Tần Luật không nghi ngờ gì, gõ gõ bản giám định của mình vài cái.Lục Mặc Trầm nhìn anh ta bật cười, thân hình cao lớn cường tráng dựa vào ghế sô pha bằng da, ánh mắt sắc bén quét về phía Tần Luật, khóe môi mỏng phát ra âm thanh trầm thấp lạnh lùng: "Ông đây sẽ không giúp cậu chứng minh sự trong sạch đâu, cậu mãi là một tên ngụy quân tử."Đường nét khuôn mặt rõ ràng của Tần Luật nhăn lại, lộ ra vẻ phiền muộn, vừa muốn chất vấn anh sao lại là ngụy quân tử.Ngón tay thon dài của Lục Mặc Trầm mở tài liệu mà A Quan đưa ra, lật đến trang cuối cùng, ẩn trong vẻ mặt lạnh lùng kia có một chút lười biếng, liếc nhìn kết quả giám định ở trang cuối cùng.Sau đó, đưa tờ giấy đến trước mặt Tần Luật.Tần Luật cúi đầu, 99.9% là mẹ con!Anh ta cau mày ngẩng đầu "Chuyện gì đây?"Lục Mặc Trầm nhướng mày, giấu kín như bưng, "A Luật, hai sợi tóc của hai người mẹ khác nhau cho ra kết quả giám định giống nhau, cậu nói xem, cái nào là thật?"Vẻ mặt Tần Luật cứng lại, nhìn chằm chằm Lục Mặc Trầm.Vấn đề này lại quăng đến tận trên người của mình.Giọng điệu của Tần Luật trở nên nặng nề hơn một chút, tâm tình hiện rõ ràng lên mặt, "Tóm lại, tôi vẫn đang tự mình giám định chuyện này, tôi đã không ra ngoài ba ngày rồi, những thứ khác tôi không quản nổi nữa, Tôi chỉ quan tâm, bản của tôi là thật."“Đúng vậy, cậu không giả mạo, năm năm trước cũng vậy.” Lục Mặc Trầm liếc con ngươi đầy sóng ngầm, nụ cười lạnh lùng dần dần biến mất, “Có người vẫn luôn treo đầu dê bán thịt chó về câu chuyện.”"Ý cậu là ..." ánh mắt Tần Luật thâm thúy, nhanh chóng biến đổi, cũng là người có chỉ số thông minh cao hơn, sao anh ta lại không hiểu ?Lục Mặc Trầm cúi đầu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc Quan Quý, gõ một cái để châm lửa, ánh dao trong con ngươi chậm rãi ngưng tụ trong làn khói.Chiêu này của anh là, một mũi tên trúng ba con chim.Anh đưa tóc của Vân Khanh cho Tần Luật vì từ tận đáy lòng mình anh vẫn tin tưởng cậu ta, nhưng thế sự vẫn luôn thay đổi, sự nghi ngờ đã tồn tại thì lần thăm dò này là cần thiết.Đó cũng là cách trực tiếp nhất để xác định Tần Luật tốt hay xấu.Vừa rồi anh hỏi Tần Luật, cho rằng bản nào là của Quý Chỉ Nhã?Tần Luật không do dự chỉ vào bản kia của mình, tại sao? Bởi vì trong lòng Tần Luật không có âm mưu giấu giếm gì, kết quả thẩm định có thể thấy rõ như ban ngày, Tần Luật cho rằng Mười Ba Mười Bốn là do Quý Chỉ Nhã sinh ra, cho nên 99,9% mà anh ta làm chính là của Quý Chỉ Nhã, anh ta cho rằng là như vậy.Điều này gián tiếp chứng tỏ Tần Luật không hề hay biết chuyện đã xảy ra sáu năm trước, ít nhất là về chuyện kia của Vân Khanh.Thậm chí anh ta còn không biết rằng Mười Ba và Mười Bốn là con của Vân Khanh.Lục Mặc Trầm nhíu mày hít sâu một hơi, đường nét có chút lưu manh, nhưng ánh mắt lại biến hóa sâu sắc, cũng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy bản kết quả anh mới hoàn toàn chắc chắn.Điều này thực sự gây kinh ngjac, mặc dù trước đó anh đã biết Vân Khanh là em gái của Quý Chỉ Nhã, như thể thể hồ quán đỉnh mơ hồ bắt đầu nghi ngờ điều đó.Nhưng thật lòng mà nói, anh cũng rất kích động khi làm bản giám định mẹ con này.Tất nhiên, đó cũng là cách tốt nhất để thử lòng mẹ con Quý Chỉ Nhã.Anh bảo A Quan tìm một cơ quan giám định có uy tín ở trung tâm thành phố, chính là nơi mà anh đã chỉ cho Bạch Vũ Linh.Sợi tóc mà anh đưa cho bác sĩ cũng là sợi tóc mà anh đã nhổ trên đầu của Quý Chỉ Nhã vào đêm hôm đó, nhưng điều đặc sắc nhất là kết quả giám định này lại có quan hệ mẹ con với Mười Ba và Mười Bốn.Cả hai đều có quan hệ mẹ con.Bên phía Tần Luật cũng không thể giúp Vân Khanh làm giả?Bản của Vân Khanh là thật, vậy nhất định sẽ có một bản giả.Trong lòng Lục Mặc Trầm đã năm chắc, có lẽ năm năm trước bọn họ che giấu hoàn hảo như thế nào thì năm năm sau vẫn như thế đó.