"Vậy chúng ta rời đi bằng cửa nào?" Lúc này sắc mặt của Dụ Vỹ Phàm nghiêm túc hơn một chút, người vẫn luôn kiêu ngạo như anh ta lại hỏi thăm ý kiến của Hàn Nhã Thanh.
"Cửa gần nhất." Trong tình huống không xác định, cô chỉ có thể lựa chọn cửa gần nhất, tình hình bây giờ thì rời đi càng nhanh mới càng tốt.
Dương Tầm Chiêu nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi nhưng cũng không đuổi theo, mà cầm điện thoại ra gọi điện.
Đôi mắt của anh vốn thâm thúy rồi bây giờ lại càng thâm sâu khó lường.
Cô muốn chạy trốn, chắc chắn không đơn giản như thế được!
“Anh ba, anh ở đâu thế? Em đến khách sạn rồi, rốt cuộc là tình hình thế nào?" Điện thoại đã được kết nối, anh còn chưa nói gì thì giọng nói của Tào Du đã vang lên đùng đùng.
"Cậu sắp xếp bao nhiều người canh ở cửa ra của bãi đỗ xe dưới lòng đất?" Giọng Dương Tầm Chiêu nặng nề, không nghe ra bao nhiêu cảm xúc nhưng vô hình làm cho lòng người kinh hoảng.
"Không tính ít, mỗi một cửa ra đều có sáu đến bảy người." Thông qua điện thoại cậu năm Tào rõ ràng cảm nhận được áp suất thấp của người nào đó, giọng nói cũng nhỏ đi: “Anh ba, vẫn chưa bắt được người sao?”
"Bentley, biển số đuôi 666, dùng cách nào cũng được, ngăn lại cho tôi." Tuy Dương Tầm Chiêu không trả lời trực tiếp, nhưng ý tứ đã rất rõ rồi.
"Anh ba yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Cậu năm Tào thân là Cục trưởng Cục công an nên rất tự tin vê việc này.
"Tình hình gì thế này? Sao lại có nhiều người thế?" Dụ Vỹ Phàm lái xe sắp tới cửa ra gần nhất, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì sững sờ, bảy người trước mặt đứng xếp thành hàng, dùng cơ thể xếp thành một bức tường, chặn cửa ra lại.
Dưới tình hình này chắc chắn không thể mạnh mẽ lao tới, lỡ như xe đâm tới, những người đó thật sự không tránh ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Không ai dám mạo hiểm như vậy.
Dụ Vỹ Phàm giảm tốc độ theo bản năng.
Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, bây giờ phía trước có kẻ cản đường, sau có người đuổi theo, cô tin rằng với tốc độ của Dương Tầm Chiêu, không bao lâu sẽ đuổi kịp.
Nếu không thể đi qua, không thể nhanh chóng rời khỏi, cô không dám nghĩ tới hậu quả.
"Hay là chúng ta đổi cửa ra khác? Đêm hôm khuya khoắt thế này, bọn họ không thể nào huy động nhiều người như thế chặn tất cả cửa ra được, hoặc là chúng ta chọn phải cửa xui xẻo rồi." Dụ Vỹ Phàm vẫn đang hi vọng vào vận may.
"Không có ích gì đâu, bọn họ đều mặc trang phục của cảnh sát cơ động, không phải là người của khách sạn, cảnh sát cơ động tuần tra mọi lúc mọi nơi 24/24." Hàn Nhã Thanh thấy rõ mọi tình huống, thế nên cô biết người rất nhiêu, đổi thành cửa ra nào cũng giống vậy.
"Mẹ nó, đây là thù hằn đến mức nào thế? Dùng cách ác độc cùng cực thế này để truy sát cô sao?" Lúc này Dụ Vỹ Phàm mới
thật sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu không phải bản thân từng trải, anh ta sẽ không bao giờ tin rằng rời khỏi một khách sạn lại khó như thế.
Ác độc cùng cực? Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dụ Vỹ Phàm dùng từ rất phù hợp.
"Hay là lui về trước vậy?" Trước mặt có bức tường thịt ngăn cản, không thể xông lên, không lui về sẽ chờ bị bắt, trong lòng Dụ
Vỹ Phàm nghĩ cách đối phó.
"Không được." Hàn Nhã Thanh rất rõ rằng bây giờ lui về thì không khác gì chui đầu vào lưới.
Dụ Vỹ Phàm đưa mắt nhìn cô, giống như mong đợi, cũng giống như nghi ngờ: “Cô có cách à?"
“Anh tiếp tục lái xe về trước." Hàn Nhã Thanh nhìn bức tường thịt ở phía trước, khẽ nhướng mày.
"Sẽ không xảy ra án mạng chứ?" Tuy Dụ Vỹ Phàm hỏi thế, nhưng cũng đã đạp chân ga để tăng tốc rồi.
"Sẽ không." Giọng nói của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ, nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
Xe nhanh chóng lao ra, càng ngày càng gần cửa, tuy sắc mặt của những người xếp hàng chặn cửa đều thay đổi nhưng không một ai tránh ra.
Dụ Vỹ Phàm híp mắt, nhưng lần này không hề giảm tốc độ, nếu cô nói không sao, vậy anh ta tin cô, chẳng biết vì sao nhưng lúc này anh ta lại tin cô vô điều kiện như thế.
Lúc này xe chỉ cách cửa ra chừng mười mấy mét.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên mở mui trân rồi đứng dậy, chợt ném đồ trong tay về phía bức tường người: “Lựu đạn M-DN31 của
Đức, các anh đến cảm nhận xem uy lực thế nào."
Lựu đạn vừa vặn rơi xuống trước mặt bảy người đang xếp thành hàng, hơn nữa còn bắt đầu bốc khói, phải nói rằng đạo cụ của vũ hội hóa trang thật sự rất lợi hại.
"Lựu đạn, là lựu đạn đó, chạy mau." Nhìn quả lựu đạn bốc khói trước mắt, một hàng người lập tức hoảng sợ rồi tản ra trong
nháy mắt.
Xe do người lái, bọn họ còn dám đánh cược, đánh cược bảy người họ đứng đây thì người lái không dám đâm tới.
Nhưng giờ lại ném một quả lựu đạn bốc khói tới trước mặt bọn họ, ai dám lấy máu thịt của mình ra liêu với lựu đạn?
Dụ Vỹ Phàm sơ ý trong giây lát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe, anh ta là hội viên của khách sạn, rào chắn tân tiến nhất phản ứng rất nhạy nên tự động nâng lên.
Giây phút mà mọi người tản ra, xe của anh ta nhanh chóng lao tới.
Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn thấy quả lựu đạn chỉ bốc khói chứ không có động tĩnh nào khác, rồi lại nhìn thấy chiếc xe đã
chạy mất hút, chết lặng.
"Cậu Tào, chúng tôi không ngăn lại được mà để họ chạy mất."
"Gì cơ? Để họ chạy?" Cậu năm Tào kêu lên, khó mà tin nổi: “Chuyện gì xảy ra thế?"
Bảy người đứng xếp thành hàng, chiếc xe đó dám lao tới thật à?
Dương Tầm Chiêu vừa vặn đi tới bên cạnh anh ta cũng dừng bước, mắt híp lại.
"Người phụ nữ đó ném một quả lựu đạn."
"Lựu đạn? Sao cô ta có lựu đạn được? Có ai bị thương không?” Cậu năm Tào thở nhẹ, sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói cũng thay đổi, dù thế nào đi nữa thì an toàn cá nhân mới quan trọng nhất.
Nhưng cậu năm Tào cảm thấy cô hẳn không phải là người sẽ tổn thương đến tính mạng của người vô tội.
Lông mày của Dương Tâm Chiêu hơi nhướng lên, như là nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt híp nhẹ của anh hiện lên cơn ớn lạnh, hơi thở của sự nguy hiểm lập tức tản ra.
"Không có..." Người gọi điện thoại nhìn quả lựu đạn vẫn đang bốc khói, vô thức nuốt nước miếng: “Lựu đạn là giả."
"Mẹ, một quả lựu đạn giả đã lừa hết tất cả các cậu à?” Cậu năm Tào lập tức bùng nổ, anh ta nói rồi mà, lấy thân phận của cô
sao có thể tổn thương người vô tội được.
"Lúc đó lựu đạn bốc khói, hơn nữa bộ dạng người phụ nữ đó lúc nói chuyện rất chuyên nghiệp, cũng rất thành thạo." Người bị la tỏ vẻ vô cùng oan ức.
"Chuyện này cũng không trách các cậu được." Cậu năm Tào nghĩ tới thân phận của cô, người phụ nữ đó đúng là không đơn
giản, thế nên không thể trách mấy cậu cảnh sát phụ trợ đó được.
Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại từng chút một, anh không ngờ rằng, cuối cùng vẫn để cô trốn ra khỏi khách sạn.
Nhưng mà trốn ra khỏi khách sạn cũng không có nghĩa rằng cô có thể chạy thoát.
"Bentley, biển số xe đuôi 666, hai phút trước đi ra bằng cửa Tây bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất của khách sạn Kim Lăng, tôi
muốn người phụ nữ trên xe." Dương Tầm Chiêu gọi một cuộc điện thoại, toàn bộ hành trình không chữ nào vô ích.
“Anh ba, anh thế mà lại dùng..." Cậu năm Tào ngạc nhiên, biết mình lỡ lời nên dừng lại, sắc mặt lại lập tức thay đổi mấy lần!!