Chương 142: Người phụ nữ của cậu ba dương ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Mộng Nhược Đình thấy nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì cũng bất ngờ, chớp chớp mắt, trên nét mặt hiện rõ vài phân hoài nghi: “Cô là người giúp việc mới à?”

Hàn Nhã Thanh hơi ngạc nhiên, cô không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Dù gì mối quan hệ giữa cô và Dương Tầm Chiêu cũng hơi phức tạp, những lời này, cô thực sự không biết có nên nói hay không.

“Vừa hay, cô chuyển giúp tôi đồ bên ngoài vào đây đi.” Hàn Nhã Thanh không phủ nhận, Mộng Nhược Đình liền cho rằng cô thực sự là người giúp việc.

Hàn Nhã Thanh liếc qua thấy chiếc vali hành lý mà Mộng Nhược Đình đẩy vào đã đủ to rồi, cô ta mang theo bao nhiêu đồ theo vậy?

Mộng Nhược Đình đã tất tả đi ra ngoài cổng rồi, Hàn Nhã Thanh liền đi theo ra.

Chỉ là, lúc Hàn Nhã Thanh ra khỏi cửa, không cẩn thận kéo theo cửa nhà khiến nó đóng sập vào.

Bên ngoài, còn có hai chiếc vali và một chiếc túi, Mộng Nhược Đình tự mình nhấc túi và đẩy một cái vali đi, Hàn Nhã Thanh bèn giúp cô ta đẩy nốt chiếc vali còn lại.

Động tác của Mộng Nhược Đình rất nhanh nhẹn, đi phía trước cô, bước ra bên ngoài cửa.

Vừa nãy Mộng Nhược Đình tự mở cửa đi vào, Hàn Nhã Thanh nghĩ chắc cô ta biết được mật khẩu, chỉ là, Mộng Nhược Đình không hề nhập mật khẩu, mà trực tiếp dùng vân tay để mở khóa.

Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên tia sáng rồi biến mất, cô là vợ hợp pháp của Dương Tầm Chiêu, nhưng đến tận bây giờ, cô cũng chỉ biết mật khẩu cửa nhà anh ta, chứ không có vân tay để mở cửa.

Nhưng Mộng Nhược Đình lại dùng vân tay mở được.

Xem ra, Dương Tầm Chiêu và cô Mộng này thực sự có gian tình, nếu đã như vậy, thì cô cũng không cân lo lắng giữa cô và Dương Tầm Chiêu có vướng mắc nào khác nữa, khi đến lúc, dựa trên thỏa thuận, Dương Tầm Chiêu có được cổ phần của Dương thị, cô và Dương Tầm Chiêu có thể ly hôn, như vậy cô có thể rời khỏi đây rồi.

Hàn Nhã Thanh lúc này cuối cùng cũng yên tâm rồi.

“Cô, cô nhìn tôi như thế làm gì?” Mộng Nhược Đình thấy Hàn Nhã Thanh nhìn mình chằm chằm thì tự nhiên có cảm giác hoảng sợ trong lòng: “Tôi, tôi nói cho cô biết, tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ đâu.”

Mộng Nhược Đình hiểu nhầm ánh mắt của Hàn Nhã Thanh mất rồi.

Hàn Nhã Thanh ngơ ngác, thầm cười, chẳng nhẽ cô thể hiện ra quá rõ ràng sao?

“Chà, có đồ ăn ngon sao, tôi sắp chết đói rồi đây này, tôi có thể ăn với cô không?” Mộng Nhược Đình bước vào nhà, nhìn thấy bàn bày đây thức ăn thì mắt sáng rỡ.

“Được.” Vốn dĩ cô làm cũng khá nhiều món, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Mộng Nhược Đình, cô cũng không nhẫn tâm mà từ chối được.

“Tốt quá.” Mộng Nhược Đình liền hoan hô, không hề che đậy niềm vui sướng của mình.

Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười theo, dáng vẻ của Mộng Nhược Đình vừa nãy, làm cô nhớ đến bé Kỳ nhà cô, Vũ Kỳ mỗi lần nhìn thấy đồ ăn ngon cũng sẽ có phản ứng giống như vậy. Thậm chí Hàn Nhã Thanh cảm thấy vẻ mặt này dường như có chút tương đồng. Hàn Nhã Thanh phát hiện mình không hê bài xích Mộng Nhược Đình. Khi ăn được nửa bữa cơm, cửa nhà lại một lần nữa mở ra, lần này người bước vào là Dương Tầm Chiêu. Đôi mắt Hàn Nhã Thanh sáng lên, cô không ngờ Dương Tầm Chiêu lại về sớm như vậy.

Nhưng cô liền nghĩ đến việc Mộng Nhược Đình đến đây, anh ta chắc chắn phải về sớm chứ.

Bây giờ anh ta về rồi, còn cô thì sao??

“Anh về rồi, người giúp việc anh mới thuê về nấu cơm ngon lắm đấy.” Mộng Nhược Đình ngẩng đầu lên nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, động tác ăn cơm không hề chậm lại, mà còn nhanh hơn, như sợ có ai tranh với cô ta vậy.

“Cô là người giúp việc mới đến à?” Dương Tầm Chiêu chuyển ánh nhìn sang Hàn Nhã Thanh, giọng nói lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm khiến người ta khiếp đảm.

Người giúp việc? Cô giới thiệu bản thân với Nhược Đình như vậy sao?

“Sao thế? Có gì không đúng à?” Mộng Nhược Đình hơi khựng lại, nhìn hai người kia, khi thấy sắc mặt u ám của Dương Tầm Chiêu, cô ta ý thức được có điều gì không đúng.

Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, dường như đang chờ đợi câu trả lời của Hàn Nhã Thanh.

“Chuyện đó... tôi không quấy rầy hai người nữa nhé, tôi về phòng đây.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy lúc này là lúc cô nên biết điều một chút mà tự động rời khỏi đây, cô không nên ở lại làm bóng đèn được.

Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời, không đợi Dương Tầm Chiêu lên tiếng, liền chạy vội lên tầng, về thẳng phòng mình.

Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu lập tức trở nên âm u đến tột cùng.

“Cô ấy không phải người giúp việc à? Thế cô ấy là ai?” Chỉ nhìn sắc mặt tối tăm giống như bị ai đào mả tổ tiên lên của anh, Mộng Nhược Đình đã biết mình hiểu nhầm thân phận của người phụ nữ vừa nãy mất rồi, rất rõ ràng, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là giúp việc.

“Người giúp việc” ban đầu là do cô tự đưa ra, người phụ nữ vừa nãy cũng không thừa nhận.

“Bạn anh à?”

“Tình nhân?”

“Bạn gái?"

Không đợi Dương Tầm Chiêu trả lời, cô ta liên bắt đầu tự suy đoán, thực ra cô ta không mong đợi câu trả lời từ Dương Tầm Chiêu, vì với tính cách của anh, những câu hỏi như thế này trước giờ anh luôn im lặng.

“Anh kết hôn rồi." Dương Tầm Chiêu như không muốn để cô ta đoán bừa thêm nữa, quan trọng là cô ta đã đoán rất lâu rồi, mà tất cả đều không đúng.

“Anh... anh kết hôn rồi?” Mộng Nhược Đình kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ khó tin, chắc hẳn cô ta không nghĩ tới kết quả này.

Mộng Nhược Đình nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra: “Vậy nên, cô ấy là cô vợ nhỏ của anh à?

Dương Tầm Chiêu không trả lời, chỉ có sắc mặt dường như đã tối đi vài phần.

Cái gì là cô vợ nhỏ của anh chứ, anh già lắm rồi sao? Anh cũng chỉ lớn hơn cô ấy có bốn tuổi thôi mà.

Đương nhiên anh không phủ nhận, Mộng Nhược Đình biết mình đã đoán đúng rồi, lập tức nở một nụ cười có phần kỳ dị: “Sao em cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh chẳng quan tâm gì đến anh thế nhỉ? Em thấy, hình như cô ấy còn có ý tác hợp cho hai chúng ta nữa đấy.”

“Em nói nhiều quá rồi đấy.” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét ánh mắt qua cô ta, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, giọng nói ấy lạnh đến thấu xương.

Về chuyện này, người phụ nữ đáng chết kia đã làm đủ rõ ràng rồi, anh có mắt anh nhìn ra được, vậy nên, không cần phải nhắc nhở anh.

Lúc này anh có một cảm giác kích động đến mức muốn bóp chết người phụ nữ đáng ghét kia.

Nhìn thấy Mộng Nhược Đình đã dọn sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn rồi, trong lòng anh lại càng buồn bực hơn.

Đồ ăn vợ anh làm, anh còn chưa được ăn, vậy mà lại để cho một người ngoài hưởng hết.

“Ái chà, anh tức giận rồi sao? Em chỉ nói vậy thôi, mà khiến anh tức giận sao? Anh ngày trước chưa từng bị cảm xúc hóa thế này.” Ánh mắt Mộng Nhược Đình phấn khích như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.

Anh trước nay không phải là người dễ tức giận như thế.

Nhưng lần này, rõ ràng là đang bực tức, mà lại chẳng có chuyện gì to tát.

“Anh nói xem, liệu có khả năng nào khác không?” Mộng Nhược Đình ăn uống no say rồi, tính hiếu kỳ lại dâng lên.

Dương Tầm Chiêu liếc sang, ánh mắt lạnh băng, mày hơi cau lại, rõ ràng anh chưa hiểu sao cô ta đột nhiên đưa ra câu hỏi này.

“Có lẽ nào cô ấy giả vờ là không quan tâm, nhưng thực chất đang ghen không? Sau đó một mình trốn trong phòng đau khổ buồn bã?” Mộng Nhược Đình cảm thấy khả năng này là rất lớn, dù gì anh cũng ưu tú như thế, dường như không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sức hút của anh.

Dương Tầm Chiêu hơi ngỡ ngàng, nhìn Mộng Nhược Đình một cái, sau đó đột ngột đứng dậy, đi thẳng lên trên tầng.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]