Chương 572
Bình minh xua đi lớp sương mù, đem màu vàng của năng mai vấy đầy mặt đất.
Tiêu Nhi vừa mở đã lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Cô dụi dụi đôi còn ngái ngủ rồi loạng choạng xuống dưới nhà tìm nước uống, nhưng vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng bay ra từ phòng ăn.
Ngòn ngọt, béo ngậy, còn có mùi thơm đậm đà của sữa…
Cô hơi híp mắt, sau khi mùi thơm đã tản bớt thì lập tức nhìn thấy trên bàn ăn bày rất nhiều đồ ăn được chế biến vô cùng Cô ngước mắt lên thì bắt gặp chị Châu giúp việc đang đi ra từ trong bếp, tay bưng một nồi chảo yến sôi sùng sục. Tiêu Nhi lập tức cười tít cả “Chào buổi sáng chị Châu, vất vả cho chị quá.”
Chị Châu khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mái tóc nâu xoăn được vấn ở sau gáy một cách tỉ mỉ, mặt mũi hiền lành nhã nhặn.
Chị ta ngại ngùng cười: “Cô cả ơi, cô khen nhầm người rồi. Những thứ này không phải do tôi làm đầu, đều là ngài Hoắc làm cả đấy. Lúc tôi đến thì ngài ấy đã làm được kha khá món rồi, tôi chi phụ trách bày ra đĩa thôi.”
“Kiến Phong sao?” Tiêu Nhi ngạc nhiên hỏi. Chị Châu cười híp mặt gật đầu.
Tiêu Nhi không vừa kinh ngạc vừa tò mò, cô vòng qua người chị Châu rồi chui vào phòng bếp, vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông mặc tạp dề đang bận rộn trước bàn nấu ăn.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ mở vào, rơi trên người anh, khiến cho thân hình cao ngất của anh như được phủ một tầng ánh sáng mông lung. Anh đi tới mở lò nướng rồi thành thạo lấy bảnh mì sandwich đã nướng ra. Rõ ràng đó chỉ là một công việc nội trợ rất bình thường, nhưng đến lượt anh động tay vào lại khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.
Dáng vẻ ung dung thành thạo kia cứ như thể anh đã luyện tập rất nhiều lần. “Anh học làm mấy thứ này từ bao giờ đấy?” Tiêu Nhi tiến lại gần, vòng tay ôm lấy vòng eo gầy tinh tế của người đàn ông từ phía sau.
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên, đặt ba miếng sandwich lên đĩa trang trí đâu vào đấy rồi mới hờ hững nói: “Mấy năm trước lúc rảnh anh có học một chút. Em thấy thế nào? Ngủ có ngon không?”
“Câu này để em hỏi anh mới đúng đấy!” Tiêu Nhi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh, ánh nắng mặt trời xiên chéo đậu trên gương mặt cô, chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn với nước da gần như trong suốt của cô: “Tôi qua anh đỡ hết rượu cho em còn gì, anh uống nhiều như vậy không sao chứ?”
Hoắc Kiến Phong cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đều tràn ngập dịu dàng cùng vui vẻ: “Có thuốc của thần y như em rồi thì chút rượu đỏ có chăng cũng chỉ là nước lã thẩm vào ruột thôi.”
Tiêu Nhi hài lòng cong cong khóe mắt, lúc cúi đầu đã nhìn thấy ba chiếc bánh sandwich đã được trang trí vô cùng đẹp mắt, không khỏi thốt lên: “Oi, anh trang trí đẹp thế này thì không nỡ ăn dâu!”
Hoắc Kiến Phong bày ra vẻ mặt vô tội: “Chuyện này không liên quan đến anh, chủ yếu là do căn bếp này con trai chuẩn bị quả thoải mái, thiết bị đầy đủ tiện nghi, sắp xếp vị trí lại rất hợp lí, ngay cả cái đĩa cũng đẹp hơn hẳn nơi khác nên mới làm cho hiệu quả nấu ăn tăng lên gấp bội đấy chứ. Anh muốn không đẹp cũng khó lắm.”
Tiêu Nhi thả tay ra, nhìn kĩ bàn tay hơi đỏ lên vì ngâm nước của anh: “Thật ra anh cứ để những việc này cho người giúp việc làm là được”
Hoắc Kiến Phong cười cười an ủi cô: “Bây giờ anh vẫn là khách ở đây, không làm gì thì chỉ e là bị đuổi ra đường”
“Sao có chuyện đó chứ.” Tiêu Nhi nghĩ anh đang nói đến thái độ của Vân Thiên nên vội vàng giải thích: “Thật Nhưng rồi lại không nói những lời đó ra.
Hoắc Kiến Phong nhét vào tay cô một cốc nước ấm. “Khát nước à? Uống đi, uống xong rồi nhanh lên tầng đánh răng rửa mặt. Tối qua em bảo tối nay phải đến công ti mà, em cũng không muốn ngày đầu tiên đã đi làm muộn đúng không?” Hoắc Kiến Phong chớp chớp mắt.
Tiêu Nhi lập tức nhớ ra: “Ui da, suýt nữa thì em quên đấy” Nói rồi, cô vội vàng uống mấy rồi đặt cốc xuống bước ra ngoài.
Nhưng lúc đi đến cửa nhà bếp, tựa như cô lại vừa nghĩ tới điều gì, đột nhiên vòng trở lại kéo bá vai Hoắc Kiến Phong xuống, nhón chân nhanh chóng hôn lên gò má anh.
Hoặc Kiến Phong ngẩn ra, chờ đến khi anh ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì bóng dáng cô đã mất hút rồi. Anh cảm nhận nhiệt độ còn vương lại nơi gò má, tức thì khóe miệng chậm rãi cong lên.
Lúc Tiêu Nhi lên tầng vệ sinh cá nhân thì đám người Lục Thiên Bảo và Lê Việt Bách uống say ngủ lại tối qua cũng ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà.
Nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn ngang với bữa sáng trong khách sạn kia, bọn họ tức thì đồng loạt trợn tròn “Mẹ kiếp, đừng nói thắng nhóc kia lại bố trí hoành tráng này chứ.” Lục Thiên Bảo tấm tắc khen.
Chị Châu cười xấu xa giải thích: “Đây không phải do cậu chủ nhỏ bố trí đầu, là ngài Hoắc tự tay làm cả đấy.”
“Hoắc Kiến Phong á?” Triệu Thanh Xuân đang định nhón trộm một miếng bánh trứng nghe thấy vậy lập tức rut tay lại: “Đồ anh ta làm có ăn được không Anh ta sẽ không hạ độc tụi này đấy chứ.”
Lục Thiên Bảo bất mãn đáp đáp lại: “Này này, cô ăn nói kiểu gì vậy! Cô không thấy màu sắc lẫn hương vị đều đây đủ như vậy hay sao?”
“Nhỡ đâu nhìn vậy mà không phải vậy thì sao?” Triệu Thanh Xuân trợn trừng mắt mỉa mai: “Bây giờ không phái là anh ta đang dựa vào mặt đẹp chân dài để mê hoặc Tiêu Nhi nhà chủng tôi chết mê chết mệt đấy sao?”
Lục Thiên Bảo lườm cô ấy một cái: “Em là cô có hiểu lầm gì với quan hệ của bọn họ rồi. Rõ ràng là Tiêu Nhi nhà các cô mới ý vào mình mặt đẹp chân dài mê hoặc A Phong của chúng tôi ấy! Bây giờ người có địa vị cao quý đang cúi minh trong bếp nấu cơm chính là A Phong của chúng tôi đấy!”
Hừ! Lục Thiên Bảo vừa nghĩ tới đã thấy tức: “Nếu không phải vì cô ấy thì A Phong nhà tôi sẽ làm ngần ấy việc chắc?”
Dứt lời, dường như anh ấy lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên nở nu cười: “Lúc trước cứ nghĩ rằng A Phong yêu vào thì sẽ hòa nhập với người bình thường, không ngờ bây giờ đã thật sự hạ phàm thế này. Bởi vậy mới nói, người đàn ông này sống lâu cũng có ích, ha ha, nếu không thì làm sao tôi có thể nếm được đồ ăn do A Phong tự tay nấu đây. Nếu còn trong quá khứ thì tôi thậm chí còn không dám mơ đến loại chuyện này”
Anh ấy vừa nói vừa nhìn nồi cháo tổ yến đang bốc khói nghi ngút trước mặt rồi lập tức chìa móng vuốt ra: “Tôi sẽ ăn trước để thứ xem đồ ăn có độc không”
Luc Thiên Bảo hí hửng múc cho mình một bát cháo tổ yến, nhưng còn chưa kịp bưng bát lên đã bị một cách tay vươn ra cản lại. “Cải này dành riêng cho phụ nữ, cậu, miễn ăn”