Chương 546
Mấy ngày sau.
Cảng hoàng gia nước Thanh Bạch.
Nhóm Hồng Liệt và Hoắc Tuấn Nghĩa dần theo cung nhân, ban nhạc, ban lễ nghi cùng với một vài người thân của các tướng sĩ đã ra trận, chậm rãi chờ đợi ở bến tàu.
Họ nhìn thấy chiếc thuyền ở phía xa đang chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tien về phía họ, mọi người trên bờ xúc động vung vẩy hoa tươi và bóng bay trong tay, hò reo chào đón.
Trên chiếc thuyền, các tướng sĩ rời xa gia đình để ra tiền tuyến nhìn thấy đoàn người đứng trên bờ, họ cũng hưng phẩn vẫy tay, hò hét đáp lại.
Hoắc Tuấn Nghĩa đứng đầu trong đoàn người, khoanh tay than thở: “Mới đi có bao lâu đầu mà chiến thắng trở về rồi, xem ra trận chiến này cũng chả có gì khó khăn! Hừ, chuyện nhỏ như trẻ đi mẫu giáo vậy, tại sao mình lại phải lết xác ra đây đón họ chứ?”
Lộ Tây đứng cạnh Hoắc Tuan Nghĩa, ánh mắt bình lặng nhìn chiếc thuyền đang càng ngày càng đến gần, lạnh lùng nói: “Quá đáng hơn là họ bắt cháu đứng đây để bảo vệ bác. Trong lòng bác tự biết rõ bác là cái cục nợ phiền phức và đầu đất thế nào mà?”
“GI đó? Cháu chê ta vô dụng ấy há?” Hoác Tuấn Nghĩa lập tức đánh trả vào không khí, nghiêng đầu liếc ảnh mắt hung tợn về phía Lộ Tây.
Lộ Tây nghiêng đầu, bình tĩnh liếc anh ta một cái đầy khinh miệt: “Ít ra thì bác vẫn tự hieu bản thân đay.” Tỉnh tổn thương không cao nhưng tính vũ nhục rất lớn!
Hoắc Tuấn Nghĩa nhe răng trợn mắt đây dữ tợn: “Cái đồ máy móc nhà cháu thì biết cái gì…”
Hồng Liệt mặc trang phục tơ vàng sợi bạc, treo đầy trang sức đẹp đẽ quý giá trên người, anh ta vốn đang đứng bên cạnh hai người, cầm ống nhòm quan sát tình hình của chiếc thuyền, nhưng khi nghe như thể hai người sắp choảng nhau đến nơi, anh ta không thể không buông ống nhòm, cố gắng tách bọn họ ra. “Được rồi được rồi mà, chuyện này không phải lỗi của anh, cũng không phái lỗi của cháu.” Anh ta cười cười hòa giải, hết nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa lại nhìn sang Lộ Tây, cất giọng ấm áp trấn an: “Chuyện này đều do anh cả của ta sắp đặt cả. Mọi người là người nước Z, là nhân tài ưu tú nhất của nhà họ Hoắc. Những công việc ở đây cũng được mọi người hỗ trợ rất nhiều. Chỉ là anh cả không muốn mượn sức của người bên ngoài liên tục như vậy, anh ấy mong chuyện của nước Thanh Bạch chúng tôi, nếu được thì nên tự mình giải quyết.”
Ba chữ ‘ưu tú nhất rơi cái vèo xuống đáy lòng của Hoắc Tuấn Nghĩa.
Anh ta đắc ý hếch mày, liếc Lộ Tây một cái: “Nghe thấy gì chưa? Đây chính tình cảm, là nhân tình thể thái, đồ máy móc như chị hiểu nổi không?”
Lộ tây không hề phản ứng lại trò he của Hoác Tuấn Nghĩa, cô chỉ lạnh nhạt nói với Hồng Liêt: “Đó chỉ là mấy cải cở dễ nghe mà thôi. Chứ ai chẳng biết là anh trai đó sợ cái người kia đi làm phiên người khác nên mới đá bác ấy ra đây, lại còn phái cháu đi bảo vệ bác ấy.”
“Biết thừa nhưng không nói ra thì tình bác cháu mới chắc bền lâu chứ!” Hồng Liệt oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt chỉ có thể bày ra nụ cười xòa đây ngượng ngùng.
Anh ta còn đang vắt óc suy nghĩ xem, phải giải thích như thế nào thì mới dỗ dành được cả hai thì chợt nghe thấy âm thanh huyên náo truyền đến từ đằng sau, hình như còn có cả tiếng nhạc cụ, chiêng trống xen vào.
Hồng Liệt quay đầu lại, anh ta nhìn thấy một đám người đang đi từ bãi đỗ xe chuyên dụng của bến tàu về phía bên này, dựa theo trang phục và thần thái thì tất nhiên người đó là Quốc Vương và Vương Hậu.
Những người khác nghe thấy tiếng động thì cũng quay đầu lại, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hồng Liệt nhanh chóng dẫn Hoắc Tuấn Nghĩa và Lộ Tây đến đón: “Phụ vương, mẫu hậu, sao hai người lại đến đây?”
“Thời khắc lịch sử quan trọng như vậy thì tất nhiên chúng ta phải tới rồi.” Vương hậu Tida ý cười đầy mặt, bà liếc mắt nhìn Quốc vương Phổ Mật một cái, tiếp tục nói: “Chúng ta mau đi nghênh đón công thần tướng sĩ của quốc gia về nào.”
Quốc vương Phổ Mật vui vẻ gật đầu, phụ hoạ nói: “Đúng, chúng ta phải dùng lễ nghi long trong nhất của Thanh Bạch Quốc để nghênh đón bọn họ trở về chứ.”
Quốc vương Phổ Mật giơ tay, những người đi cùng với ông lập tức tách sang hai bên, sau đó bắt đầu tất bật chuẩn bị.
Thảm đỏ, hoa tươi, dàn nhạc…
Đúng là nghi thức chào đón long trọng nhất của nước Thanh Bạch.
Trong sự chăm chú của dân chúng, cuối cùng con tàu cũng chậm rãi cập bến.
Dàn nhạc lập tức hoà vang lên giai điệu vui mừng. Tất cả đại thần quý tộc và thân thích đều được sắp xếp vào hai bên sườn của con đường tạo ra bởi thảm đỏ, tay họ cẩm hoa tươi bóng bay đủ màu lộng lẫy, đứng bên đường hoan nghênh.
Người đầu tiên bước khỏi thuyền là Đại vương tử Hồng Mẫn, theo sau đó là cả trăm người lính đồng hành, họ đều là những dũng sĩ can đảm trung thành nhất của nước Thanh Bạch.
Vương hậu Tida đã lo liệu mọi chuyện chu đáo từ lâu, bà sai người chuẩn bị vòng hoa đại biểu cho sự tôn kính, rồi Quốc vương Phổ Mật trao cho họ một cái ôm, rồi đeo vòng hoa cho từng người.
Quốc gia chưa bao giờ xem nhẹ bất kỳ một người dân nào, vì sự toàn của đất nước này mà không ngại đồ mồ hôi, đổ cả máu.
Trong âm nhạc sục sôi, rất nhiều người lộ ra vẻ vui sướng, rơi nước mắt vì xúc động. Sau khi các dũng sĩ bước xuống không lâu thì cuối cùng, một nhà ba người Hoắc Kiến Phong cũng xuất hiện phía sau.
Chỉ thấy bọn họ sóng vai nhau đứng trên đầu bậc thang.
Vân Thiên nhỏ nhỏ đứng ở giữa, một tay nắm lấy Tiêu Nhi, tay còn lại nầm lấy Hoắc Kiến Phong, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Hoắc Kiến Phong mặc âu phục đen từ đầu xuống chân, tuy khuôn mặt nhìn thoáng qua thì thấy rất già, nhưng tấm lưng anh thẳng tắp như tùng, bước chân đi lại thong dong có lực, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một ông già lụ khụ khi anh rời khỏi hoàng cung lúc trước.
Tiêu Nhi mặc một bộ quần áo liền thân màu trắng ngà, tóc đen dài xõa xuống ngang vai, dưới ánh mặt trời chói chang lại càng tôn lên làn da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa.
Nhìn thấy tay ba người kia nằm chặt lấy nhau, con ngươi của Hồng Liệt co rút cực mạnh, anh ta âm thầm siết tay, đè nén sự chua xót nơi cõi lòng. “Chào mừng chư vị đã trở về, rất cảm ơn sự giúp đỡ hết lòng của mọi người!”
Quốc vương Phổ Mật trịnh trọng làm lễ với bọn họ trước, sau đó lần lượt ôm Tiêu Nhi và Vân Thiên, đeo vòng hoa được bện từ quốc hoa của nước Thanh Bạch cho bọn họ.
Cuối cùng, lúc mà ông ôm Hoắc Kiến Phong thì phải kiếng mũi chân, đồng thời cảm nhận được sức lực của Hoắc Kiến Phong mỗi khi anh cử động tay chân.
Ông đeo vòng hoa cho Hoắc Kiến Phong, vui vẻ đánh giá từ trên xuống dưới: “Ngài Hoắc, thân thể ngài Chỉ thấy bọn họ sóng vai nhau đứng trên đầu bậc thang.
Vân Thiên nhỏ nhỏ đứng ở giữa, một tay nắm lấy Tiêu Nhi, tay còn lại nầm lấy Hoắc Kiến Phong, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Hoắc Kiến Phong mặc âu phục đen từ đầu xuống chân, tuy khuôn mặt nhìn thoáng qua thì thấy rất già, nhưng tấm lưng anh thẳng tắp như tùng, bước chân đi lại thong dong có lực, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một ông già lụ khụ khi anh rời khỏi hoàng cung lúc trước.
Tiêu Nhi mặc một bộ quần áo liền thân màu trắng ngà, tóc đen dài xõa xuống ngang vai, dưới ánh mặt trời chói chang lại càng tôn lên làn da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa.
Nhìn thấy tay ba người kia nằm chặt lấy nhau, con ngươi của Hồng Liệt co rút cực mạnh, anh ta âm thầm siết tay, đè nén sự chua xót nơi cõi lòng. “Chào mừng chư vị đã trở về, rất cảm ơn sự giúp đỡ hết lòng của mọi người!”
Quốc vương Phổ Mật trịnh trọng làm lễ với bọn họ trước, sau đó lần lượt ôm Tiêu Nhi và Vân Thiên, đeo vòng hoa được bện từ quốc hoa của nước Thanh Bạch cho bọn họ.
Cuối cùng, lúc mà ông ôm Hoắc Kiến Phong thì phải kiếng mũi chân, đồng thời cảm nhận được sức lực của Hoắc Kiến Phong mỗi khi anh cử động tay chân.
Ông đeo vòng hoa cho Hoắc Kiến Phong, vui vẻ đánh giá từ trên xuống dưới: “Ngài Hoắc, thân thể ngài thật cao lớn.”