Chương 259

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 259: Bà không phải là người

Diêu Thanh Thanh biết cầu xin mẹ nuôi cũng vô dụng, liền bò đến chỗ ba nuôi “Con cầu xin ba, nó là con của ba, ba không thể giương mắt nhìn nó bị vứt xuống giếng.”

“Tiện nhân.” Mấy lời Diêu Thanh Thanh cầu xin ba nuôi lại càng làm mẹ nuôi tức giận hơn, bà ta giật lấy đứa trẻ mới sinh, còn chưa kịp cắt dây rốn, cả người còn đang bê bết máu của Diêu Thanh Thanh, ngay lúc bà ta nhấc đứa trẻ lên, nó bật khóc.

Tiếng khóc oa oa, vô cùng vang dội.

Diêu Thanh Thanh bò đến chân mẹ nuôi, dưới sàn toàn là vệt máu dài đỏ thẫm, cố níu lấy chân của mẹ nuôi, đập đầu, đập đầu đến mức chảy máu: “Cầu xin mẹ, đừng ném con của con, cầu xin mẹ, con nguyện làm trâu làm ngựa, cầu xin mẹ…”

“Nằm mơ, mày cho rằng tao không biết, mày nuôi đứa trẻ này để sau tranh giành tài sản với con của tao à?” Mẹ nuôi nhấc chân, đá văng cô ra.

Diêu Thanh Thanh ngất lịm đi.

Lúc cô tỉnh dậy, bản thân vẫn đang nằm trên giường trong căn phòng đó, ngoài trời ánh dương đã lên, cô không biết bản thân đã ngất bao lâu, nhưng miệng lưỡi khô khốc, toàn thân đau nhức, đến sức lực để ngồi dậy cũng không có.

Ba nuôi bị mẹ nuôi quản chặt, không cho cô ăn, không cho cô uống.

Cô như chết lặng, không phản kháng, không động đậy, cô chỉ muốn chết đi, chết theo đứa con của cô.

Không biết rằng có phải hàng xóm nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc không, liền hỏi thăm, mẹ nuôi cô nói với người ngoài rằng, Diêu Thanh Thanh đi học không chịu học, lêu lổng chơi bời, sinh ra một đứa trẻ, nhưng chào đời không lâu thì đã chết rồi.

Chính người em trai lỡ miệng nói ra, là bị mẹ nuôi ném xuống giếng, người trong thôn mới biết, nhưng cũng không xen vào chuyện này bởi vì Diêu Thanh Thanh đàn đúm mà sinh con, cũng không có ai thương cảm cho cô.

Cô bị sốt, sốt một ngày một đêm, bất tỉnh nhân sự.

Điều trùng hợp là, lãnh đạo bên trên đi xuống kiểm tra, vừa hay biết chuyện trong nhà có nhận nuôi trẻ mồ côi, cống hiến cho xã hội, lãnh đạo tiện thể đến nhà thăm hỏi, dù không có cho tiền hay giúp đỡ, bọn họ cũng phải giữ mặt mũi mà đáp lễ.

Ba mẹ nuôi đành phải đưa Diêu Thanh Thanh sắp chết đến bệnh viên.

Bọn họ không thể để cho quan chức biết, bọn họ ngược đãi Diêu Thanh Thanh.

Chính vì thế, mạng của Diêu Thanh Thanh được giữ lại.

Đôi mắt cô mở trừng trừng, nhìn thấy rõ tơ máu “Em không dám nói với bất kì ai, em sợ, em sợ họ sẽ khinh thường em, em sợ, em sợ,…”

Người cô co rúm lại vì sợ hãi, dường như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua “Em càng sợ anh biết, em sợ anh ghét bỏ em, xem thường em, em sợ anh sẽ ghét bỏ bộ dạng này của em, em sợ, em sợ đến muốn chết.”

Nói rồi, ánh mắt cô chuyển qua Lâm Tân Ngôn: “Thấy Dận Ninh để ý cô, tôi ngưỡng mộ, tôi ghen tị, tôi hận… Ha ha, tôi cố ý, cố ý, gửi con của tôi đến chỗ cô… Ha ha”

Bàn tay của Lâm Tân Ngôn nắm chặt, từng lời của Diêu Thanh Thanh vừa nói, nặng như chuỳ, chạm đến sâu thẳm trái tim của cô.

Cô không tự chủ được run rẩy.

Tông Cảnh Hạo nắm chặt lấy tay của cô.

Diêu Thanh Thanh lại đảo mắt qua nhìn Bạch Dận Ninh: “Em căm ghét cô ta, rõ ràng đã có nhiều như thế rồi, còn dây dưa không rõ ràng với anh, em ngưỡng mộ cô ta, được anh ưu ái, em ngưỡng mộ, cô ta có thể nuôi con của mình tốt đến thế, em căm ghét cô ta, tại sao mệnh lại tốt như vậy”

Bạch Dận Ninh nhìn cô, không nói nổi một lời.

Những cảm xúc lẫn lộn dấy lên trong lòng hắn, rất khó chịu, những gì mà một người đã trải qua, thực sự có thể thay đổi một người.

Cô đã từng, đã từng là một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, vậy mà lại bị huỷ hoại.

“Sau đó khi em lớn, rời khỏi nhà đó, em cứ nghĩ rằng mình giải thoát rồi. Em có thể có cuộc sống mới rồi, em có thể bắt đầu lại từ đầu rồi, nhưng mà em vẫn phải sống trong cảnh khổ cực, bọn họ như quỷ dữ, đuổi theo em không buông, uy hiếp em, đòi tiền em,… Em vụng trộm, trốn trốn tránh tránh, không dám cho anh biết, em còn một đứa em trai quấn lấy em, bởi vì em sợ, em sợ anh biết sự tồn tại của nó, anh sẽ biết quá khứ của em, em không muốn bất kì ai biết, càng không muốn anh biết.”

Diêu Thanh Thanh nâng bàn tay bị trói lên, muốn chạm vào người Bạch Dận Ninh, nhưng lại không dám, bởi vì cô không xứng.

Trong mắt của cô, Bạch Dận Ninh là người tốt nhất, kẻ nào cũng không xứng.

Cô nhìn Bạch Dận Ninh, nhìn rất lâu rất lâu “Em rất muốn quên, nhưng quên không nổi, ngày ngủ đêm mơ, đều là tiếng khóc oa oa chào đời của con em, ngày ngày xuất hiện trong giấc mơ của em, giày vò em, em mệt, em muốn chết, thậm chí còn tự sát, nhưng tự sát không thành, được người ta cứu, mệnh em không tốt, đến chết cũng không được thành toàn, có những lúc em nghĩ, có phải hay không kiếp trước em là đao phủ chuyên chặt đầu người, nên kiếp này mới khổ như thế.

Em mất niềm tin vào cuộc sống, sống như mất hồn, cho đến khi, em gặp được anh, anh giúp đỡ em, đưa đến thế giới đen tối của em một chút ánh sáng, em muốn cố gắng, muốn sống thật tốt, bởi vì anh, bời vì anh em mới có một chút hi vọng vào cuộc sống.

Ở cửa hàng, lần đầu tiên em thấy anh vì một người phụ nữ mà tức giận, em rất buồn, bởi vì em thích anh, em biết rất rõ, em không có tư cách, em không dám biểu lộ tra trước mặt anh, cũng không dám cho bất kì ai biết.

Để em trai không biết sự tồn tại của anh, em liền nhân cơ hội đóng cửa hàng quần áo.

Chỉ vì em sợ, em sợ anh biết quá khứ của em.”

Diêu Thanh Thanh chạm vào khoé miệng, đôi mắt nhắm hờ, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn hắn, như muốn khắc ghi hình bóng này vào trong trí nhớ: “Anh đừng trách em, đừng trách em.”

Lòng Bạch Dận Ninh như vừa trải qua một đợt sóng lớn, nhìn Diêu Thanh Thanh, không nói nổi một lời, an ủi ư?

Dùng lời nào đây, mới có thể an ủi một tâm hồn bị tổn thương đến thế?

Dùng từ nào đây, mới có thể xoa dịu đi những tổn thương cô trải qua?

Giọng hắn khàn khàn: “Tôi không trách cô, từ đầu đến cuối, tôi luôn có hi vọng vào cô.”

Diêu Thanh Thanh bật cười: “Cảm ơn, cảm ơn anh, không ghét bỏ em.”

Cô nghĩ, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không được tái sinh làm người.

“Pặp”

Chỉ nghe thấy một tiếng nhịn đau, miệng cô tuôn ra không biết bao nhiêu là máu.

“Cô ta muốn tự sát.” Thẩm Bồi Xuyên lao nhanh tới, siết chặt hàm của cô, không cho cô cắn lưỡi mình.

Cả miệng cô tràn ngập toàn máu là máu.

“Cao Nguyên!” Bạch Dận Ninh hét lớn: “Nhanh, đưa người đến bệnh viện.”

Cao Nguyên chạy tới, ôm lấy người, đi ra khỏi nhà xưởng.

Trên nền đất vương theo những giọt máu đỏ thẫm.

Bạch Dận Ninh lấy điện thoại, gọi cho Cao Nguyên: “Tốn bao nhiêu tiền cũng được, phải cứu lấy cô ấy.”

Cao Nguyên đáp một tiếng đã biết, rồi hắn mới cúp máy.

Tâm tư Bạch Dận Ninh còn đang rối bời trước nụ cười tuyệt vọng mà mạnh mẽ cuối cùng của Diêu Thanh Thanh.

Một người, phải tuyệt vọng đến thế nào mới có thể cắn lưỡi tự tử?

Tay hắn không tự chủ được siết chặt tay vịn, không ngừng run rẩy.

Lâm Tân Ngôn đứng lên, bước đến bên cạnh hắn: “Anh cũng đến bệnh viện đi.”

Bạch Dận Ninh ngẩng đầu, nhìn cô: “Cảm ơn, tôi muốn thay cô ấy xin lỗi em.”

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Dù sao tôi cũng phải đi rồi, đối với những chuyện xảy ra trước đó, tôi không muốn truy cứu nữa.”

Diêu Thanh Thanh đã như thế, cô không thể trách được.

Không có người nào lại muốn biến thành như thế, cuộc sống của cô ta, quả thực ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và tâm lí.

Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Có thay đổi, cũng bởi sự tàn khốc của thế giới ngoài kia.

Lâm Tân Ngôn vỗ vỗ vai Bạch Dận Ninh như một lời an ủi.

Bạch Dận Ninh muốn nắm lấy tay của cô, nhưng tay vừa giơ lên, lại hạ xuống: “Vậy tôi không tiễn em nữa.”

Hắn cần phải đến bệnh viện một chuyến.

Lâm Tân Ngôn nói không cần.

Lái xe đẩy xe lăn của hắn rời đi, Lâm Tân Ngôn quay người, không biết Tông Cảnh Hạo từ lúc nào đã đi đến sau lưng cô, xém chút nữa đụng vào người hắn, lông mày cô khẽ cau: “Anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng?”

“Không phải tôi đi không biết ra tiếng, mà là em thất thần không nghe thấy.” Tông Cảnh Hạo đưa tay vuốt vuốt đôi lông mày đang cau của cô cho giãn giãn ra: “Bất hạnh của cô ta không em phải do em gây ra.”

Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cô biết, nhưng mà lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Rất ngột ngạt.

Thẩm Bồi Xuyên ho khan một tiếng: “À thì, tôi đi ra xe.”

Dứt lời hắn liền đi, rõ ràng hắn có ở cũng bằng thừa.

“Về thôi.” Tông Cảnh Hạo ôm cô, khẽ xoa xoa cánh tay cô, hắn không phải tâm địa cứng rắn, nhưng mà, trên thế giới này, có những góc khuất mà người ta không biết, hàng ngày hàng giờ đều xảy ra những chuyện tàn nhẫn hơn.

Hắn không thể thay đổi, chỉ có thể bảo vệ tốt cho những người mà hắn quan tâm.

Trừ chuyện của Lâm Tân Ngôn, những chuyện khác, hắn đều xử lí theo lý tính.

Lâm Tân Ngôn rơi vào trầm mặc, từ lúc ngồi vào xe đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện của Diêu Thanh Thanh như khắc sâu vào trái tim cô, chỉ cần một tuổi thơ bất hạnh, đều có thể huỷ hoại một đời người.

Trở về chỗ ở, cô liền nhốt mình ở trong phòng.

Tông Cảnh Hạo muốn ở bên cô, cô cũng nói muốn yên tĩnh một mình.

Bất đắc dĩ, Tông Cảnh Hạo cũng không thể vào trong phòng.

“Mẹ sao vậy?” Lâm Nhuỵ Hi ngẩng đầu lên, cơm tối cũng không ăn, cô bé với anh trai vừa vào phòng liền bị mẹ ôm chầm, cũng không nói gì, chỉ như thế ngồi trước cửa sổ.

Lâm Tân Ngôn cúi xuống nhìn con gái, hôn một cái lên trán con “Mẹ không sao, chỉ muốn ôm con một chút.”

Cô cũng không biết tại sao, đột nhiên rất sợ chúng sẽ rời xa cô, hoặc bị bọn buôn người bắt cóc.

Báo chí thường xuyên đưa tin trẻ con bị bắt cóc, người đang khoẻ mạnh lành lặn, đều bị đánh đến tàn phế, bị đuổi ra đường làm ăn xin, mỗi ngày đọc những tin tức như thế, trái tim cô như bị bóp nghẹt, nghe thêm chuyện của Diêu Thanh Thanh, cô càng thêm lo được lo mất, sợ các con bị hại, chỉ muốn ôm chúng, một tấc cũng không rời.

Chuyện bên này cũng đã kết thúc, Tông Cảnh Hạo quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về thành phố B.

Ăn cơm tối xong, hắn đi sắp xếp chuyện ngày mai rời đi, vừa giao phó xong cho Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên, về phòng thì thấy Lâm Tân Ngôn vẫn đang ôm hai đứa trẻ, từ lúc hắn ra khỏi cửa đến lúc về, cô vẫn cứ ôm hai con ngồi như thế, tư thế cũng không thay đổi.

Hắn bước tới, bỏ hai đứa trẻ ra khỏi vòng tay của cô: “Đi chơi đi.”

Lâm Hi Thần bị mẹ ôm đến mất kiên nhẫn, lúc này nghe được tự do, liền nắm lấy tay em gái: “Đi thôi, chúng ta tìm chú Tô chú Thẩm chơi.”

“Các con đừng chạy loạn.” Lâm Tân Ngôn không yên lòng dặn dò, đứng dậy định đi cùng chúng thì bị Tông Cảnh Hạo giữ lại.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn.

Tông Cảnh Hạo cau mày: “Em sao vậy?”

“Em vẫn tốt.” Cô không thấy bản thân có chút nào khác thường.

Tông Cảnh Hào cười một tiếng, có chút lạnh, có chút châm chọc.

Lâm Tân Ngôi có chút sững sờ: “Anh có ý gì?”

Tông Cảnh Hạo biết cô đang lo lắng điều gì, thật ra, cô nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối.

Hắn vuốt ve gương mặt của cô: “Em không phải chỉ có một mình.”

Từ sau, đến lượt hắn bảo vệ ba mẹ con, cô không còn một mình nữa, không cần phải lo lắng sợ hãi gì cả, không cần sợ người khác miệt thị, cô còn có chồng, có gia đình, con cái danh chính ngôn thuận.

Lâm Tân Ngôn nhìn hắn một hồi lâu.

Tông Cảnh Hạo ôm cô trong lòng, vuốt vuốt sống lưng cô.

Ngày hôm sau, bọn họ ăn xong bữa sáng, sau đó xuất phát đi thành phố B.

Thời tiết rất lạnh, gió cũng lớn, bọn họ vừa ra khỏi cửa khách sạn thì bị một bà lão chặn cửa.”

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]