Chương 551
Một lúc lâu sau, Hoắc Kiến Phong mới buông cô ra, nhìn vào mắt cô và nói từng chữ một: “Tiểu Nhi, anh yêu em!”
Đôi mắt của anh đen và sâu như vực thẳm, dường như có thể khiến con người ta bị hút vào đó bất cứ lúc nào.
Thế nhưng lúc này đây, Tiêu Nhi nhìn thấy rõ chỉ có mình cô ở trong đó, chỉ một mình cô.
Cô sững sờ, sau đó lại cười đùa: “Đây là anh muốn bắt đầu lại sao?”
“Không, đương nhiên không phải.” Hoắc Kiến Phong vẫn nhìn cô không chút xê dịch, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Chuyện này anh nói không phải cho có lệ, điều này được giấu kín ở trong lòng anh từ rất lâu rồi, nhất định phải nói cho em biết. Năm đó, sau khi em mất tích anh mới biết rằng thì ra em đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh lúc nào không hay biết. Thật ra, lúc cưới em, anh không biết thế nào là yêu, trong suy nghĩ của anh chi có một mình đối diện với đau khổ và bị thương. Lúc em đứng cạnh anh, anh vẫn nghĩ như vậy, cho đến ngày em bị bắt cóc, rồi bọn chúng giết con tin, sau đó em rơi xuống vực, mất tích…”
Mỗi lần Hoắc Kiến Phong nói một chữ, đôi mắt anh lại đỏ thêm một phần: “Mãi đến lúc đó, anh mới hoàn toàn nhận ra được rằng em đã sớm dùng tình thương của mình lấp đầy trái tim anh. Lúc em đi, anh luôn cảm thấy bản thân vô cùng chán nản, đau thương và anh đã tự dằn vặt bản thân mình rất nhiều.
Anh tự giễu chính bản thân sau đó cười rộ lên, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn Tiêu Nhi lại luôn lộ ra vẻ cưng chiều: “Nhưng em cũng thật tàn nhẫn. Dùng tình yêu lấp đầy những khoảng trống rồi lại tàn nhẫn rút hết lại. Suốt sáu năm qua, rõ ràng em còn sống khỏe mạnh nhưng lại cố tình không cho anh tìm được em, không cho anh chút tin tức nào, không cho anh biết em ở đâu? Không cho anh biết tình trạng em như nào? Sống có tốt không? Anh biết mấy năm nay em sống không hề tốt, bởi vì em chưa bao giờ quên anh, cho dù em hận anh đi chăng nữa!”
Tiêu Nhi buông xuôi hai tay ở bên người rồi chậm rãi nắm chặt vạt áo bên hông.
Đúng vậy, dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng thực sự cô chưa bao giờ quên anh cũng như tất cả mọi chuyện xảy ra ở nước Z…
Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai của cô ra sau tai, động tác dịu dàng mà tình cảm: “Nhưng những năm nay, anh sống cũng không tốt. Mỗi ngày anh đều sống trong sự hối hận và tự trách bản thân, luôn tự nhủ phải cố gắng vượt qua nỗi nhớ em. Tiêu Nhi, em có biết điều đau khổ nhất trong cuộc sống này là gì không?”
Không đợi cô trả lời, anh lại lẩm bẩm tiếp: “Đó là khi em vừa mới biết rằng mình đã yêu một người nhưng đồng thời vào lúc đó em cũng mất đi cơ hội để yêu người đó. Vì vậy, khi em xuất hiện ở trước mặt anh một lần nữa anh đã lập tức lập lời thề, bằng mọi giá phải giữ em lại ở bên cạnh anh. Tiêu Nhi, anh yêu em! Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai anh đều yêu em, mãi mãi không bao giờ thay đổi!”
Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Giọng nói của anh rất nhẹ, mỗi từ anh nói ra đều mang theo sự đồng cảm và đều là những lời từ tận đáy lòng, chân thành không gì có thể sánh được.
Tiêu Nhi nhìn ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy hốc mắt vừa đau vừa nóng. Trong nháy mắt, hai giọt nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống. Cô nhanh chóng cúi đầu, bĩu môi ghét bỏ nói: “Miệng lưỡi anh đúng là trơn tru! Bây giờ anh không còn là người anh hùng em gặp lúc ban đầu nữa rồi.” Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên: “Anh không muốn làm anh hùng, anh chỉ muốn là người dắt tay em cùng đi đến cuối cuộc đời này.” Anh nở một nụ cười, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi và răng dây dưa nhau một hồi, hơi thở quen thuộc bắt đầu đồng loạt kéo đến, thời gian như quay ngược lại trong tích tắc.
Dường như hai người quay lại lúc đang còn trẻ. Cô vẫn còn là cô gái còn ngại ngùng bước chân vào trường đại học. Còn anh làm một người khôi ngô tuấn tú như tranh vẽ lại vô cùng giàu có, anh là người đã mang đến cho cô sự ấm áp vô hạn…
Sân bay quốc tế nước Thanh Bạch.
Tại sân bay chuyên dụng của Hoàng gia, một số người đang tạm biệt nhau dưới lá cờ khổng lồ màu tràng có biểu tượng của nước Thanh Bạch.
Lộ Tây và Hoắc Tuấn Nghĩa phân nhau ra giúp Hồng
Mẫn mang hành lý lên máy bay. Nhìn họ đi lên thang cuốn, Hồng Mẫn mới xoay người về phía Hoắc Kiến Phong mở rộng vòng tay ôm anh một cái thật chặt. “Ngài Hoắc, cô Tiêu, thật sự cảm ơn hai người! Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho nước Thanh Bạch và cho hòa bình thế giới.” Anh ta buông tay, cúi đầu và nói một cách chân thành: “Tôi thay mặt cho đại biểu của Hoàng gia Thanh Bạch và tất cả nhân dân của đất nước tôi. Tôi xin chúc cho nước Z thịnh vượng và phát triển cũng chúc hai người có cuộc sống đầm ấm hạnh phúc!”
Hoắc Kiến Phong vươn tay ôm lấy vai Tiêu Nhi một cách tự nhiên, hai người cùng nhau cúi đầu lễ phép nói: “Cảm ơn, tôi cũng chúc đất nước hai người mỹ mãn như vậy…”
Nhìn thấy tình cảm sâu đậm của hai người như vậy, trong mắt Hồng Mẫn hiện lên vẻ hâm mộ: “Lời của phụ vương tôi nói sẽ mãi mãi có hiệu lực. Cho dù xảy ra chuyện gì nước Thanh Bạch chúng tôi mãi mãi là người bạn trung thành của các bạn.”
“Tất nhiên là vậy rồi.” Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Vậy chúng tôi xin cảm ơn trước.”
Thấy hai người đã nói xong, Tiêu Nhi mới mở miệng nói chen vào: “Điện hạ, không biết ngài định xử lý Kenny Đinh như thế nào, mọi người đã quyết định chưa?”
Hồng Mẫn thành nhiên nói: “Không có quyết định cụ thể xử lý như thế nào. Nhưng sau cuộc họp hôm qua, phương hướng chung được đề ra là sẽ xử lý theo luật pháp quốc gia, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Tuy nhiên, Kenny Đinh có lập công chuộc tội. Về hình phạt, chúng tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng và đưa ra hình phạt nhẹ nhất.”
Nói đến đây anh ta dừng lại, cau mày nói: “Tuy nhiên, cô Đinh bây giờ đã trở về với anh Dịch bên kia rồi. Hai người cũng sẽ trở về nước Zz. Nếu như không có cô châm cứu và dùng thuốc của cô, liệu Đinh Thanh Thanh có khôi phục tính tình biến thái của mình lại không?”