh sát đã có bằng chứng rành rành, bọn họ không tin làm sao được?
Hơn nữa, cũng có nhiều người bức xúc, đòi một lời giải thích của nhà họ Hoắc trước công chúng
Nhưng cậu ba chưa từng muốn ngừng tìm kiếm mợ ba, thậm chí còn muốn liều mình đi cứu cô ấy.
Tất cả mọi cách đầu không có kết quả.
Nhưng những lời này anh biết cho dù có nói ra, anh cũng biết Hắc Diệm cùng Vương Thiên Hạo sẽ không chấp nhận, anh chỉ tự hỏi: “Tại sao hai người lại tới đây?”
Hắc Diệm nhìn Vương Thiên Hạo một cái, rồi quay về phía Hoắc Kiến Phong nói: “Em ấy cho tới nay đều hy vọng có thể chữa trị chân của anh, hơn nữa sự thật đã chứng minh rằng kế hoạch điều trị của cô ấy là hiệu quả và khả thi. Mục đích chúng tôi tới đây hôm nay chính là muốn nói cho anh, nếu trong lòng anh đối với em ấy còn chút tôn trọng, hãy tiếp tục nhận trình trị liệu của chúng tôi. Tôi sẽ tiếp tục châm cứu anh, Vương Thiên Hạo sẽ thay em ấy điều chỉnh phương thuốc cho cậu.”
Ngô Đức Cường lại rơi nước mắt, trong lòng chua xót, xúc động. Mợ ba thật sự là người rất tốt, mặc dù cô ấy không còn ở đây nữa, cô vẫn thay cậu ba lên kế hoạch chu đáo cho anh ấy.
Nhưng một người tốt như vậy, vậy mà nói ra đi liền ra đi rồi?