Chương 548
Quốc vương Phổ Mật cũng không để tâm đến thái độ của hai người lắm, ông đứng dậy nhìn Vân Thiên bên cạnh, trên môi nở nụ cười: “Vân Thiên rất thông minh. Cậu bé không những thừa hưởng ngoại hình và năng lực xuất sắc của ngài Hoắc và cô Tiêu, mà còn gan dạ, sáng suốt hơn người. Cậu bé làm ta nghĩ đến mẫu cháu trai mà ta tự hào nhất, nhưng thật tiếc là sẽ không có cách nào để cậu bé ở lại nước Thanh Bạch, trở thành vị vua tương lai của nước Thanh Bạch chúng ta.
“Cha, thật ra đây cũng không phải chuyện không thể.”
Dưới sân khẩu, Hồng Mẫn cầm ly rượu, cao giọng xen vào: “Trong luật thừa kế ngôi vị Quốc vương của nước Thanh Bạch chúng ta chưa từng có quy định phải mang dòng máu hoàng tộc thì mới có thể kế vị. Khi chọn thái tử, tiêu chí quan trọng nhất để tham khảo là chọn người tài chứ không chọn người thân thích, vậy nên, chỉ cần Vân Thiên nhập hộ tịch vào Hoàng gia thì cậu bé sẽ có quyền thừa kế ngai vàng giống như tất cả chúng con.”
Ngay khi những lời này vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều xôn xao. “Cái gì? Làm sao mà được? Dù sao thì cậu bé vẫn đến từ nước Z!”
“Có cái gì mà không được chứ, miễn là có thể quản lý tốt đất nước, để nhân dân được sống và làm việc trong hòa bình và sung túc thì ai quan tâm họ đến từ quốc gia nào!”
“Không được, không được, không phải là người của nước Thanh Bạch chúng ta thì tuyệt đối không được…”
Trong khi những người ở đây mỗi người một câu, xôn xao thảo luận thì và Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi lại trăm miệng một lời cự tuyệt: “Không, chuyện này tuyệt đổi không được.”
Những người đang nhỏ tiếng tranh cãi lập tức im lặng, bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi.
Vinh dự lớn như vậy mà bọn họ lại từ chối sao?
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Nhi tiến lên hai bước, nói: “Bệ hạ, Đại vương tử, tôi vô cùng cảm tạ tình cảm mà ngại dành cho Vân Thiên cũng như sự kính trọng của ngài đối với chúng tôi. Nhưng chúng tôi là công dân nước Z, cả Vân Thiên cũng vậy, đây là lập trường của chúng tôi và nhất định chúng tôi sẽ không thay đổi. Vài ngày nữa, đợi đến khi hoàn thành tất cả các công việc còn tồn đọng, chúng tôi sẽ trở về nước Z cùng với Vân Thiên. Ở đó vẫn còn những người thân đang chờ chúng tôi bình an trở về, vậy nên chúng tôi sẽ không ở lại đây và làm phiền quý quốc.”
Hoắc Kiến Phong gật đầu đồng ý: “Nhà họ Hoac chúng tôi sẽ không nhập quốc tịch nước khác, thật sự xin lỗi.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, quần chúng dưới đài chỉ biết trừng mắt nhìn, không khí lúc đó thật sự hơi gượng gạo.
Quốc vương nhanh chóng mỉm cười: “Chà, cô cậu đều là những người tài giỏi và đầy tham vọng. Dù ở đâu đi chăng nữa thì mọi người cũng sẽ tạo ra những giá trị vật chất và đạt được những thành quả tốt đẹp, mang lại lợi ích cho thế giới. Nhưng ta cũng hy vọng rằng dù là bây giờ hay mai sau, mọi người có thể coi nước Thanh Bạch của chúng tôi là những bằng hữu trung thực và đáng tin cậy nhất, giúp đỡ lẫn nhau và tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp như bây giờ. “
“Đương nhiên.” Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu, nâng ly rượu trong tay lên tỏ ý tán thành.
Quốc vương Phổ Mật lập tức nhân cơ hội này để bước xuống sân khẩu, quay lại bàn và nâng ly rượu của mình lên.
Hồng Mẫn đúng lúc nháy mắt với ban nhạc, và tiếng nhạc vui vẻ, thoải mái lại vang lên trong sánh tiệc.
Mọi người cũng lập tức tỉnh lại sau tiết mục vừa rồi, họ dồn sự tập trung vào bữa tiệc ăn mừng và nâng ly chúc mừng, nói cười rộn rã.
Vào đêm muộn, trong phòng ngủ cho khách của cung điện.
Trước bàn cờ vuông ván, hai cậu trai một lớn một nhỏ ngôi đối diện với nhau.
Khi Hoắc Kiến Phong di chuyển quân Q màu đen trong tay, ánh måt thâm thuý của Vân Thiên chot lỏe lên: “Cờ hoà?”
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, hoà.”
Tiêu Nhi ngồi ghi chép ở bên cạnh, nhìn tổng thời gian hai bên đánh cờ với nhau rồi tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Kiến Phong: “Chơi lâu như vậy mà kết quả vẫn là hòa, anh không nhường con trai mình một chút được sao?”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, vừa định lên tiếng thì Vân Thiên đã bĩu môi nói trước: “Nếu ngài ấy dám nhường con thẳng thì sau này con sẽ không bao giờ chơi với ngài ấy nữa.”
Hoắc Luật liếc mắt nhìn Tiêu Nhi, bất đắc đĩ nhún vai.
Hiểm khi nào Vân Thiên nguyện ý bảo vệ anh ta như vậy, khoé miệng Tiêu Nhi cong lên thành một nụ cười nhạt, tranh thủ đặt sổ ghi chép xuống: “Thôi, chuyện của con thì con tự quyết định đi.”
Cô trìu mến xoa cái đầu nhỏ của Vân Thiên: “Muộn rồi, con đi tắm rửa rồi ngủ trước đi, lát nữa mẹ phải giúp ngài Hoắc của con trị liệu, tối nay mẹ sẽ không lo cho con được.”
“Con không phải là trẻ con, cũng không phải là bệnh nhân, không cần mami chăm sóc đặc biệt đâu, con có thể tự chăm sóc chính mình.” Vân Thiên nghiêm trang nói, rồi cậu co chân nhảy từ trên ghế xuống: “Con ngủ ở chỗ bố nuôi, chúc mami ngủ ngon!”
Cậu bé nhìn sang Hoắc Kiến Phong, mím môi thật chặt, chỉ nói hai chữ đơn giản: “Ngủ ngon!”
Nói xong, cậu bé không đợi họ trả lời đã vất chân chạy như bay.
Hoắc Kiến Phong nhìn cánh cửa mở ra rồi lại đóng, mãi đến khi bóng lưng Vân Thiên hoàn toàn biến mất sau cánh cửa thì anh mới cau mày lại, có hơi trầm ngâm.
Thấy vậy, Tiêu Nhi vỗ nhẹ vào vai anh an ủi: “Có lẽ thằng bé sợ là sắp phải về rồi nên muốn ở bên Hồng Liệt nhiều hơn một chút. Bao nhiêu năm qua Hồng Liệt vẫn luôn chăm sóc thắng bé mà. Điều đó cho thấy nó là một đứa trẻ nhân hậu, biết trân trọng tình cảm đúng không. ”
Hoắc Kiến Phong quay đầu ngơ ngác nhìn Tiêu Nhi, dường như anh không nghe thấy cô nói gì cả, ngược lại cứ lẩm bẩm mãi: “Em có nghe thấy không? Hôm nay nó không gọi anh là Bác Hoắc.”
Tiêu Nhi nuốt nước bọt, hoàn toàn không hiểu ý của Hoắc Kiến Phong: “Em nghe thấy mà. Nhưng thể thì sao?” Hoắc Kiến Phong đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt trong trẻo nhưng luôn lạnh lùng của anh lóe lên một tia sáng kỳ dị: “Có nghĩa là thắng bé đang do dự, bây giờ nó thấy gọi anh là Bác Hoắc thì không thích hợp chút nào cả. Em nói thử đi, có khi nào lúc về nhà thì nó đổi giọng, gọi anh là bố luôn không?”
Tiêu Nhi:…
Cô luôn cho rằng Hoắc Kiến Phong không quan tâm đến vấn đề này.
Mặc dù đôi khi cô cũng thấy Hoác Luật Đình lén lút nhìn Vân Thiên với ánh mắt cưng chiều và yêu thương, nhưng thường thì bọn họ ở cạnh nhau bằng moi quan hệ bình đẳng và ngang hàng, gần giống như là mối quan hệ bạn bè. Ví dụ như khi thảo luận công việc lần trước, hoặc là lúc đánh cờ vừa rồi.
Hơn nữa, quan hệ tốt nhất giữa cha mẹ và con cái chẳng phải là trở thành một người bạn thân thiết của con sao?
Thấy Tiêu Nhi không lên tiếng, đôi mắt Hoắc Kiến Phong lại chìm vào mịt mù: “Vậy ý của em là bây giờ, ngay cả gọi anh là bác Hoắc nó cũng không muốn sao?”
“Không, không, đương nhiên là không phải.” Tiêu Nhi vội vàng xua tay, không cho anh suy nghĩ lung tung tiếp nữa: “Em giúp anh trị liệu trước, có khi ngày mai gặp lại thì nó sẽ nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, tràn đầy tình cảm như anh mong muốn!”
Hoắc Luật nhìn cô không chớp mắt: “Em chắc chắn là không nói qua loa lấy lệ với anh đúng không?”
Tiêu Nhi giơ ba ngón tay thề: “Em xin cam đoan là không.”
Nói xong, cô giúp anh xoay người, đi vào trong phòng tắm.