Chương 185

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 185: Đến cả nhẫn cưới cũng không có..

“Con có thể gặp mami không?” Lâm Nhụy Hi được Tông Cảnh Hạo ôm vào trong khách sạn, tưởng đã đến nơi có thể gặp Lâm Tân Ngôn cho nên mới hỏi.
Tông Cảnh Hạo ngây người, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Cô ấy đang chơi trốn tìm với chúng ta, cô ấy muốn ta đi tìm, giờ chúng ta vẫn chưa tìm được cô ấy.”
Lâm Nhụy Hi chu môi: “Vâng ạ.”
Bạch Thành không rộng lớn, nói là một huyện thành nhưng thực ra lại giống một gia tộc lớn, thuộc gia tộc Bạch Thị.
Khách sạn không được tính là năm sao nhưng môi trường, vệ sinh, phục vụ đều rất tốt.
Thẩm Bồi Xuyên ôm Lâm Hi Thần vẫn chưa ngủ dậy trên tay, phía sau còn có vài người giúp xách hành lý.
“Đây là khách sạn lớn nhất Bạch Thành, hết cách rồi, nơi nhỏ thế này cậu có quen không?”
Từ khi nào mà Tông Cảnh Hạo ở được cái khách sạn như thế này?
“Trong này rất ổn mà?” Lâm Nhụy Hi chớp mắt, không hiểu sao chú Thẩm nói như vậy.
Tông Cảnh Hạo để cô bé dựa đầu vào lòng mình, không để bé nghe thấy, Lâm Nhụy Hi mở to mắt nhìn khuôn mặt anh, khóe mặt hạ xuống, cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
“Ba ơi, ba đẹp trai quá.” Nói xong cô bé ngại ngùng vùi đầu vào lòng anh trốn.
Bỗng dưng anh được lời nói của con gái làm cho vui vẻ, từ khi Lâm Tân Ngôn mất tích anh chưa cười lần nào, lúc này lại vì lời này của con mà khóe miệng giãn ra vài phần.
“Vậy con có yêu ba không?”
Cô bé không nghĩ ngợi nói: “Yêu.”
Anh hôn lên tóc con gái, hai ngày nay không tắm nên không còn mùi dầu gội nữa, tuy thế anh vẫn cảm thấy cô bé rất thơm.
Tới phòng, Thẩm Bồi Xuyên đặt Lâm Hi Thần lên giường, kiểm tra xung quanh một lúc, anh biết Tông Cảnh Hạo muốn được yên tĩnh cho nên đã bao hết cả tầng.
Lâm Nhụy Hi ở trong phòng nhún nhảy: “Ba ơi tắm cho con được không?”
Tông Cảnh Hạo gật đầu: “Ừm.”
Bé chạy lại ôm chân anh, dụi dụi đầu: “Ba thật là giống mami a.”
Anh đưa tay nâng cằm cô bé: “Giống chỗ nào?”
“Đó là con muốn gì mami cũng đồng ý.” Nói xong cô buông anh ra, tung tăng chạy đi.
Ở một nơi khác, vết bỏng ở lưng Bạch Dận Ninh không nghiêm trọng, có vài bóng nước nổi lên, bác sĩ đã xử lí qua.
Tiểu Liễu đứng trước cửa như đứa trẻ mắc lỗi đứng dựa đầu vào cửa, mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
Lâm Tân Ngôn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường: “Cảm ơn anh.”
Nếu anh không đến kịp thì lúc này người nằm trên giường có lẽ là cô.
“Thật sự muốn cảm ơn tôi?” Bạch Dận Ninh nằm nghiêng trên giường nói.
Vì lưng đã được bác sĩ bôi thuốc nên anh không nằm bình thường được, nếu không sẽ động vào làm vết thương phồng rộp.
“Đương nhiên.” Lâm Tân Ngôn sợ anh đưa ra yêu cầu vô lí nào đó, nên lại nói thêm: “Là điều nằm trong khả năng của tôi.”
Bạch Dận Ninh khẽ cười: “Yên tâm, sẽ không bắt cô lấy thân báo đáp đâu.”
Khóe môi Lâm Tân Ngôn khẽ giật giật.
Anh nhìn cô: “Giúp tôi lấy cốc nước.”
Cô đưa tay lấy bình nước trên bàn, Tiểu Liễu nãy giờ đứng bên cửa liền xông vào: “Để tôi làm.”
Cô muốn lấy công chuộc tội.
Sắc mặt Bạch Dận Ninh bình thản nhìn cô ta: “Tiểu Liễu, vẫn còn muốn làm càn à?”
Tiểu Liễu muốn giải thích nhưng lại bị anh chặn họng: “Đi, đóng cửa suy nghĩ, không có sự đồng ý của anh, không được xuất hiện trong phòng này.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Giọng của anh hơi lạnh.
“Ai chăm sóc anh.” Tiểu Liễu muốn ở lại: “Cậu chủ, em sai rồi, là em không tốt, để em chăm sóc anh có được không?”
“Tiểu Liễu, anh bị thương không thể tức giận, em vẫn muốn làm anh nổi giận có phải không?” Giọng anh lại trầm xuống vài phần.
Bình thường anh rất dịu dàng, lạnh lùng thế này khiến Tiểu Liễu hơi sợ hãi, không dám phản đối, nghe lời ra khỏi phòng.
“Anh dọa cô ấy sợ rồi, cô ấy cũng không cố ý mà.” Lâm Tân Ngôn muốn nói thay cho Tiểu Liễu: “Cô ấy rất quan tâm anh.”
Bạch Dận Ninh lại không muốn bàn chuyện này với cô, cố ý đổi chủ đề: “Cô muốn tôi chết khát hay sao?”
Cô chỉ đành đi rót nước cho anh.
Lúc này chiếc điện thoại trên bàn của anh rung lên, Lâm Tân Ngôn thấy anh không tiện liền cầm lấy đưa anh: “Điện thoại của anh.”
Anh nhìn màn hình, là giám đốc khách sạn gọi tới, anh ấn nút nghe để bên tai.
“Cậu chủ, có một người khách tới đây, nhìn rất có địa vị, bọn họ bao cả một tầng.”
Bạch Dận Ninh giao phó cho ông những ngày này nếu có người ngoài tới đều phải báo cho anh.
Cho nên khi có một người ngoài tới ông sẽ lập tức gọi điện báo cho anh.
Anh ngước mắt nhìn Lâm Tân Ngôn đang rót nước, rồi trả lời lại: “Biết họ là người ở đâu không?”
“Thành phố B, họ mang theo hai đứa trẻ, hiện giờ cả tầng đều không có ai được vào, họ cũng không cần người phục vụ, nếu cần gì đều tự xuống lấy, chúng tôi không tiếp cận được, có phải người cậu đang tìm không?”
Lâm Tân Ngôn mất tích chắc chắn sẽ có người đi tìm, anh cho người để ý khách bên ngoài tới để sớm phát hiện ra người đến tìm cô.
“Tôi biết rồi.” Anh không dám chắc chắn đối phương có phải tới tìm cô hay không.
Ngắt điện thoại, cô đưa nước cho anh uống.
Anh đặt điện thoại xuống, khi nhận nước vô tình nói: “Khách ngoài tới khách sạn, giám đốc báo lại với tôi một tiếng.”
Lâm Tân Ngôn cũng không để tâm, chỉ làm như anh nói vu vơ thôi.
Đúng là một thông tin hữu ích, chỉ sợ cũng không nói với cô.
Anh uống xong cô nhận lấy cốc nước, khi đó tay anh còn chưa buông ra, đúng lúc ngón tay chạm vào tay anh, cô giật mình rụt tay lại.
Ánh mắt Bạch Dận Ninh nhìn chỗ cô chạm đến, nơi đó dường như lưu lại hơi ấm của cô, rất nhạt, thời gian quá ngắn, ấn tượng không sâu.
“Tôi cũng không có độc, sợ tôi làm gì như vậy sao?”
Hai tay Lâm Tân Ngôn siết lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không sợ anh, không giấu gì anh tôi đã kết hôn rồi, cho nên bất kể là anh hay người đàn ông nào khác thì tôi đều duy trì khoảng cách.”
Lúc này Lâm Tân Ngôn đưa bản hợp đồng hôn nhân với Tông Cảnh Hạo ra làm lá chắn.
Nếu cô nói cô có con rồi, khiến Bạch Dận Ninh kinh ngạc hoặc không tin, nhưng lần này….
Anh ta thả lỏng cơ thể, nửa phần mặt vùi vào gối: “Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn sinh con rồi, không lẽ là sợ tôi có ý đồ với cô nên mới nói vậy chứ?”
“18 là tuổi trưởng thành rồi, tôi đã 24 tuổi, sắp 25 rồi, kết hôn sinh con có gì lạ lắm sao?” Cô đè xuống sự khó chịu trong lòng.
Cô không muốn nói về vấn đề này.
Bởi chuyện này với cô không phải là điều tốt đẹp.
Nếu nói là tốt đẹp thì chính là cô có được hai đứa con đáng yêu.
Bạch Dận Ninh thấy giọng điệu của cô khác thường, không nhẹ nhàng như lúc trước mà rõ ràng vừa nhanh vừa nặng nề.
Anh nhìn hai tay cô siết chặt nắm đấm, khẽ cười: “Cô cưới người như thế nào vậy? Đến cả nhẫn cưới cũng không mua cho cô, hay là li hôn đi, tôi mua cho cô.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, hai tay trống rỗng, muốn nói có gì hơn thì đó là chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô mà Dục Tú tặng cho.
“Tôi không đeo.” Cô giả vờ bình tĩnh.
Khi đó kết hôn với Tông Cảnh Hạo có bao nhiêu mục đích, hơn nữa chỉ có một tháng, ai rảnh mà tặng nhẫn cưới?
Bạch Dận Ninh không tin cô từng kết hôn sinh con.
Nhưng những người khách của khách sạn khiến anh không thể không nghĩ nhiều.
Anh nhìn Lâm Tân Ngôn, rơi vào trầm tư.
Lâm Tân Ngôn không muốn ở một mình với anh: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.”
Nói xong Lâm Tân Ngôn đứng dậy, vịn vào tường đi ra ngoài.
“Lâm Ngôn.”
Đột nhiên Bạch Dận Ninh gọi tên cô.
Lâm Tân Ngôn quay lại: “Chuyện gì?”
“Tôi thấy chiếc vòng trên tay cô rất đẹp, cô mua ở đâu thế?”

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]