Chương 198
Hai người đều im lặng chìm trong sự hoà hợp này, ở trong lòng Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cảm giác buồn nôn lúc nãy cũng giảm đi nhiều.
Mùi hương nước hoa Eau de trên người anh khiến tâm trạng cô yên tĩnh trở lại, nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
Qua mấy tiếng sau, mát bay đáp xuống một sân bay tư nhân của nước Mỹ.
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh vẫn còn ngủ, bỗng thấy không biết phải làm sao, lại không nỡ gọi cô dậy, dù sao bà bầu ngồi máy bay cũng rất cực khổ, vậy là nhanh gọn bế cô đến chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Có lẽ vì không được khoẻ, cũng có thể do quá mệt nên Ôn Ninh không tỉnh, mặc cho Lục Tấn Uyên bế.
Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, không nói ra được cảm giác phức tạp từ đáy lòng, quả nhiên là anh vẫn không muốn từ bỏ người phụ nữ này, sẽ không còn ai có thể khiến anh có được cảm giác này nữa.
Nếu đã lỡ vụt mất, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được.
Chỉ là, bây giờ anh cũng chỉ có thể để Ôn Ninh ở lại nước ngoài, tránh gây ra phiền phức.
Ôn Ninh ngủ trên xe một lát thì cảm giác mệt mỏi cũng dần bớt đi, mở mắt ra, mới phát hiện mình đã xuống máy bay.
Xem lại lần nữa, cô lại đang ngủ trên người Lục Tấn Uyên, hơn nữa, dáng ngủ cũng rất xấu, nước miếng chảy ra, làm ướt hết cả mảng áo sơ mi của anh.
Mặt Ôn Ninh bỗng chốc ửng đỏ lên, lau lau miệng, ngượng ngùng ngồi dậy, “Ngại quá, tôi .. ngủ hơi quá”
Lục Tấn Uyên không nói gì, nhìn xuống chiếc áo bị cô làm ướt cho cả mảng, “Xem ra chất lượng giấc ngủ của em không tệ nhỉ.”
Ôn Ninh cảm thấy vô cùng bứt bách, cô cũng đâu có cố ý đâu, chỉ là…. cái ôm của Lục Tấn Uyên có tính lừa dối cao quá, cứ như ở trong đấy sẽ không cần lo lắng đến mưa gió bên ngoài nữa vậy, khiến cô có cảm giác an toàn bất giác ngủ thiếp đi mất.
Vẫn may là Lục Tấn Uyên không có ý muốn chê cười cô mãi, hai người lại ngồi trên xe một lúc, xe dừng lại trước một viện điều dưỡng ngoài vùng ngoại ô.
Hô hấp của Ôn Ninh bỗng trở nên khó khăn, “Là ở đây sao?”
Cứ nghĩ đến sắp được gặp mẹ, tim Ôn Ninh đập rất nhanh, cô đã không kìm được tâm trạng gáp gáp lúc này nữa rồi.
“Đúng, là ở đây.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, chỗ này hẻo lánh, thậm chí không được xem là một viện điều dưỡng đủ tư cách điều trị, có lẽ là do nhà họ Ôn muốn tiết kiệm tiền, cũng vì để tránh người khác phát hiện ra hành tung của mẹ Ôn Ninh mới nghĩ ra cách bỉ ổi này.
Cũng khó trách trước đây Ôn Ninh lại không tìm được, dù sao chỗ như thế này ngay cả đăng kí chính quy cũng chẳng có, sao cô có thể tìm ra được chứ ?
Ôn Ninh nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, giờ mới nhìn thấy rõ được nơi này, một cỗ bi thương và phẫn nộ dồn vào tim, nơi được xem là viện điều dưỡng này trông không hề chính quy chút nào, hư nát, khỉ ho cò gáy, thậm chí chẳng thấy nhân viên công tác mặc đồng phục nữa.
Chỗ như vậy, có thể chăm sóc tốt cho mẹ cô sao?
Cô vô cùng căm hận Ôn Khải Mặc, tài sản của nhà họ Ôn, một nửa trong số đó đáng ra nên thuộc về mẹ, họ không chia cho bà cũng thôi đi, thế mà ngay cả chuyện lớn như trị bệnh này mà họ cũng làm qua loa, đúng thật là quá đáng mà.
“Vào đi.” Lục Tấn Uyên nhận thấy vẻ tức giận của Ôn Ninh, “Tôi đã sắp xếp xong một viện điều dưỡng thuộc top toàn cầu, lát nữa chúng ta có thể phải giấu kĩ hành tung của bà ấy, vì thế mà còn đặc biệt đưa thêm tiền.
Ôn Ninh nhanh chóng tìm được chỗ của mẹ, mà vừa bước vào, nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, mắt cô không nhịn được mà đỏ lên, cũng không để ý đến chuyện bây giờ mình đang mang thai, chạy nhanh qua đấy, “Mẹ !”
Bây giờ Bạch Linh Ngọc đã không còn là người mẹ trang nhã xinh đẹp trong ấn tượng của cô nữa, vì nằm trên giường bệnh trong thời gian dài, da bà trở nên trắng bệch đến mức không bình thường, lúc này tay bà vẫy đang gắn kim tiêm, người quá gầy yếu khiến mạch máu xanh lộ ra trông vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt, điều kiện vệ sinh ở đây không hề tốt, chăn trên người Bạch Linh Ngọc rất bẩn thỉu, trên người còn toả ra mùi hôi khó chịu, Ôn Ninh vừa nhìn đã hiểu ra, những lời Ôn Khải Mặc nói để uy hiếp cô lúc ấy đều là giả!
Gì mà chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, gánh tội thay cho Ôn Lam, không tiết lộ sự thật ra sẽ chăm sóc mẹ cô đàng hoàng, đều là giả cả!
“Mẹ, xin lỗi, là con vô dụng, khiến mẹ phải chịu khổ.”
Ôn Ninh không kiềm được mà cứ rơi nước mắt, cứ như không cảm nhận được mùi hôi trên người mẹ, bám bên đầu giường bà khóc.
Ba năm rồi, lúc ở trong nhà giam mỗi ngày khi không chịu nổi nữa, cô đều nghĩ đến ngày được gặp lại mẹ, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ thành ra thế này, mẹ cô lại bị dày vò đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại, đám người nhà họ Ôn thật sự không còn là người nữa rồi.
Lục Tấn Uyên thấy tâm trạng của Ôn Ninh mất khống chế, chau mày, anh cũng mới vừa điều tra được tin tức rồi đến đây thôi, không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh sẽ thế này, ấn tượng đối với nhà họ Ôn trong lòng anh cũng xấu đi rất nhiều.
Dù sao đi nữa, nhà họ Ôn cũng không hề thiếu tiền, vậy mà lại sắp xếp cho bà ấy ở đây, ngoại trừ cố ý dày vò bà ấy ra thì không còn khả năng nào khác nữa.
“Ôn Ninh, đừng khóc nữa, đứng dậy đi.” Lục Tấn Uyên bước lên phía trước, kéo Ôn Ninh dậy khỏi giường, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, tim anh cũng đau đớn theo, “Tôi gọi người đến đưa bác gái lên xe cứu thương, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Sợ tâm trạng của Ôn Ninh sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, Lục Tấn Uyên quyết đoán hạ lệnh.
Ôn Ninh nhìn anh, gật đầu, lúc này, cô y như một đứa trẻ không hiểu gì, mà Lục Tấn Uyên chính là chỗ dựa của cô.
Không lâu sau, xe cứu thương đã sắp đến nơi, Ôn Ninh chuẩn bị trước, đỡ Bạch Linh Ngọc dậy, đang định kêu người dưới lầu lên giúp thì đã có mấy người đứng chặn ở cửa.
“Xin lỗi, đây là bệnh nhân của chúng tôi, không được sự cho phép của người nhà, các người không thể đưa bà ấy đi !”
Vừa báo xong, Ôn Khải Mặc đã dẫn theo người đến, Bạch Linh Ngọc là vũ khí bí mật mà ông dùng để uu hiếp khống chế Ôn Ninh, lỡ như bà ta bị đưa đi, e rằng chuyện thế tội lúc ấy sẽ không giấu được nữa.