Chương 520
Tiêu Nhi vô lực ngồi sụp xuống đất, sự đau buồn trong đôi mắt không thể che giấu được.
Rõ ràng mấy tiếng trước vẫn còn là một sinh mạng tươi sống trước mắt mình, đảo mắt cái đã biến thành một bộ thi thể lạnh băng.
Làm một người xưa của nước Thanh Bạch, cô không thể tiếp nhận.
Làm một bác sĩ, cô càng không thể tiếp nhận.
Lông mày Hoắc Kiến Phong cau lại, ngồi xổm xuống, đôi tay già nua khẽ xẹt qua trán Hồng Mẫn, giúp anh ta nhắm mắt. “Tiêu Nhi, người chết không thể sống lại, em chỉ là một bác sĩ, không phải chúa cứu thế, nén bi thương!” Hoắc Kiến Phong duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhi, đỡ cô từ dưới đất đứng lên: “Em đã cố hết sức rồi.”
Kenny Đinh xua tan mấy người đang vây xem, ngồi xuống trước mặt Tô Mai: “Cô Tiêu Nhi, thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như thế, nêu như hôm nay tôi đồng ý với cô để anh ta rời đi thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Tiêu Nhi ngước mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, tất cả chúng ta đều không ai ngờ tới.”
Nói xong, cô cụp mi xuống, nhìn vết máu đỏ đang chảy dài dưới chân mình, ngập ngừng nói: “Tôi vốn muốn chờ Phong giúp ông hoàn thành hạng mục, lúc rời khỏi đảo sẽ đòi ông một ân tình, mang theo anh ta cùng rời đi. Nhưng bây giờ, không có cơ hội rồi.”
“Nếu như ngay từ đầu tôi không biết anh ta còn sống, thì trong lòng tôi sẽ không áy náy. Nhưng hiện tại tôi biết anh ta còn sống, quyết định trả ân tình cho nước Thanh Bạch, nhưng tôi vẫn trợ mắt nhìn anh ta chết, trong lòng tôi…”
Đoạn sau, không cần bói, tất cả mọi người đều hiểu.
Kenny Đinh trấn an, trên mặt mang nụ cười hiền lành như một vị trưởng bối: “Cô Tiêu Nhi, các cô làm bác sĩ, tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường. Chuyện này, căn bản không có không có liên quan đến cô, nếu có sai sót thì cũng là lỗi của tôi, cô cứ ghi tạc chuyện này lên đầu tôi là được.
Tiêu Nhi khẽ giật mình, khóe miệng nở một nụ cười cảm kích: Cảm ông ông, ngài Kenny Đinh, ông thật là một người tốt.”
“Thản nhiên thừa nhận sai lầm, đây cũng là trách nhiệm của tôi.” Kenny Đinh cười khiêm tốn: “Cô đừng tự trách nữa, ngài Hoắc sẽ đau lòng.”
Tiêu Nhi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt ân cần của Hoắc Kiến Phong, trong lòng cô từ từ lằng lại: “Ngài Kenny Đinh, tôi có một yêu cầu, không biết ông có thể đáp ứng không? Nếu như tôi đã không có cách nào đưa anh ta về nước, vậy thì có thể phiền ông tìm một nơi nào tốt trên đảo để chôn cất anh ta không? Suy nghĩ kỹ lại thì mấy năm nay anh ta cũng không có ký ức, cách nói chuyện và làm việc cũng tuân theo trái tim, cuộc sống trôi qua đơn giản và nhẹ nhõm. Nếu đưa về hoàng cung Thanh Bạch, ngược lại sẽ phải giải thích rườm rà vướng víu, nếu đây là số mệnh của anh ta, vậy thì cứ để anh ta lại đây đi!”
“Chuyện này không thành vấn đề” Kenny Đinh Sảng khoái đồng ý, nghiêng đầu dặn dò Ward: “Làm theo lời cô Tiêu Nhi Nhi nói, hãy tìm cho anh ta một nơi có phong cách Biển cả buổi tối yên ắng đến lạ thường. Con tàu chở khách du lịch Chí Tôn Hào đang đi dọc trên tuyến đường đã chỉ định.
Trong các sảnh tiệc, quán bar, các tầng trên tầng dưới, bên trong công trình giải trí, tất cả mọi người đều đang say mê nhảy múa và ca hát.
Cuối cùng sau khi rời khỏi hòn đảo nhỏ ít ai lui tới kia, mọi người đã bắt đầu cuộc sống mới với Đinh Thanh Thanh.
Bọn hò vô cùng tò mò với những cuộc hành trình tiếp theo, và cũng đầy nhẹ nhõm sau khi trốn thoát.
Rượu trong hầm được chuyển lên từng rương, các món ăn trong phòng bếp cũng được lần lượt bưng lên, đến cả đầu bết cùng nhân viên trên thuyền cũng vừa hưởng thụ vừa làm việc.
Trận náo nhiệt đến sau nửa đêm mới kết thúc, tất cả mọi người đều uống say đến bất tỉnh nhân sự rồi lăn ra ngủ trong men rượu.
Bên trong phòng tổng thống, Đinh Thanh Thanh đứng ở bên cửa sổ, lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt dần dần trở nên yên ắng. “Này, ban đêm gió lớn, thân thể cô bây giờ không tốt, mau vào trong đi!” Dịch Tiểu Phi ôn nhu phủ thêm một tấm áo khoác cho cô bé, trong đôi mắt đen trắng đầy lo lắng: “Đã rất muộn rồi, tới giờ cô phải uống thuốc rồi.”
Đinh Thanh Thanh quay đầu lại, lễ phép túm lấy quần áo: “cảm ơn cô, Tiểu Phi.”
“Đồ ngốc!” Gương mặt Dịch Tiểu Phi đỏ ửng, hờn dỗi cô bé một chút, sau đó đóng cửa sổ lại, kéo cô bé đến bà ngồi xuống: “Nhiệt độ nước vừa ấm, nhanh uống đi!”
Trên mặt bàn có mấy viên thuốc lẳng lặng nắm trong hộp, có một cốc nước ẩm đang bốc hơi ở bên cạnh.
Đinh Thanh Thanh gật đầu, bưng hộp thuốc lên đỏ vào trong miệng, sau đó bưng chén nước lên uống một hơi cạn sạch. Dịch Tiểu Phi nhìn yết hầu cô bé chuyển động, thấy cô bé đã nuốt hết xuống thì trên mặt nở một nụ cười tán thưởng: “Ngoan. Cô Tiêu Nhi nói cô cần phải nghỉ ngơi thêm, lên giường đi nào!”
“Được.” Đinh Thanh Thanh ôn nhu dắt tay cô ấy, trong mắt lóe lên một vòng kỹ xảo: “Chúng ta cùng đi ngủ.”
Cơ thể Dịch Tiểu Phi cứng đờ, trong lòng nhiên dâng lên dự cảm bất thường.
Chẳng lẽ, biện pháp của cô Tiêu Nhi Nhi đã mất hiệu lực? hay là Đinh Thanh Thanh vẫn luôn diễn kịch?
Trong lúc suy nghĩ, Đinh Thanh Thanh đã dẫn cô ấy đến bên giường.
Trong lúc Dịch Tiểu Phi không biết làm thế nào cho tốt thì Đinh Thanh Thanh buông tay cô ấy ra, nắm xuống, thuận tiện vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Cô chăm sóc tôi cả ngày cũng mệt rồi, ngủ đi!”
Đinh Thanh Thanh vừa nói xong thì trở mình, đưa lưng về phía Dịch Tiểu Phi.
Trái tim Dịch Tiểu Phi hết treo lên rồi lại rơi xuống, bình tĩnh nói”
“Tôi không sao, cô ngủ trước đi, tôi đi dọn đồ đạc rồi sẽ đến.”
Đinh Thanh Thanh ngáp một cái, cô bé cảm thấy buồn ngủ, cô bé thì thầm một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Dịch Tiểu Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô bé, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay, xác định đúng là thời gian thuốc phát huy tác, lại nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Alo? Alo?”
Cô ấy đi đến trước giường, bạo gan đẩy Đinh
Thanh Thanh một cái.
Đinh Thanh Thanh thuận theo sức của cô ấy mà trở mình, sau đó tiếp tục phát ra tiếng thở đều, không có nửa dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Dịch Tiểu Phi vuốt ngực, thở phào một hơi. Đồ vật của cô Tiêu Nhi quả nhiên không thể sai được.
Cô ấy quay người rón rén rời khỏi phòng. Bên ngoài phòng, trên hành lang, boong tàu, trong sảnh lớn…. Khắp nơi đều là những người nằm ngủ ngổn ngang. Trong tay bọn họ còn ôm bình rượu, có người bên trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn, bộ dáng kỳ lạ nhưng lại ngủ rất ngon.
Dịch Tiểu Phi cẩn thận từng li từng tý đi vòng qua bọn họ, chạy về phía căn phòng phía cuối cùng của du thuyền.
Trong phòng lò hơi dưới đáy tàu du lịch, một công nhân đeo khẩu trang đang kiểm tra băng tải than lần cuối.
Bên cạnh anh là các đồng nghiệp đang ôm bình rượu bất tỉnh nhân sự trong men rượu. “Này, dậy đi.”
Anh ta dùng chân đá vào bắp chân người kia một cái, người kia không hề phản ứng một chút nào, thân thể mềm nhũn giống như bị rút hết sức lực.
Ánh mắt người thợ này hiện lên tia sáng, anh ta xác nhận lại thời gian một lần nữa, quay người đi về phía trên tầng.
Anh ta nhìn từng tầng một, mỗi tầng đều có người đang ngủ say.
Anh ta đi đến boong tàu ở tầng một, anh ta thấy được Dịch Tiểu Phi đang cắm đầu chạy tới. Gần như là cũng lúc đó, Dịch Tiểu Phi cũng thấy được anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Dịch Tiểu Phi lóe lên sự vui mừng, cô ấy bước nhanh đến nghênh đến: “Điện hạ, ngài không sao chứ ạ?”