Chương 230: Tắm sông à?
Những ngày tháng Lâm Tân Ngôn bị nhốt ở sân sau, hai đứa nhỏ nhanh chóng quen với cuộc sống ở trong này, hàng ngày sau khi ăn xong là đi dạo trong thôn, ở đây non xanh nước biếc, không khí trong lành, chúng coi như đang đi du lịch, trải nghiệm cuộc sống thôn quê.
Tối qua Lâm Nhụy Hi nghe một bà lão ở đây nói, trên ngọn núi phía tây có cây hồng dại, đúng lúc đang mùa quả chín, cô bé nghe theo tiếng gọi con tim, loại quả gì cô bé cũng từng ăn rồi, nhưng chưa từng lên núi hái quả, cảm thấy tò mò, đòi Tông Cảnh Hạo đưa đi.
Tông Cảnh Hạo dường như không bao giờ từ chối yêu cầu của con gái, vì thế mới sáng sớm ăn cơm xong, anh liền dẫn hai đứa trẻ và vệ sĩ đi lên núi, Thẩm Bồi Xuyên cũng đi cùng, Tô Trạm và Tần Nhã ở lại canh giữ “trận địa”
Bạch Dận Ninh vì vấn đề đi đứng nên cũng không lên núi được.
Lâm Tân Ngôn đi ra từ cửa sau, phía trước sân không một bóng người, Bạch Dận Ninh đi xử lý chuyện của công ty, Tô Trạm đang theo đuổi Tần Nhã, lúc này không biết hái được một bó hoa hoa cúc dại ở đâu, cô đang ngồi giặt quần áo cho hai đứa trẻ con ở bên hồ, nước hồ trong suốt, mùa này hơi lạnh, nhưng điều kiện ở đây không thể nào dùng máy giặt được, chỉ có thể giặt bằng tay.
Tô Trạm rón rén xuất hiện sau lưng cô, giơ bó hoa đến trước mặt cô: “Ngửi xem có thơm không?”
Tần Nhã từng mắt nhìn anh: “Tránh ra, không thấy tôi đang giặt quần áo sao?” Lúc nói cô liếc nhìn anh ấy, cười mỉa mai rồi nói: “Anh tặng tôi hoa cúc là muốn rủa tôi chết à?”
Bình thường hoa mà người con gái này muốn nhận nhất đó là loại hoa lãng mạn như hoa hồng, hoa bách hợp, trước giờ cô chưa từng thấy ai tặng hoa cúc cho người sống.
Tô Trạm ngượng ngùng cúi đầu, nhìn bông hoa cúc nhỏ sắc hồng sắc tím, chớp chớp mắt, cũng rất đẹp mà, mùa này ở trong núi chỉ có loại hoa này.
“Tôi không có ý nguyền rủa cô chết.” Tô Trạm ấm ức, anh thực sự không có ý đó.
Trong lúc tức giận, Tô Trạm giơ tay ném bó hoa màu sắc rực rỡ xuống dòng sông, bỗng nhiên tô điểm thêm vài sắc màu cho dòng sông.
“Tô Trạm, anh muốn chết hả?” Tần Nhã nhíu mày, chỉ vào nước sông: “Nước trong vắt thế này, anh lại vứt đồ xuống đó, không phải sẽ ô nhiễm sao?”
Tô Trạm, “……”
Mẹ nó.
Tại sao anh làm gì cũng không đúng?
Đây cũng không phải chất thải có hại, vài bông hoa có thể ô nhiễm gì chứ?”
“Anh nhặt lên đi.” Tần Nhã trừng mắt nhìn anh, Tô Trạm há hốc mồm, bảo anh nhặt?
Nhặt kiểu gì?
Đã trôi theo dòng nước rồi.
Ánh mắt của anh vô tình nhìn tay cô, bởi vì nước quá lạnh, tay của cô lạnh cóng đến mức ửng đỏ, Tô Trạm kéo tay cô, khi chạm vào mới biết lúc này tay lạnh biết nhường nào: “Tôi làm ấm cho cô.”
Tần Nhã vùng vẫy: “Đừng có đánh trống lảng, ai cho anh làm ấm.”
Tô Trạm đứng trên hòn đó bên bờ sông, động tác của Tần Nhã quá mạnh, anh bị trượt chân ngã tõm xuống hồ, nước bắn tung tóe, người Tần Nhã cũng bị dính không ít nước.
Tần Nhã chỉ không muốn anh ấy động tay động chân với cô, không ngờ lại đẩy anh ngã xuống sông, bây giờ là thời tiết mùa đông rồi, nước rất lạnh.
Tô Trạm ngoi đầu trên mặt sông, bị lạnh cóng đến phát run, nổi hết da gà, hét lớn với Tần Nhã: “Cô muốn mưu hại sao?”
Làm anh chết cóng rồi.
Vốn dĩ Tần Nhã còn áy náy, nhưng nghe anh ấy nói, sự áy náy đã giảm đi nhiều: “Tô Trạm, anh vừa vừa phải phải thôi, chúng ta chỉ là đang giả vờ yêu nhau, biết chưa? Đợi khi nào quay về chúng ta sẽ chia tay, giữa tôi và anh sẽ không còn quan hệ gì nữa, hiểu không?”
Tô Trạm bơi lên bờ, anh khoanh tay lại, anh phát hiện lúc lên bờ gió thổi càng lạnh hơn, hắt xì! hắt xì!
Anh bịt mũi, hít một hơi: “Tần Nhã cô lợi dụng tôi thì phải chịu trách nhiệm!”
Tần Nhã: “……”
“Tô Trạm anh còn có chút liêm sỉ nào không vậy?” Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một người trơ tráo, mặt dày, vô liêm sỉ như thế.
“Tôi mặc kệ……”
“Các người đang làm gì thế?” Lâm Tân Ngôn tìm thấy họ liền nhìn thấy hai người họ đang cãi nhau, hơn nữa trời thì lạnh, cả người Tô Trạm ướt đẫm, sẽ không bị cảm lạnh sao?
Tần Nhã và Tô Trạm quay đầu cùng lúc, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đứng cách họ không xa, đồng thanh hỏi: “Chị ra rồi……”
Hai người rất hiểu ý nhau, nói cùng một câu, bốn mắt nhìn nhau, Tần Nhã thu tầm mắt về trước, cô đi về hướng Lâm Tân Ngôn: “Chị Lâm.”
Lâm Tân Ngôn đáp lại một câu, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tô Trạm: “Tắm sông à?”
Hắt xì! Hắt xì! Tô Trạm khom lưng lại, anh sắp chết cóng rồi, tắm? Anh điên rồi sao?
“Tôi về phòng trước đây.” Không xong rồi, anh không chịu được nữa, chắc là bị cảm lạnh rồi.
Lâm Tân Ngôn nhìn Tần Nhã với ánh mắt hỏi dò: “Hai em cãi nhau à?”
Tần Nhã lắc đầu: “Không có, không có, anh ta không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước.”
Lâm Tân Ngôn có thể nhìn ra được Tần Nhã nói dối, nhưng không truy cứu nữa mà hỏi: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy đâu?”
“Tổng giám đốc Tông dẫn lên núi hái quả hồng rồi.” Tần Nhã trả lời.
Lâm Tân Ngôn chau mày lại: “Cái gì?”
Dẫn lên núi?
Đây không giống với tác phong của Tông Cảnh Hạo, mặc dù đang ở cái xó hẻo lánh vắng vẻ nhưng không phải anh cũng rất bận sao?
Có thời gian lên núi hái hồng?
“Tiểu Nhụy cứ đòi đi.” Có vẻ Tần Nhã nhìn ra sự nghi hoặc của cô, liền giải thích.
Lâm Tân Ngôn hiểu ra, điện thoại của cô vẫn ở trong phòng, lúc này cô phải gọi điện cho Tông Cảnh Hạo bảo anh về, Trình Dục Tú còn đang đợi, cô không có thời gian để lãng phí.
Lúc cô định quay về, Tô Trạm thay xong quần áo đi qua đó, thấy bộ dạng vội vàng của Lâm Tân Ngôn, anh liền nói: “Có phải cô muốn tìm giám đốc Tông?”
Không đợi Lâm Tân Ngôn trả lời, anh lại nói: “Anh ấy đi lên núi rồi, bị đứa con gái của anh ấy lôi đi.”
Tô Trạm đến thật đúng lúc, Lâm Tân Ngôn nhìn anh rồi nói: “Anh gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy đưa con về.”
Tô Trạm gật đầu đồng ý, anh lấy điện thoại bấm số của Tô Cảnh Hạo: “……Xin chào! Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, Sorry! The subscriber you dialed cannot be connected……”
“Không gọi điện được.” Tô Tạm tắt điện thoại: “Có thể tín hiệu ở nông thôn không được tốt, tôi gọi lại lần nữa.”
“……Xin chào! Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, Sorry! The subscriber you dialed cannot be connected……”
Vẫn là câu nói đó, anh nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có phải trên núi không bắt được tín hiệu không?”
Trước đó anh ra bên ngoài gọi điện thì gọi được, lần đầu tiên gặp trường hợp thế này.
Lâm Tân Ngôn nghĩ một lúc, cái này cũng có khả năng, dù sao chỗ này cũng là núi cao rừng rậm.
“Bọn họ đi ngọn núi nào? Tôi đi tìm họ.”
“Tôi dẫn cô đi nhé, trên núi cũng không biết có thú hoang không, tôi đi theo nếu cô gặp nguy hiểm thì tôi có thể cứu, nhỡ cô xảy ra chuyện gì Cảnh Hạo chắc chắn sẽ lột xác tôi.” Tô Trạm đi trước dẫn đường.
Lâm Tân Ngôn muốn dẫn hai đứa trẻ đến nhà họ Trình, chỉ có thể đi theo, có điều tên Tô Trạm này thực sự mồm mép láu lỉnh.
Hai người men theo con đường nhỏ gồ ghề đi về phía núi nhỏ ở phía tây.
Con đường nhỏ bị bao phủ bởi màn sương đêm, hơi trơn, Tô Trạm nhắc nhở: “Cô đi chậm thôi.”
“Ừm.” Lâm Tâm Ngôn nhìn đường, còn có dây leo thò ra, đường thực sự rất khó đi.
Bước thấp bước cao.
“Ở đây có dấu chân, chắc bọn họ vào từ đây.” Tô Trạm nhìn một đường cây cỏ bị dẫm dưới chân núi, “Tôi đi trước mở đường, cô đi theo tôi.”
Nói xong anh liền theo dấu chân, Lâm Tân Ngôn không đi theo ngay, cô nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy hai chạc cây nhỏ cách cô không xa, độ lớn vừa đủ, cô đi qua đó, dùng lực ngắt hai cành cây, cô đặt xuống dưới đất thử độ cao, tiếp tục bẻ gãy ở độ cao mà cô thấy phù hợp, dùng cành cây để làm gậy chỉ đường, đất trên núi ẩm ướt, dễ dàng bị trượt chân, có một thứ dùng để chống đỡ, có tính ổn định cũng tốt .
Cô ngắt một cành khác, lúc ngắt bất cẩn quẹt vào tay, tạo thành vết thương hở ở lòng bàn tay, cô đau đớn hét lên một tiếng.
Tô Trạm quay đầu lại thấy cô không đi theo, thấy máu trên tay cô liền lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Anh mau chóng đi qua đó, có thể là đi nhanh quá, chân trượt một cái, cả người liền lảo đảo, may bên tay trái anh có một cái cây, lúc sắp ngã xuống, anh vịn vào cái cây đó nên không bị ngã: “Chết tiệt……”
Anh vẫn chưa bình tĩnh lại, thở dài một hơi.
Lâm Tân Ngôn quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?
“Không sao, cô đang làm gì vậy?” Tô Trạm đứng vững, nhìn cành cây trong tay cô, có chút khó hiểu, vì thế Lâm Tân Ngôn cười: “Chắc chắn anh chưa từng trèo ngọn núi như này, trèo ngọn núi như này, trong tay phải có đồ vật.”
Cô đưa cành cây cho anh.
Lúc nhỏ bởi vì cô và Trang Tử Khâm bị trục xuất ra nước ngoài, không có tiền lại ở nơi hẻo lánh, cô và Trang Tử Khâm thường xuyên lên ngọn núi cách chỗ họ ở không xa để ngắt lá dương xỉ, người bản địa không biết lá đó có thể ăn, nhưng Trang Tử Khâm biết, ở trong nước món rau trộn thường có lá dương xỉ, ăn với thịt nướng cũng ngon.
Lúc không có tiền, đói bụng, có lẽ chỉ cần có thể no bụng thì cái gì cũng ngon hết.
Tô Trạm ngắt cành cây như Lâm Tân Ngôn, sau đó chống gậy lên núi.
Đi được khoảng nửa tiếng, Tô Trạm nhìn thấy cây hồng ở phía trước, cây rất cao và lớn, ra quả đỏ mọng, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ, treo trên ngọn cây, vô cùng nổi bật ở trong rừng, nhìn thấy cây hồng, chắc chắn cách đám người Tông Cảnh Hạo không xa: “Chị dâu nhỏ, cô nhìn đi có cây hồng.”
Khóe mắt Lâm Tân Ngôn giật giật, anh ấy vừa gọi ai là chị dâu nhỏ?
Xưng hô kiểu gì vậy?
“Chắc chắn cách họ không xa.” Tô Trạm không chú ý đến sắc mặt của Lâm Tân Ngôn.
Thấy Lâm Tân Ngôn không đi, lúc này mới chú ý đến sắc mặt của cô, thấy hơi bất thường: “Chị dâu nhỏ, cô sao thế?”
Tuổi của anh, Thẩm Bồi Xuyên với Tông Cảnh Hạo cũng xấp xỉ nhau, Tông Cảnh Hạo lớn hơn anh và Thẩm Bồi Xuyên một chút , Lâm Tân Ngôn là vợ của Tông Cảnh Hạo, vậy thì họ nên gọi là chị dâu.
Mặc dù nói nên gọi như thế, nhưng Lâm Tân Ngôn nhỏ hơn anh sáu tuổi, hơn nữa Lâm Tân Ngôn nhìn cũng rất nhỏ, giống như sinh viên đại học vậy, hoàn toàn không nhìn ra là bà mẹ hai con.
Anh cảm thấy trực tiếp gọi chị dâu không được hợp lý cho lắm, tự ý thêm chữ nhỏ vào đằng trước.
“Ai?” Lúc này có người bước đến.