Chương 205: Người thông minh rơi vào chính cãi bẫy của mình
Ông lão chần chừ: “Đợi cô gặp được người thì sẽ biết là ai, bây giờ cô cứ ăn cơm đi.”
“Vậy khi nào khi cô ấy quay lại?” Lâm Tân Ngôn hỏi đến cùng.
Cô kích động trong lòng, cô phỏng đoán: “Em có quen người này không?”
“Bình thường tôi thấy cô khá trầm tĩnh, sao lúc này lại không kiên nhẫn được vậy?” Ông già nghiêm túc: “Không nói, chuyện nhỏ không nhịn, làm hỏng đại cục.”
Ông lão đứng lên: “Ăn cơm xong đi, tôi đi về phòng trước.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, bản thân lại kích động rồi, hôm nay ông ta nói cho cô những chuyện này, chứng tỏ ông ta tự nguyện nói hết những điều mà ông ta biết.
Hiện giờ cô chỉ cần kiên nhẫn đợi em gái ông ta quay lại, hoặc những nghi hoặc trong lòng bà ấy, tất cả sẽ được giải quyết.
So với phía sau nhà yên tĩnh, phía trước nhà ồn ào hơn rất nhiều.
Bởi vì Lâm Tân Ngôn phải ở lại, Bạch Dận Ninh cũng không đi, anh ấy cũng không đem theo ai cả, chỉ có một trợ thủ đắc lực đi theo, so với một bên nhiều người như Tông Cảnh Hạo, bên Bạch Dận Ninh đúng là yếu thế hơn hẳn.
Con suối róc rách chảy, mặt sông sóng gợn lấp lánh, giống như hàng ngàn ngôi sao đang trôi vào ngân hà.
Lúc này hai đứa trẻ, Tô Trạm và Tần Nhã đang chơi cờ, Tông Cảnh Hạo đứng một mình ở đầu cầu, quay đầu nhìn bệnh viện.
Nông thông không giống thành phố, thành phố chỗ nào cũng có đèn, ở đây, mỗi khi trời tối, chỗ nào cũng tối đên như mực, chỉ có những ngày có ánh trăng mới có thể nhìn thấy những vật xung quanh.
Lúc này, đằng sau nhà là một màu tối đen, anh không nhìn thấy gì hết, càng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tân Ngôn, hai tay anh run rẩy nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi nhìn, giống như đang chờ đợi cô sẽ xuất hiện.
“Không ngờ rằng tình cảm của tổng giám đốc Tông và vợ lại tốt đến như vậy.” Bạch Dận Ninh lăn xe lăn dừng bên bờ sông, anh ấy nhàn nhạt cười: “Có một câu tục ngữ, một ngày không gặp như cách ba thu.”
Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo trong tháng qua lúc sáng lúc tối, anh lạnh lùng xoay người, nhìn từ cao xuống thấp: “Tôi thấy giám đốc Bạch nên đi làm phóng viên chuyên lo chuyện tầm phào trong giới showbiz, quan tâm chuyện riêng tư của người khác như vậy, ở một nơi nhỏ bé như Bạch Thành thì đúng là tội anh quá.”
Sắc mặt Bạch Dận Ninh chợt thay đổi, trong màn đêm mờ mịt, ngay cả người cũng không nhìn thấy: “Tôi lại rất hiếu kì, tại sao tổng giám đốc Tông lại cho con mang họ của vợ? Hay là lúc cô Lâm sinh hai đứa trẻ, anh vốn không biết?”
Mấy ngày nay Bạch Dận Ninh moi được vài thông tin từ miệng của Lâm Hi Thần đó là, lúc Lâm Tân Ngôn sinh hai đứa trẻ, cô đang trong thời gian ly hôn với Tông Cảnh Hạo.
Nên hai đứa trẻ mới theo họ của mẹ.
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi còn cho rằng tôi đã hết cơ hội rồi, không ngờ là vẫn còn.”
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo đột nhiên đảo một cái, anh phát hiện bên cổng có một bóng đen, một cục bé bé, nhìn thấy anh đang nhìn về phía nó, nó lập tức trốn đi, anh khẽ cau mày, dường như cũng đoán được là ai, nhưng không hề biểu hiện là anh đã phát hiện ra nó.
Anh mở to mắt, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo một khí thế lạnh lùng, anh trầm mặt nói: “Vậy còn để xem tổng giám đốc Bạch có bản lĩnh đó hay không.”
Bạch Dận Ninh cười nhạt: “Có cơ hội còn tốt hơn rất nhiều so với việc không có, đúng không tổng giám đốc Tông? Tôi còn có cơ hội cũng là nhờ anh mà.”
Tông Cảnh Hạo lùi lại, bước đi của anh không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều rất trầm ổn, lúc anh bước qua người của Bạch Dận Ninh, khoé môi anh khẽ nhếch lên: “Vợ của tôi không thích người què, muốn theo đuổi cô ấy thì trước tiên hãy đứng lên được đã.”
Nói xong anh không thèm nhìn Bạch Dận Ninh thêm một cái mà đã bước đi ngay.
Bạch Dận Ninh treo một nụ cười thản nhiên trên mặt, nhưng nụ cười ấy cũng không được lâu, không đi lại được chính là nỗi đau lớn nhất trong tim anh ấy.
Những ngón tay đặt trên thành xe lăn của anh chợt nắm chặt lại, có thể nhìn ra anh ấy đang tức giận đến mức nào.
Bước chân của Tông Cảnh Hạo chợt sững lại, dù không nhìn thấy những anh cũng biết được sắc mặt của Bạch Dận Ninh hiện giờ đang khó coi như thế nào: “Tổng giám đốc Bạch, tức giận không tốt cho cơ thể đâu.”
Anh khinh thường tiếp tục bước đi, lúc vào đến cửa, anh quay đầu về sau nhìn về phía cổng, bóng đen nho nhỏ đứng trên đất kia, thấp thấp, nho nhỏ, đúng là bóng của một đứa trẻ.
Nhưng chỗ này có đến tận hai đứa, Lâm Hi Thần vào Lâm Nhuỵ Hi.
Lâm Nhuỵ Hi đơn giản trong sáng, đương nhiên nó sẽ không có ý định đến chỗ này nghe lén, nhưng đứa còn lại…
Không cần nói, chắc chắn là Lâm Hi Thần rồi.
Anh khẽ thở dài, khúc mắc trong lòng cậu bé đến khi nào mới được giải quyết đây?
Nhưng đúng thực là cậu bé không hề sai.
Lúc đó là anh bỏ rơi mẹ con bọn họ trước, không cần biết có hợp tình hay không nhưng đó vẫn là lỗi của anh.
Là do sự thờ ơ của anh gây nên.
Muốn làm xoa dịu sự uất hận của nó, chắc vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
May mà phía trước còn dài.
Đợi khi Tông Cảnh Hạo đi khỏi, Lâm Hi Thần mới dám đi ra, cậu bé nhìn bóng hình dần biến mất sau cửa, ánh mắt nó khẽ động, hai tay chợt nắm chặt thành quyền.
Qua một lúc cậu bé mới bình tĩnh trở lại, đi ra khỏi cổng.
Cậu bé đến bên bờ sông chào Bạch Dận Ninh.
“Chú Bạch.”
Lâm Hi Thần lại gần.
Lâm Hi Thần không phải là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường, tâm tư của nó phức tạp, hơn nữa nó lại thông minh, cậu bé cảm nhận được lời nói của Bạch Dận Ninh khách sáo, nhưng nó vẫn muốn lợi dụng Bạch Dận Ninh để khiến Tông Cảnh Hạo biết rằng, mami của nó là một tay cứng, muốn theo đuổi mami một lần nữa, không chỉ cần anh bỏ ra nhiều nỗ lực, mà còn phải bỏ ra thật nhiều sự trân thành nữa.
Nếu không đằng sau sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi mami, tuy Bạch Dận Ninh không thể đi lại, nhưng vẻ ngoài của anh ấy lại rất được, cũng có năng lực, vậy nên cậu bé mới nhân lúc Bạch Dận Ninh nói lời đó để ngầm tuyên bố với anh, hiện giờ Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo không phải là quan hệ vợ chồng bình thường.
Mục đích là để Bạch Dận Ninh biết anh ấy còn có cơ hội trở thành đối thủ của Bạch Dận Ninh.
Khiến Tông Cảnh Hạo có cảm giác nguy hiểm.
Bạch Dận Ninh còn cho rằng thông tin từ Lâm Hi Thần còn là thông tin tình báo của nó cho anh.
Nhưng lại không ngờ, Lâm Hi Thần đang lợi dụng anh ấy để cản trở Tông Cảnh Hạo quay lại theo đuổi Lâm Tân Ngôn.
Từ đó khiến Tông Cảnh Hạo trân trọng Lâm Tân Ngôn hơn, sau này cũng đối xử với cô tốt hơn.
Đợi đến khi quay về, bọn họ có thể ở chung bốn người một nhà, vô cùng hạnh phúc.
Bạch Dận Ninh cho rằng anh ấy đang lợi dụng Lâm Hi Thần, nhưng lại không biết thông minh nhưng lại bị rơi vào chiêu của Lâm Hi Thần.
Không phải Bạch Dận Ninh ngốc, mà là Lâm Hi Thần chỉ có năm tuổi, anh ấy không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại có sự sâu sắc đến như vậy.
“Trời lạnh rồi, sao chưa mặc ấm mà cháu đã ra ngoài?” Bạch Dận Ninh thu lại sự phẫn nộ vừa rồi, trên mặt anh lại khẽ mỉm cười.
Lâm Hi Thần cúi đầu nhìn đồ mình đang mặc, cậu bé cười ha ha: “Ra ngoài vội quá nên cháu quên mặc, chú Bạch ở một mình bên ngoài ạ?”
Cậu bé cố ý hỏi như vậy, thực ra cậu bé đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của họ rồi.
“Ba của cháu.” Bạch Dận Ninh nhìn cậu bé: “Cháu có suy nghĩ gì về ba của cháu không?”
“Lúc đầu ba bỏ rơi chúng cháu, cháu đương nhiên có định kiến với ba, hơn nữa còn có định kiến lớn chứ.”
Bạch Dận Ninh cười: “Nhưng anh ta vẫn là ba của cháu.”
Lâm Hi Thần cố ý lờ đi, cậu bé nhàn nhạt nói: “Ai biết được chứ.”
Cậu bé chuyển chủ đề: “Chú có muốn cháu đẩy về phòng không ạ?”
“Không cần, chú tự đi được.”
Lâm Hi Thần tránh ra một bên để Bạch Dận Ninh đi trước, đợi đến khi anh ấy xoay chiếc xe lăn, hướng về phía căn phòng, cậu bé mới chậm rãi nhấc chân đi theo sau, vừa đi vừa nhìn Bạch Dận Ninh, cậu bé chỉ lợi dụng người đàn ông này để khiến Tông Cảnh Hạo biết mami cứng đến đâu, để đối xử tốt với mami, chứ nó không muốn mami tìm một người què.
Cậu bé sẽ không chấp nhận mami đến với người này.
Lâm Hi Thần thở dài một hơi thật sâu, tuy cậu bé tức giận Tông Cảnh Hạo, nhưng nó vẫn mong anh có thể đến với mami.
Chỉ có ba mẹ ruột ở bên thì đó mới gọi là gia đình.
Điều này nó rõ ràng hơn ai hết.
Hiện giờ cậu bé đang lo lắng, liệu chuyện này có nằm trong tầm kiểm soát của nó không.
Dù gì nó cũng là một đứa trẻ, năng lực cũng có hạn thôi.
Vừa đi vừa suy tư, lúc này cậu bé mới về đến phòng, tuy nội thất trong phòng đơn giản nhưng lại phòng trọ lại rất yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Cậu bé nằm lên giường, hai tay dang rộng ra giường, cậu bé lẩm bẩm: “Khi nào mami mới có thể quay lại chứ.”
Cậu bé nhớ mẹ rồi.
Cót két…
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cậu bé lập tức nhìn về phía cửa.