Chương 623
Tiêu Nhi vô thức dừng lại. Cô nhìn thấy hai môi Vân Thiên khép lại, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu đen rồi đảo con người một vòng ngã xuống.
Dòng máu nóng hồi bản lên mặt, cuồn cuộn như dầu nóng khiến đồng tử Tiêu Nhi co rút, toàn thân run rẩy.
“Con trai!”
Cô gầm lên và lao ra vén chăn bông lên.
Tiêu Nhi buộc mình phải bình tĩnh và bắt đầu kiểm tra tình hình của Vân Thiên, tiến hành cấp cứu.
Ở phòng ngoài, Hoắc Kiến Phong vừa nhìn tình hình, vừa lắng nghe âm thanh. Anh chỉ cảm thấy cả trái tim mình như bị người khác tàn nhẫn xé nát và cần xé nghiêm trọng.
Cảm giác ngàn mũi tên xuyên qua trái tim chang qua cũng chỉ như thế này mà thôi.
Hai tay anh nằm lại thành năm đấm. Anh muốn làm gì đó nhưng anh không biết mình có thể làm gì.
Anh chỉ có thể kiểm soát bản thân hết mức có thể, không đi vào gây thêm rắc rối cho ho.
Tuy nhiên, máu của Vân Thiên nôn ra ngày nhiều. Cho dù Tiêu Nhi có cố gắng kìm chế thì cậu vẫn bị co giật.
Ngay khi Hoắc Kiến Phong không nhịn nữa muốn được xông vào thì mấy bác sĩ và nhân viên y tế cũng xông vào.
Hệ thống báo động trong phòng được kết nối với văn phòng bác sĩ và bàn trực của toàn khu.
Nhân viên y tế vội vàng tiến vào, hai người ở lại ngăn Hoắc Kiến Phong qua một bên: “Anh Kiến Phong, xin anh nhường đường một chút.”
“Chúng tôi cần phải dọn sạch lối đi để sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.”
“A a!”
Hoắc Kiến Phong loạng choạng lùi lại, nhìn mọi người lần lượt sơ cứu cho Vân Thiên qua tấm kính.
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh bày mưu tính kể người khác nhưng lúc này khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đối mất thâm thủy đỏ bừng.
Nước mắt anh trào ra nhưng anh không dám để nó rơi xuống
Anh nắm chặt nắm tay khiến khớp xương trở nên trắng bệch và nổi đầy gân xanh.
Chân anh như đang bước trên mây, đầu óc trống rỗng như người đang nằm mộng lọt vào sương mù, thật mờ mịt.
Trong phòng, Vân Thiên vẫn đang nôn ra máu.
Bàn tay và quần áo của mỗi nhân viên y tế đều dính máu, màu trắng và đỏ đối lập vô cùng chói mắt.
Trên mặt mỗi người đều rõ lên vẻ lo lắng và sự bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng Hoắc Kiến Phong lại không hề cảm thấy đau đón. Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, trong đầu thầm nói: Đây là một giấc mơ! Đây là một giấc mơ!
Mau tỉnh lại! Hãy mau tỉnh lại!
Anh chưa bao giờ mê tín như bây giờ, mê tín hi vọng có thể dùng chính mạng của mình để đánh đổi tính mạng của Vân Thiên. Thay cậu chịu đau đớn, thay cậu nôn và gánh chịu mọi thứ cho cậu!
Ngay sau đó, Vân Thiên bị đẩy ra ngoài.
Hai y tá một trái một phải lần lượt chặn lối đi, lo lắng chạy ra ngoài dọn đường sản: “Thang máy đã chuẩn bị xong, giường sẽ tới ngay. Phòng cấp cứu đã sẵn sàng, phòng cấp cứu đã sẵn sàng..”
Họ cầm bộ đàm vừa chạy vừa nói gấp, cố gắng nâng mọi hiệu suất lên mức cao nhất.
Ở thang máy bên kia đã có người chờ sẵn để giúp đỡ.
Đây là một cuộc tiếp sức sinh mệnh. Là cuộc tiếp sức của hy vọng và tình yêu thương. Tiêu Nhi đi ở giữa chiếc giường đầy, cô nắm chặt tay Vân
Thiên. Một nửa chiếc áo choàng bác sĩ trắng như tuyết của cô đã thẩm đầm máu, ánh mắt dán chặt vào cơ thể Vân Thiên. Hoắc Kiến Phong nhìn cậu, trong lòng đau đến cùng cực nhưng anh lại không dám tiến lên làm phiền, thậm chí không dám kêu một tiếng.
Lần đầu tiên trong đời, anh như một đứa trẻ ngơ ngác rụt rè đi theo phía sau họ, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần.
Lúc chuẩn bị bước vào thang máy, cuối cùng Tiêu Nhi cũng dừng lại. Cô quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong, trong chớp mắt đó không thể khống chế được nước mắt mình rơi xuống. Cô hốt hoảng đưa tay lên định lau đi nhưng lại khiến khuôn mặt dính đầy máu.
Cô cố gắng hết sức kiềm chể cảm xúc, run giọng nói: “Đừng lo lắng, con trai sẽ không có chuyện gì. Em sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện gì.”
Giọng cô nghẹn ngào nhưng ánh lên trong mắt cô là sự kiên định và dứt khoát lạ lùng.
Hoắc Kiến Phong vội vàng đi tới, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Không đợi anh mở miệng, Tiêu Nhi dùng sức năm lấy tay anh một cái rồi xoay người nhanh chóng đuổi theo các nhân viên y tế khác. Bàn tay cô lạnh buốt và dính máu. Hoắc Kiến Phong nhìn xuống bàn tay đỏ bừng mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ không biết vì sao.
Huyệt thái dương đột ngột nhảy lên như thể một thứ gì đó sắp và chắc chắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vĩnh viên.
“Tiêu Nhi? Tiêu Nhi!”
Thang máy bắt đầu đi xuống, Hoắc Kiến Phong quay đầu lao nhanh xuống lối đi an toàn.
Trong phòng cấp cứu, ánh sáng của đèn dùng trong cấp cứu sáng trắng như tuyết.
Vân Thiên năm co quấp trên giường bệnh, liên tục nôn ra máu.
Các chỉ số hiển thị trên tất cá các màn hình hoặc quá cao hoặc quá thấp. Âm thanh cảnh báo dồn dập như đếm ngược sinh mệnh của cậu.
Mặt chủ nhiệm Hồ đầy máu, ông ta đè Vân Thiên lại, quay sang nói với Tiêu Nhi: “Cô Tiêu Nhi, cậu bé đã mất quá nhiều máu. Nếu cậu bé cứ nôn ra thế này thì chắc chắn sẽ chết. Chúng ta phải lập tức điều động túi máu và truyền máu cho cậu bé.”
Ông ta nói xong, không chờ Tiêu Nhi kịp trả lời thì đã quay đầu lại nói với trợ lý bác sĩ: “Thông báo cho ngân hàng máu lập tức gửi hai mươi gói máu đến đây. Nhanh lên”
“Vâng.” Trợ lý bác sĩ không dám chậm trễ, xoay người chạy ra ngoài.
Tiêu Nhi hít sâu một hơi, nằm chặt tay trầm giọng nói: “Vô dụng thôi. Hãy dùng máu của tôi. Trực tiếp rút máu của tôi, mở ra tuần hoàn bên ngoài rồi truyền thàng vào cơ thể thắng bé.”
Bước chân của trợ lý bác sĩ dừng lại, tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều giật mình.