Chương 630
Tiêu Nhi buông tay Vân Thiên ra rồi bất ngờ cúi người hôn lên môi Hoắc Kiến Phong, cắt ngang ý định nói tiếp của anh: “Đồ ngốc, chỉ có mình anh cảm thấy thỏa mãn với điều đó thôi, còn em vẫn chưa tận hưởng đủ những tháng ngày hạnh phúc này đầu cho nên anh nhất định phải sống, cả anh và con trai của chúng ta đều phải sống cho thật tốt. Em muốn chúng ta sống lâu trăm tuổi, muốn chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống ngọt ngào cho đến khi rụng hết răng, tóc bạc trắng đầu, cho dù đến lúc đứng không vững phải ngồi xe lăn cũng không xa rời nhau”
Cảm nhận đôi môi mềm mại và những giọt nước mắt nóng hổi của cô, nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước trên gương mặt dịu dàng nhưng đầy kiên định của cô khiến trái tim của Hoắc Kiến Phong mềm nhũn, vành mắt của anh cũng theo đó hơi đỏ lên. Anh chẳng màn để ý đến kim tiêm truyền máu trên cánh tay, chỉ theo bản năng giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khỏe mắt cô, khẽ vuốt ve gương mặt mềm mại của cô: “Yên tâm đi, anh…”
Anh còn chưa nói xong thì bông nhiên bác sĩ Hồ đã phấn khởi đứng dậy từ chỗ thiết bị theo dõi: “Tuyệt vời, thật sự quả tuyệt vời rồi! Nhịp tim của tên nhóc này đang hồi phục rất nhanh, đã sắp trở về chỉ số như bình thường rồi, hơn nữa tình trạng máu cũng được cải thiện theo chiều hướng tốt nữa.”
Mọi người sửng sốt nhìn về phía ông ta: “Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã thay máu xong rồi sao?”
Bác sĩ Hồ lắc đầu: “Vẫn chưa, dựa theo tốc độ này thì máu trong cơ thể của cậu ấy vẫn chưa đến mức có thể thay thế hoàn toàn bằng máu của anh Kiến Phong được, nhưng lượng máu độc còn sót lại trong cơ thể cậu ấy đều đã chuyển hóa thành máu bình thường, có lẽ máu của anh Kiến Phong đã thanh lọc độc tố trong máu của cậu ấy rồi. Đúng như những gì ông cụ đã nói, máu của anh Kiến Phong chính là thuốc giải cho loại độc này.”
“Tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi!”
Mọi người trao đổi ánh mát với nhau, ai nấy cũng đều mừng rỡ hệt như bản thân mình mới là người vừa sống sót sau tai nạn vậy.
Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn qua Vân Thiên ở bên cạnh, trong khoảnh khắc đỏ sống lưng vốn luôn căng cứng của anh chợt thả lỏng, sau đó cánh tay đang vuốt ve gương mặt của Tiêu Nhi đã không còn chút sức lực rũ xuồng..
Hai mắt của anh từ từ nhằm lại, sắc mặt tái nhợt nghiêng sang một bên.
Tiêu Nhi giật mình kêu lên một tiếng: “Kiến Phong!”
Lòng cô vô cùng rối loạn, bản năng của một bác sĩ khiến cô đưa ra phản đoán hợp lý nhất: “Tốc độ rút máu chậm lại một chút, giữ nguyên tốc độ truyền máu vào.”
Mọi người vừa mới vui mừng không lâu lại bắt đầu hoảng SỢ, suýt chút nữa đã loạn hết cả lên. Nghe Tiêu Nhi nói vậy thì các nhân viên y tế có mặt ở đó lập tức lấy lại tinh thần sau đó nhanh chóng điều chỉnh thông số trên thiết bị theo dõi, kiểm tra kim tiêm và ống dẫn trên cánh tay phải của Hoắc Kiến Phong.
Ông cụ Đức thả tay Vân Thiên ra, xoay người đi đến bên cạnh Hoắc Kiến Pho để bắt mạch cho anh.
Một lát sau mới trầm giọng nói: “Dừng thay máu cho Vân Thiên đi, tình trạng của thằng bé đã ổn định rồi. Cho dù vẫn còn sót lại một chút độc tố, nhưng chỉ cần máu của bố cậu bé có thể lưu thông bình thường trong cơ thể thằng bé thì lượng độc tổ còn lại sẽ sớm được thanh lọc hết. Rút kim tiêm của Kiến Phong, tiến hành cầm máu”
Câu trước là nói với các nhân viên y tế kia, còn câu sau là nói với Tiêu Nhi.
Mọi người vội vàng làm theo.
Tiêu Nhi vừa rút thiết bị lấy máu vừa lo lắng hỏi: “Ông ngoại, tình huống hiện tại của anh ấy rất nguy hiểm sao?”
Ông cụ Đức đặt tay Hoắc Kiến Phong về lại trên giường, sau đó đứng dậy nói: “Yên tâm đi! Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có sức khỏe vẫn còn hơi yếu, nhưng nhất định không thể ngừng truyền máu phải để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau khi tỉnh dậy cũng phải chú ý trị liệu mới sớm hồi phục được.”
Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Tiêu Nhi đè chặt lỗ kim vừa rút ra cho Hoắc Kiến Phong, ông cụ Đức nói: “Tiêu Nhi, cháu đưa cậu ấy trở về phòng bệnh đi, chỗ này giao cho ông là được rồi.”
“Hả?” Tiêu Nhi hơi ngần người do dự quay đầu nhìn về phía Vân Thiên.
Hô hấp của thằng bé đã ổn định lại, các thông số hiển thi trên thiết bị theo dõi cho thấy trạng thái đã trở về bình thường rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé vẫn tái nhợt như cũ. “Cháu yên tâm đi, ông sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé” Ông cụ Đức an ủi cô. “Đúng vậy, còn có tôi ở đây nữa mà” Lục Thiên Bảo cũng hùa theo.
Anh ấy đang lau mặt và vết máu trên cổ của Vân Thiên bằng bằng gạc khử trùng, dáng vẻ chuyên chú giống như một y tá chuyên nghiệp vậy.
Tiêu Nhi do dự nhìn bọn họ một lát mới khó khăn gật đầu một cái: “Được rồi, vậy phải làm phiền mọi người rồi.” Bác sĩ Hồ cho vài y tá đi theo Tiêu Nhi đưa Hoặc Kiến
Phong về phòng bệnh VIP.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Tiêu Nhi nhìn thoáng qua những người ở bên ngoài: Triệu Thanh Xuân, Lê Việt Bách, bà nội, di
Mẫn,… đều là những gương mặt quen thuộc vô cùng thân thiết với cô, trên mặt mỗi người đều mim cười động viên có. Nhưng tất cả bọn họ đều không tiến lên quấy rầy hay hỏi thăm tình hình, chi yên lặng nhường đường để giường bệnh có thể nhanh chóng di chuyển ra ngoài.