Chương 36

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 36: Lời nói của phụ nữ mà cậu cũng tin sao?

“Hả?” Ôn Thục Nhi chớp chớp đôi mắt.

Đêm qua cô đã ho ra máu lúc nào vậy? Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Hoắc Kiến Phong, cô đã lập tức hiểu ra ý của anh, sau đó cô cũng gật gật đầu để phụ hoạ theo: “Đúng đúng, chỉ là ho ra chút xíu máu đó thôi, sức khoẻ của tôi rất tốt, không sao đâu.” Cô càng tỏ ra không để bụng không quan tâm gì cả thì lại càng thể hiện rõ sự hăm doạ hùng hổ ép bức người khác của Ôn Thanh Tuấn.

Vẻ mặt của Ôn Thanh Tuấn chuyển từ xanh tái đến trắng bệch cả ra, sau đó lại chuyển từ trắng sang đỏ, ông ta chỉ mong sao mau chóng thoát khỏi chỗ này ngay lập tức thôi.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong khẽ liếc nhìn, sau đó anh cất giọng lạnh lùng như băng đá: “Tổng giám đốc Tuấn, vậy rốt cuộc là chuyện này nên do ai chịu trách nhiệm đây nhỉ?” Cảm nhận được khí phách ngời ngời của người đàn ông này, trái tim của Ôn Thanh Tuấn đập mạnh đến mức muốn nhảy vọt ra ngoài: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên là do lỗi của Như Phương rồi. Nhưng mà, con bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, chắc chắn chỉ là muốn đùa giốn cùng với chị gái mình thôi, chứ con bé không phải cố ý đâu. Do tình cảm chị em thân thiết nên con bé mới chơi đùa hơi quá trớn chứ không hề có ý xấu gì cả.” Hoắc Kiến Phong cất giọng lạnh lùng: “Ý của ông là bảo Thục Nhi xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Phải tha thứ cho trò đùa quái đản của em gái mình tạo nên à?” Thục Nhi? Không ngờ anh lại gọi mình là Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi ngây người ra, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, khoé miệng tự dưng nhếch lên một nụ cười khá gian xảo.

Ôn Thanh Tuấn không nghĩ ngợi gì cả mà lập tức đáp lại: “Đương nhiên rồi. Thục Nhi là chị mà, rõ ràng là phải tha thứ cho em gái của mình chứ.” Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông ấy, ông ta vội vàng cười xòa rồi chêm thêm vào: “Tôi cũng thay mặt cho Như Phương nhà tôi gửi lời xin lỗi đến các cậu, tôi đảm bảo rằng sau này tuyệt đối sẽ không để con bé gây thêm một trò đùa quái đản nào như vậy nữa. Cậu ba, cậu thấy như thế nào?” Hoắc Kiến Phong không đáp lại lời nào, ánh mắt của anh trầm tư nhìn về cô gái đang đứng ngây người ra bên cạnh mình rồi cất giọng hỏi: “Cô muốn giải quyết thế nào?” Ôn Thục Nhi định thần lại, sau đó nói với giọng khó xử: “Tôi cũng muốn tha thứ cho em gái mình, thế nhưng lời nói ban nãy của bố hình như có hơi quen tai, có vẻ như tôi đã nghe qua rất nhiều lần rồi thì phải.” Cô nghiêng đầu rồi cố gắng suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Haizz, nhưng mà trí nhớ của tôi không được tốt, tôi cũng không nhớ nổi là do bố đã nói hay là em gái đã nói những lời này nữa.” Ôn Thanh Tuấn nghiến răng nghiến lợi trong âm thầm.

Ông ta đã nói mấy lời này lúc nào cơ chứ? Dù gì cũng chỉ là một con nhỏ ngốc nghếch mà thôi, điệu bộ đáng ghét quá đi.

Vì có Hoắc Kiến Phong ở đây cho nên ông ta chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng, ông ta tỏ vẻ hiền từ nói: “Thục Nhi, nói như vậy thì lần này phải làm sao thì con mới chịu tha thứ cho Như Phương đây?” Ôn Thục Nhi đưa tay lên gãi đầu, cô giả vờ hỏi để thăm dò: “Vậy… vậy thì bố thay mặt cho em gái viết một tờ giấy cam kết đi. Nếu như lần sau mà em gái còn ăn hiếp con nữa thì sẽ phải bồi thường cho con.” Ôn Thanh Tuấn đoán rằng cô sẽ không nói ra được điều gì hay ho cả cho nên ông ta lớn giọng nói: “Được thôi, con muốn được bồi thường thứ gì nào?” “Vậy thì còn phải xem tình hình đã.” Ôn Thục Nhi khẽ đẩy cặp kính gọng đen trên mũi lên, khuôn mặt cô tỏ ra rất nghiêm túc và cẩn thận: “Chắc chắn là em gái sẽ không thể làm ra được chuyện gì quá đáng lắm đâu, vậy thì con sẽ lấy một món đồ nhỏ xíu thôi. Nếu như sau này em gái còn tiếp tục ức hiếp con, chỉ cần tất cả mọi người đều xác nhận là em gái ăn hiếp con thì mỗi lần đó thì Ôn Chính phải bồi thường cho con mười phần trăm cổ phần.” “Mười phần trăm cổ phần ư?” Ôn Thanh Tuấn há hốc mồm kinh ngạc.

Ông ta thật sự đã quá xem thường con nhỏ đê tiện này rồi.

Động một cái mà đã kêu mấy chục tỷ là món đồ nhỏ xíu, sao không đòi mấy ngôi sao trên trời luôn đi? Hoắc Kiến Phong cất giọng: “Tổng giá trị tài sản của Ôn Chính còn chưa đến một ngàn tỷ, điều kiện là có người mua. Dựa vào tình hình không có triển vọng như thế này của Ôn Chính thì có lẽ đến hai trăm tỷ còn chưa bán ra được. Mười phần trăm cổ phần thực sự không đáng giá bao nhiêu cả.” Hoäc Kiến Phong vừa nói vừa liếc nhìn sang Ôn Thục Nhi: “Thục Nhi vẫn được coi là tốt bụng đấy chứ.” Như vậy mà được gọi là tốt bụng ư? Tôi khinh cho.

Trong lòng của Ôn Thanh Tuấn cảm thấy khinh bỉ, thế nhưng khuôn mặt của ông ta vẫn giữ nụ cười giả tạo ấy: ‘Đúng vậy đúng vậy, từ nhỏ thì Thục Nhi nhà chúng tôi đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn và nhanh nhẹn, có thể thông cảm cho nỗi khó khăn của người khác, vừa khoan dung lại vừa hiểu chuyện. Vì thế, tôi thấy cái chuyện về mười phần trăm cổ phần này… cũng được xem là…

Mấy lời phía sau của ông ta không thể nào thốt ra được, Hoắc Kiến Phong lập tức ngắt lời: “Sự trừng phạt như vậy rõ ràng là không hề hấn gì, rõ ràng không thể phát huy được hiệu quả trừng phạt dành cho em gái cô ấy. Tôi thấy hay là mỗi lần lấy hai mươi phần trăm đi.” Ôn Thục Nhi ngây người ra.

Ấy, lại còn có niềm vui bất ngờ này nữa sao? Ôi cái chiêu dương đông kích tây này đỉnh cao quá đi, quả không hổ danh là ông chú tốt bụng nhất.

Trong lòng của Ôn Thanh Tuấn đang nghĩ thầm: Hoắc Kiến Phong chắc chắn là đang muốn mượn cớ của con nhỏ đê tiện này để nuốt trọn Ôn Chính đây mà.

Ông ta nuốt nước bọt sau đó vội vàng nịnh nọt: “Thôi mà, cậu ba, cậu cũng biết là hai chị em cùng nhau chơi một trò chơi thôi mà, thật sự không đến mức phải như vậy đâu. Cậu yên tâm đi, lần này quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ cho Như Phương một bài học, tuyệt đối không để cho con bé ức hiếp Thục Nhi thêm một lần nào nữa đâu.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong vẫn không thể hiện một biểu cảm nào, anh nghiêng đầu liếc nhìn ông ta và nói: ‘Lần này dám dùng đến bọ cạp độc thì lần sau dám dùng đến mãng xà, nếu như con thú đó nuốt chửng Thục Nhi rồi thì ông đưa cho tôi hai mươi phần trăm cổ phần đó tôi có thèm lấy không?” Ôn Thanh Tuấn bỗng chốc có cảm giác như bị sa vào bãi lầy vậy, ông ta bị người khác năm chặt lấy sơ hở của mình.

Người đàn ông ấy cất giọng dặn dò: “Ngô Đức Cường, mau đưa tổng giám đốc Tuấn đến phòng sách sau đó soạn thảo văn bản căn cứ theo những gì đã thỏa thuận nãy giờ, rồi mời tổng giám đốc Tuấn kí tên và in dấu vân tay lên đó.” Ngô Đức Cường lập tức đi lên phía trước và nói: “Tổng giám đốc Tuấn, mời ông.” “Cậu ba, chúng ta bàn bạc thêm đi, dù gì cũng là người một nhà mà…” Ôn Thanh Tuấn vẫn muốn dùng cách cười cho qua chuyện rồi giải thích thế nhưng lại bị Ngô Đức Cường ngăn lại: “Tổng giám đốc Tuấn, giấy trắng mực đen thì sẽ tốt cho cả đôi bên hơn.” Ôn Thanh Tuấn cứ nhìn mãi về phía Hoắc Kiến Phong tỏ vẻ không cam tâm.

Hoắc Kiến Phong đã bắt đầu chuyển ánh nhìn qua hướng của Ôn Thục Nhi: “Thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị đi đến trường.” Giọng nói của anh không thân thiết lắm, thế nhưng vẫn ít lạnh lùng hơn những khi anh nói chuyện với người khác.

Lễ nào, người đàn ông tàn phế này đã có cảm tình với cô gái ngốc nghếch này rồi sao? “Tổng giám đốc Tuấn, mời ông.” Ngô Đức Cường lại hối thúc ông ta thêm một lần nữa, Ôn Thanh Tuấn chỉ đành đi lên lầu với anh ta với vẻ mặt hậm hực.

Trên xe.

Ngô Đức Cường kính cẩn đưa cho Hoắc Kiến Phong bản thỏa thuận có chữ kí của Ôn Thanh Tuấn và nói: “Cậu chủ, tôi đã làm theo đúng lời dặn dò của cậu rồi.” “Ừm” Hoắc Kiến Phong đưa mắt lướt sơ qua những điều khoản bên trong.

Không có gì sai sót cả, thế là anh đưa lại cho Ôn Thục Nhi.

“Cảm ơn nhé.” Ôn Thục Nhi cười tít mắt đưa hai tay ra nhận lấy.

Ngón tay của cô còn chưa đụng được tới bản thoả thuận thì anh đã rút lại.

“g” Cô ngây người ra rồi lại bật cười lên và nói: “Chú này, chú cũng định chơi trò chơi với tôi à?” “Tối nay về tôi sẽ hỏi cô một chuyện, cô chỉ cần trả lời đúng sự thật thôi thì tôi sẽ đưa bản thỏa thuận này cho cô.” Giọng điệu của anh không hề giống đang bàn bạc chút nào, mà đó là sự thông báo.

“Vâng vâng, được rồi tôi biết rồi.” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn đồng ý.

Trong lòng của cô đang nghĩ thầm: Anh ấy muốn hỏi gì đây? Anh ấy thông minh như vậy, có phải đã nhận ra được quan hệ giữa mình và nhà họ Ôn không được tốt rồi không?” Tại trường học.

Ôn Thục Nhi học xong các môn bắt buộc thì lập tức ôm cặp sách chạy vụt ra khỏi trường.

Cô đã hẹn với Lê Việt Bách gặp nhau ở quán net giữa trường Đại học Y và trường Đại học Khoa học Kĩ thuật.

Vừa bước ra khỏi cổng trường không xa thì Ôn Thục Nhi đã cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Quái lạ, lại là cảm giác bị người khác đi theo để theo dõi mình.

Cô giả vờ như xoay hông sau đó nhìn qua gương chiếu hậu của những chiếc xe bên cạnh để nghía ra đằng sau, cô chỉ nhìn thấy một bóng người lướt nhanh như tên bắn chạy vào phía góc khuất.

Quả thật là có người theo dõi rồi.

Ôn Thục Nhi không nói không rằng, cô cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Lê Việt Bách: “Kế hoạch có sự thay đổi, gặp nhau ở chỗ cũ.” Lê Việt Bách vừa mới đến tiệm net, anh ấy đang định mở mấy lên: “Đại ca ơi, không phải hôm nay cậu nói sẽ nhân nhượng cho tôi để tránh gây hiểu lầm cho tôi sao? Nói một đằng làm một nẻo đâu phải phong cách của cậu đâu chứ.” Ôn Thục Nhi: “Tôi đang bị người khác theo dõi, cậu có muốn thử không?” “Không, tôi không muốn đâu.” Toàn thân của Lê Việt Bách đều bày tỏ sự kháng cự.

Anh ấy cất bộ điều khiển trò chơi mới mua vào chiếc túi, xem ra kế hoạch hôm nay phải đánh ba trăm trận đấu với Ôn Thục Nhi ở trên game đã bị bể kèo rồi.

Mười lăm phút sau, tại thư viện của trường Đại học Y.

Như thường lệ, Lê Việt Bách lại ngồi chếch ở phía đối diện của Ôn Thục Nhi, anh ấy vừa bật máy tính lên vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có người theo dõi cậu thế?” “Suyt, cậu nói nhỏ tiếng thôi.” Ôn Thục Nhi đưa mắt lén nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cô nhắm mắt lại ra hiệu cho anh ấy nhìn vào màn hình máy tính: “Đi sau theo dõi chỉ là chuyện nhỏ thôi, nói chuyện quan trọng trước đi. Chuyện mà tôi nhờ cậu điều tra làm thế nào rồi?” “Tôi đã hack vào máy tính, điện thoại của chồng cậu, và cả những nơi có thể có được thông tin của anh ấy, ngay cả robot dùng để quét dọn nhà cửa tôi cũng hack luôn. Thế nhưng ngoài những tin tức chính thức được công bố ra bên ngoài của nhà họ Hoắc ra thì không tìm thấy thêm được gì cả, còn trắng hơn cả giấy trắng nữa đấy.” Lê Việt Bách hơi nản chí nhưng anh ấy vân không cam tâm nên đã vội vàng gõ thêm: “Tình hình này chỉ có hai khả năng: Một là tất cả những thứ đó đều đã là toàn bộ tin tức rồi và chồng của cậu đúng là một người sống tách biệt với thế giới, không liên hệ với bất cứ ai cả; hai là năng lực giấu diếm của chồng cậu quá đỉnh, tất cả những thứ mà bây giờ chúng ta nhìn thấy đều là những thứ giả dối mà anh ấy bày ra để cho chúng ta xem.

Ôn Thục Nhi chau này hỏi lại: “Còn gì nữa không?” Lê Việt Bách trả lời: “Cái người giúp việc kia thì điều tra khá dễ dàng, cô ta là một bác sĩ, gia đình cũng liêm khiết, có giấy phép hành nghề. Thời gian mà cô ta ở nhà họ Hoắc không hề ngắn, chính bà cụ Nguyệt Anh đã tự mình sắp xếp để cô ta vào chăm sóc cho chồng của cậu.” “Bà nội sao?” Cặp mắt sau chiếc kính gọng đen kia của Ôn Thục Nhi trở nên chăm chú, cô lập tức phủ nhận: “Không thể nào, bà nội là một người rất tốt.” Tuy rằng mắt hơi mờ nhưng đây là người duy nhất ở nhà họ Hoắc mà từ ngay lần đầu gặp là đã cười với cô rồi.

“Vậy thì sẽ có hai khả năng xảy ra: Một là bà cụ chỉ tỏ ra là mình tốt ở bên ngoài, thế nhưng là người khẩu Phật tâm xà, lòng dạ ác độc. Còn hai là, người giúp việc đó đã bị người khác mua chuộc, ngoài mặt thì làm nước cờ cho bà cụ và chăm sóc tốt cho chồng của cậu, thật ra đằng sau cô ta còn có thêm một người chủ khác nữa. Thế nhưng bây giờ tôi vẫn chưa điều tra được có thêm những ai tham gia vào chuyện này.” Ôn Thục Nhi dựa lưng ra sau ghế, cô đưa tay lên xoa cằm rồi nói với giọng trầm trầm: “Không thể là kiểu thứ nhất được, bà nội đâu có lý do gì để mà hại anh ấy. Như vậy xem ra khả năng rơi vào kiểu thứ hai là rất cao.” Cô liếc nhìn Lê Việt Bách một cái rồi gõ chữ gửi qua tiếp: “Còn nói là cao thủ trong ngành IT, tra tới tra lui rồi rốt cuộc vấn tra không ra được đáp án nào chính xác hết. Lê Việt Bách ơi là Lê Việt Bách, cậu gà quá đi, cậu muốn nhường miếng cơm cho người khác rồi à?” “Cái quần què nè, tôi giúp cậu rồi mà cậu còn dám làm tôi tổn thương hả?” Lê Việt Bách đưa tay lên xoa mái đầu định của mình, khuôn mặt anh ấy tỏ ra không phục: “Thưa bạn Ôn Thục Nhi, tôi khuyên cậu nên lương thiện một chút đi.” “Hơ hơ”’ Ôn Thục Nhi cong môi lên: “Thế †hì cậu đừng làm nữa.” Lê Việt Bách nhíu mày lại: “Không làm thì không làm thôi, cậu tưởng là tôi sợ à?” “Được thôi, vậy thì tôi sẽ cho hiển thị hết tất cả các video nằm trong thư mục ẩn ở trong máy tính của cậu.” Giọng điệu của Ôn Thục Nhi rất bình thản, ánh mắt cũng hiện lên một vẻ vô cùng xảo quyệt.

Bỗng chốc hai mắt của Lê Việt Bách trợn tròn lên: “Ngay cả tôi mà cậu cũng chơi luôn sao? Chúng ta đã nói trước là cậu không điều tra tôi thì tôi cũng không điều tra cậu, trước giờ tôi chưa từng xem trộm máy tính của cậu đâu đấy.” Ôn Thục Nhi bật cười: “Lời nói của phụ nữ mà cậu cũng tin được sao. Đồ trẻ con.” Lê Việt Bách phải đưa tay lên ngực để phòng tránh việc mình sẽ bị ho ra máu mà chết.

Không còn cách nào khác, ai kêu mình đi chậm một nước chứ.

Anh ấy thở dài một hơi rồi nhếch môi lên cười: “Được thôi, ai bảo tôi thích cậu cơ chứ.

Cậu nói kiểu gì thì chính là kiểu đấy.” Ôn Thục Nhi trề môi ra tỏ vẻ chê bai: “Làm ơn đi, bà đây không có khái niệm thần tượng hay fans gì đâu nhé. Tôi cho cậu thêm một tuần nữa, nếu như vẫn không tra được gì cả thì tôi sẽ không nể mặt mà gửi mấy thứ đó cho cô và chú được mở mang tầm mắt đâu đấy.” “Cậu…

Lê Việt Bách lại phải đưa tay lên ngực để điều hoà hơi thở, sau đó anh ấy nằm dài trên bàn ra vẻ không thiết tha gì cuộc sống này nữa.

Quả nhiên là chỉ có lòng dạ người phụ nữ và kẻ tiểu nhân là khó đoán nhất.

Gần đến nửa đêm.

Những ngọn đèn theo kiểu của châu Âu chiếu rọi lên khiến cho không gian phòng ăn sáng như ban ngày vậy.

Trên chiếc bàn ăn, người đàn ông nho nhã và cao ngạo ấy đặt tờ tạp chí xuống, đôi mắt anh khẽ liếc nhìn thời gian chạy trên chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi bất giác chau mày lại: “Cô ấy vẫn chưa tan học sao?” “Đã tan học rồi đấy.” Ngô Đức Cường cất giọng trịnh trọng để giải thích: “Bởi vì hôm nay học hết tất cả các tiết học cho nên thời gian tan học trễ hơn bình thường. Tài xế vừa mới gửi tin nhắn qua cho tôi, chắc là khoảng mười phút nữa sẽ tới nhà. Cậu chủ, hay là để tôi kêu bọn họ hâm nóng lại đồ ăn trước nhé.” “Không cần đâu.” Trước giờ Hoắc Kiến Phong không bao giờ kén chọn đồ ăn thức uống.

Anh cầm đũa lên và gắp ăn đại vài miếng sau đó nhanh chóng buông đũa xuống.

“Hâm nóng lại cho cô ấy đi, để cho cô ấy ăn xong rồi hãng lên đây.” Nói xong, người đàn ông ấy tự đẩy chiếc xe lăn đi lên phòng.

“Vâng.” Ngô Đức Cường nghe theo lời của anh, trong lòng không khỏi than thở vài câu: “Mấy món ăn này đã được nấu rất kĩ lưỡng, nhưng mà khẩu vị của cậu chủ khi nào mới bình thường trở lại đây.” Trong phòng đọc sách.

Người đàn ông ấy ngồi bên cạnh chiếc giá vẽ, cây bút lông trên tay anh đang phác hoạ nên một hình ảnh xinh đẹp ở trên nền giấy trắng tinh khiết.

Ánh mắt của anh rất chăm chú, nét vẽ của anh thanh thoát sinh động, bức vẽ nào cũng mang theo một luống hào quang tươi đẹp.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói ngọt ngào của cô gái ấy: “Chú ơi, tôi đi vào †rong nhé.” Ôn Thục Nhi ló đầu vào trong thì nhìn thấy người đàn ông ấy buông cây bút vẽ xuống và phủ một tấm vải lên trên bức tranh.

Mặc dù động tác của anh rất nhanh và dứt khoát thế nhưng Ôn Thục Nhi vẫn kịp nhìn thấy.

Lại là những đường nét phác thảo về người phụ nữ đó.

Ngày vẽ đêm cũng vẽ, xem ra đó không phải là mối tình đầu của anh mà chính là người tình trong mộng của anh rồi.

Trong lòng của Ôn Thục Nhi vô cùng tò mò, thế nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra, cô cười tít mắt rồi bước vào trong, sau đó đặt cốc sữa bò lên trên bàn rồi nói: “Tôi nghe nói là ban đêm chú thường ăn rất ít cho nên đã cố ý chuẩn bị cho chú một ly sữa bò nóng hổi. Chú yên tâm đi, cái này không ảnh hưởng đến việc giữ vóc dáng của chú đâu, không những vậy nó còn có lợi cho việc hồi phục lại chân của chú nữa đấy, vừa giàu dinh dưỡng vừa khoẻ mạnh luôn đó.” Hoắc Kiến Phong đưa ánh mắt lạnh lùng sang nhìn rồi nói: “Cô thật sự nghĩ là chân tôi có thể lành lại sao?” “Dĩ nhiên rồi.” Ôn Thục Nhi gật đầu nghiêm túc, sau đó võ ngực tỏ ra rất tự tin mà nói: “Trước kia có thể sẽ không lành lại được. Thế nhưng bây giờ chú đã gặp được tôi rồi, tôi là thần y bé nhỏ đấy, tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra hết đó.” Thần y? Hứ, tự tin là một chuyện rất tốt.

Hoắc Kiến Phong dùng tay lăn bánh xe đến bên cạnh bàn làm việc, sau đó anh chỉ tay lên trên tập tài liệu: “Đây là bản cam kết mà bố của cô đã kí tên lên, cô trả lời xong mấy câu hỏi sau đây thì có thể cầm đi được rồi.

Ánh mắt của Ôn Thục Nhi trở nên sáng Chỉ cần có bản cam kết này trong tay thôi thì Ôn Thục Nhi sẽ nhanh chóng nắm được thế chủ động và tiễn biệt luôn cái gọi là Ôn Chính này.

Thế nhưng sau khi định thần lại thì ánh mắt của cô lại trở nên u ám, cô hỏi người đàn ông ấy với vẻ mặt vô cùng căng thẳng: “Vậy, vậy chú muốn hỏi mấy vấn đề thế? Có khó không đó? Nếu như trong đó nằm ngoài đề cương thì tôi biết phải làm sao đây?” “Nằm ngoài đề cương ư?” Hoắc Kiến Phong cau mày hỏi ngược lại.

“Ừ, kiểu như mỗi lần thi thì lúc nào cũng có những câu vô cùng vô cùng khó, cho dù tôi có cố gắng học đến cỡ nào cũng không thể trả lời được những câu đấy.” Ôn Thục Nhi lo lắng nhìn chằm chằm vào anh, cô đan các ngón tay lại với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy sự lo âu như khi đứng trước kì thi sắp đến: “Chú cũng biết là tôi phải vắt hết đầu óc ra suy nghĩ thì mới đạt được điểm trung bình. Nếu như câu hỏi của chú vượt ngoài phạm vi kiến thức của tôi rồi tôi trả lời không tốt thì có phải chú sẽ không đưa cho tôi không?” Dĩ nhiên cô biết rằng những điều mà anh sắp hỏi sẽ chẳng liên quan gì đến học tập cả, nhưng cô vẫn thử dùng cách này để thăm dò trước để có thể có một đáp án trả lời hợp lý nhất.

Hoäc Kiến Phong ngây người ra, sau đó anh cất giọng lạnh lùng nói: “Không đâu. Chỉ cần cô trả lời nghiêm túc và thành thật thì cô có thể mang đi được rồi.” Anh nói như vậy có nghĩa là, dù cho đáp án mà cô đưa ra có là gì đi chăng nữa thì anh vẫn tin vào nó sao? Trong lòng của Ôn Thục Nhi thầm nghĩ, sau đó ngay lập tức khuôn mặt cô lại nở một nụ cười ngốc nghếch rồi đáp: “Vậy thì được, vậy chú cứ hỏi đi. Chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ trả lời một cách thật nghiêm túc.” Ý của câu nói này tức là nếu như anh không thấy hài lòng về đáp án mà cô đưa ra thì chỉ có thể nói là đề nằm ngoài đề cương rồi, cô không biết gì cả.

Hoäc Kiến Phong cau mày, lời nói này của cô là muốn ám chỉ đến điều gì đây? Anh nhìn vào cô gái đang đứng trước mặt mình, ánh mắt của cô thật sáng làm sao, giống như một hồ nước trong veo vậy, trong trắng tinh khiết đến mức không vấy một chút tạp chất nào, chắc sẽ không đến mức có một ý nghĩ gì khác đâu.

Huống hồ, cho dù cô không được thông minh đi chăng nữa thì cô cũng biết rằng bản cam kết này quan trọng đến mức nào.

“Hôm trước cô bị Ôn Như Phương trói lại sau đó nhét vào trong tủ quần áo, trong đó có nhiều bọ cạp như vậy tại sao cô lại không bị sao hết vậy?” Hoắc Kiến Phong lên tiếng hỏi câu hỏi đầu tiên.

Quả nhiên là hỏi về chuyện này, biết thể nào cũng không giấu được anh mà.

Trong đầu của Ôn Thục Nhi đã có đáp án cho mình rồi, cô bật cười với vẻ mặt vô cùng thành thật: “Hi hi, vấn đề này so easy, bởi vì tôi và bọ cạp là bạn tốt của nhau chứ sao.” Cô lắc lư đầu mình giống như một đứa trẻ đang cất giữ một bí mật gì đó ghê gớm lắm: “Tôi, chính là một tiểu thần y thôn Liễu Hoa, từ nhỏ tôi đã giúp ông bà ngoại sắp xếp các loại thuốc thô, trong số những loại thuốc thô ấy thì động vật sống còn quý hơn cả những loại thuốc thô thực vật nữa. Để có thể tiết kiệm tiền cho ông bà ngoại thì tôi vẫn thường hay đi đến những vùng đất hoang vu hay những ngôi nhà hoang ở lân cận để bắt chúng. Những loại như thằn lằn, rết hay bọ cạp tôi đều đã từng bắt cả rồi.” Hoắc Kiến Phong hơi cau mày lại rồi hỏi tiếp: ‘Không bị cắn sao?” “Có chứ. Ban đầu thì tôi có bị căn mấy lần, sau đó bị cắn quen rồi nên tôi không còn sợ nữa. Sau này thì đổi ngược lại là tôi cắn chúng.” Ôn Thục Nhi nói ra những chuyện này thì vẻ mặt tỏ ra cô cùng đắc ý: “Chú không biết được đâu, tuy rằng nhìn vẻ ngoài của chúng nó rất xấu xí nhưng thật sự là mùi vị rất thơm ngon. Căn một miếng bọ cạp thôi là đã thấy giòn tan rồi…” “Dừng lại được rồi.” Hoäc Kiến Phong đưa tay lên đặt trên ngực, sau đó ho lên hai tiếng.

Sau một hồi anh mới hỏi tiếp rằng: “Hai tay của cô đều bị trói chặt sao cô có thể cởi trói ra được chứ?” Ôn Thục Nhi vốn đã có sự chuẩn bị từ trước, cô cười hi hi sau đó không hề do dự mà trả lời ngay: “Cái này thì còn đơn giản hơn nữa cơ. Trước kia tôi đã từng chơi trò thoát khỏi mật thất ở trong trường học, tôi đã học được cách cởi trói dây thừng như thế nào.

Huống hồ em gái chỉ là trói tôi lại một cách tùy tiện thôi nên rất dễ dàng để tháo nó ra.” “Vì vậy cô đã vứt những con bọ cạp đó vào bồn cầu là muốn Ôn Như Phương phải chịu cảnh gậy ông đập lưng ông đúng không?” Giọng điệu của người đàn ông ấy trở nên gấp gáp, ánh mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm vào mắt của cô để có thể nắm bắt được hết tất cả các biểu cảm trên gương mặt của cô.

Trong lòng của Ôn Thục Nhi lập tức cảm nhận được một sự chèn ép vô cùng mãnh liệt.

Cảm nhận được sự bất an, cô mím môi lại sau đó cúi đầu tỏ vẻ mệt mỏi: ‘Không phải đâu, tôi nghĩ rằng vứt bọ cạp xuống dưới bồn cầu thì chúng sẽ bị dìm đến chết. Không ngờ rằng chúng lại có thể bò ra được rồi lại còn cắn em gái nữa chứ. Chú ơi, chú sẽ không vì sự cố này mà không đưa giấy cam kết đó cho tôi chứ?” Cô tỏ ra tủi thân như một đứa trẻ, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi và ăn năn tự trách bản thân mình.

Hoắc Kiến Phong đưa bàn tay đang đặt trên bánh xe lăn lên xoa tay mình sau đó khẽ gõ ngón trỏ theo nhịp điệu.

Lúc này anh mới lên tiếng nói: “Cô có thể _ đem giấy cam kết đi rồi.” Ôn Thục Nhi thở phào nhẹ nhõm trong âm thầm.

Anh đã cho phép cô đem giấy cam kết đi thì chắc là anh đã tin tưởng rằng cô không có ý xấu gì với anh cả, như vậy là đã quá đủ rồi.

Tuy nhiên sau này vẫn nên cẩn thận hơn nữa.

“Chú chỉ hỏi mấy chuyện này thôi sao?” Ôn Thục Nhi ngẩng đầu lên hỏi anh, tay cô đã không thể kiềm chế được mà cầm lấy bản cam kết đó rồi nhét vội vào trong túi xách của mình: “Vậy tôi sẽ không làm phiền chú nữa đâu, tôi đi về phòng trước đây. Cảm ơn chú.

Có vẻ như cô sợ anh sẽ đổi ý nên vừa nói dứt câu là cô đã vụt ra khỏi phòng sách rồi.

Cửa phòng đóng lại, khoé môi của người đàn ông ấy khẽ nhếch lên.

Một người hiểu về bọ cạp như vậy sao có thể nghĩ rằng vứt bọ cạp vào trong bồn cầu thì chúng sẽ chết được chứ? Bên ngoài hành lang của phòng đọc sách.

Người giúp việc Huy Hoàng nhìn thấy Ôn Thục Nhi bước ra ngoài thì lập tức chạy lại nói với cô rằng: “Cô chủ, bên bà cụ vừa mới gọi điện đến nói rằng ngay bây giờ mời cô qua bên đó một chuyến.” “Bây giờ sao?” Ôn Thục Nhi đưa mắt nhìn ra màn đêm tối đen mịt mù ở bên ngoài.

“Vâng ạ.” Huy Hoàng khẽ gật đầu: “Bên đó còn căn dặn là để cô đi qua đó một mình.” Ôn Thục Nhi bất giác quay đầu nhìn về hướng phòng đọc sách rồi đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ lập tức qua đó ngay.” Không để cho Hoắc Kiến Phong đi theo, bà cụ muốn gặp một mình cô thôi sao? Cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Đành phải tùy cơ ứng biến thôi, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này thăm dò được tình hình ở bên đó nữa.

Ôn Thục Nhi lập tức đi ra khỏi cửa, cô men theo con đường đầy cây cối để đi vào khu nhà chính.

Gió thổi hiu hiu, ánh đèn đường sáng rực hắt lên những tán cây xanh xung quanh rồi in bóng chúng lên mặt đường.

Ôn Thục Nhi cảm nhận được một cái lạnh sởn gai ốc, cô khẽ rụt cổ lại sau đó bước đi thật nhanh, cô vừa đi vừa nhảy để tăng thêm độ nóng cho cơ thể.

Lúc đi ngang qua bụi cây cao vút hơn nửa người thì bỗng nhiên có bóng dáng của một người đàn ông lực lưỡng chạy vụt ra và nhanh chóng bịt miệng của Ôn Thục Nhi lại.

“Ưm..

Đôi mắt của Ôn Thục Nhi nhắm tịt lại, cô vùng vẫy nhưng vẫn không kịp kêu lên một tiếng kêu cứu nào thì đã thấy trước mắt một màu tối đen như mực, ngay lập tức cô đã bị người ta nhét vào trong bao tải giống như một trái bóng vậy.

Người đàn ông ấy không hề dừng lại một giây phút nào, anh ta nhanh chóng cột bao tải lại sau đó vác Ôn Thục Nhi đi vào trong rừng sâu.

Trong phòng ngủ, một màu tối tăm.

Hoäc Kiến Phong cau mày, bình thường cô bé ngốc nghếch đó đi ngủ cũng sẽ để lại một chút ánh sáng của đèn ngủ mà.

Anh bật công tắc đèn lên, giường vẫn rất gọn gàng tươm tất, không hề có dấu hiệu đã có người nằm trên đó.

Anh quay người lại đi ra khỏi cửa, đứng trên lan can nhìn xuống thì vừa hay bắt gặp Huy Hoàng đang dọn dẹp nhà: “Cô chủ đâu mất rồi?” “Cô chủ đi qua khu nhà chính chỗ bà cụ rồi ạ, là bà cụ kêu cô chủ qua đó.” Huy Hoàng đáp lại cung kính.

Hoắc Kiến Phong đưa mắt nhìn vào đồng hồ xem giờ.

Đã mười một giờ đêm rồi.

Bình thường chín giờ là bà nội đã đi ngủ rồi, giờ này rồi mà vẫn bảo cô qua đó sao? “Ngô Đức Cường, lập tức định vị vị trí của cô chủ ngay cho tôi.” Cùng với giọng nói trầm thấp của người đàn ông ấy là một không gian xơ xác tiêu điều đến rùng mình đang trào dâng.

Ngô Đức Cường không dám chậm trễ dù chỉ một giây, anh ta lập tức gọi điện đến số máy của Ôn Thục Nhi.

Đầu dây bên kia vừa reo lên thì đã nghe thấy tiếng cúp máy vô cùng lạnh lùng.

“Cậu chủ, điện thoại của cô chủ tắt nguồn rồi.” Trong lòng của Ngô Đức Cường lập tức xuất hiện một linh cảm không may, anh ta vội vàng gọi điện đến số máy của nhà chính.

Sau khi cúp máy, Ngô Đức Cường nước mắt đầm đìa nói với Hoäc Kiến Phong: “Cậu chủ, dì Mẫn nói cô chủ không hề đi qua nhà chính. Bà cụ đã đi ngủ từ sớm rồi, vốn dĩ không có chuyện bà cụ gọi cô chủ qua đó.” Bàn tay của Hoắc Kiến Phong nắm chặt lại, anh chỉ lạnh lùng nói ra một chữ: “Tìm.” “Vâng” Ngô Đức Cường không dám chậm trễ một giây nào, anh ta lập tức gọi hết tất cả người làm trong nhà ra sau đó phân chia nhau ra tìm.

Hoäc Kiến Phong đẩy chiếc xe lăn đi về phòng sách.

Anh mở máy tính lên, ánh sáng xanh lam trên màn hình máy tính hắt lên mặt anh để lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị đến rùng mình.

Sau khi nhập vào một dãy số mật khẩu đầy phức tạp, màn hình máy tính đã nhảy ra vô số tấm hình.

Đó chính là toàn cảnh của khu vườn.

Ôn Thục Nhi tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đang bị trói hết cả tay lẫn chân, và bị vứt trong một căn phòng bí mật.

Một căn phòng chật hẹp, không có cửa sổ mà chỉ có hai cái lỗ thông gió to bằng bàn tay.

Từng trận gió thổi vi vu nghe như tiếng ma quỷ đang hú hét vậy.

Một ngọn đèn vàng treo rung rinh trước gió hắt lên mọi vật xung quanh càng khiến cho không gian trở nên mờ mịt và tối tăm hơn.

Cách vài bước chân có một bóng người mà ánh đèn không rọi tới được, dù là trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhận ra đó là hình dáng của một người đàn ông, chắc chắn đó chính là người đã bắt cô rồi.

Ôn Thục Nhi vội vàng phân tích xem mình đang ở đâu, khuôn mặt cô lại tỏ ra giả vờ ngốc nghếch và đầu óc không bình thường, cô thì thào hỏi trong sợ hãi: “Đây…

đây là nơi nào vậy?” “Là mộ của mày đấy.” Giọng nói rì âm của người đàn ông ấy vang lên giống hệt như tiếng của loài chim cú trong đêm tối vậy: “Mày muốn chết theo kiểu nào đây?” Giọng nói này nghe có vẻ rất quen thuộc.

Ôn Thục Nhi vừa so sánh âm thầm trong đầu, vừa giả bộ tỏ ra sợ hãi nói: “Tôi… tôi không muốn chết. Tôi vẫn chưa học xong đại học, tôi còn chưa được làm bác sĩ, tôi vẫn ˆ chưa cống hiến được gì cho đất nước mà…” “Dựa vào bộ não heo của mày mà cũng đòi cống hiến cho đất nước à?” Người đàn ông đó bật cười chế giễu rồi nói tiếp: “Như Phương nói rằng sẽ chặt đứt hai mươi đầu ngón tay ngón chân của mày trước, sau đó vứt mày xuống biển cho cá ăn, nhưng mà tao lại cảm thấy làm như vậy thì dễ dãi với mày quá. Dù sao thì mấy bé rắn ở trong nhà của tụi tao đã rất lâu không được ăn thịt người và uống máu người rồi, giờ cũng đã đến lúc cho tụi nó ăn món tanh mới rồi đây.” Hoà theo giọng nói của người đàn ông đó, trong bóng tối lập tức vang lên một âm thanh lạch cạch vô cùng kỳ lạ.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]