Trái tim anh bỗng nhảy lên tới cuống họng.
Chẳng lẽ lại có người dẫn cô đi ngay dưới mí mắt anh sao?
“Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn hoảng loạn.
Anh gọi tên cô, tìm bóng dáng cô khắp nơi, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt từ trong phòng vang lên.
“Em ở đây.”
Diệp Ân Tuấn sững sốt.
Rõ ràng anh nghe thấy giọng cô, nhưng sao lại không nhìn thấy bóng dáng cô chứ?
“Hạ Lan, em ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn đặt cháo lên bàn, im lặng lắng nghe nơi phát ra giọng nói cô, nhưng đợi thật lâu cũng không đợi được câu đáp lời của cô.
Anh cảm thấy mình nhất định nghe thấy ảo giác rồi.
Thẩm Hạ Lan không ở đây, không biết ai đã dẫn cô đi rồi.
Diệp Ân Tuấn vội vàng muốn đứng dậy, lại bỗng phát hiện có người giữ chân anh.
Anh cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt kinh sợ của cô từ gầm giường chui ra.
Trái tim anh chấn động, như bỗng nhiên bị xé toác, đau đớn đến có chút không thở nỗi, thậm chí cổ họng nghẹn ngào đến khó nói nên lời.
“Em đang làm gì vậy?”
Anh không trách móc cô, lại còn muốn kéo cô ra.
Thẩm Hạ Lan như một đứa bé làm sai ngồi trên giường, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cô không biết mình nên nói gì với anh.
Bản thân cô như vậy nhất định khiến người ta cực kỳ chán ghét đi?
Ở chỗ Đường Trình Siêu, cô không có cách nào che giấu bản thân, thời gian vui vẻ nhất mỗi ngày chính là lúc buổi tối không có một ai, một mình cô đối mặt với trần nhà trong đêm tối tới sáng.
Mặc dù nhàm chán, nhưng bóng đêm lại khiến cô có cảm giác rất an toàn.
Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Ân Tuấn như vậy, cô bỗng có chút áy náy.
Cô không còn là Thẩm Hạ Lan tự nhiên phóng khoáng, tràn đầy tự tin nữa, cô thậm chí không biết nên nói những lời này với anh thế nào.
Đối diện với sự im lặng của cô, trái tim Diệp Ân Tuấn đau như đao cắt.
“Anh đã làm cháo thịt bằm trứng muối em thích ăn nhất, chúng ta ăn một chút được không?”
Diệp Ân Tuấn bỏ qua đề tài này, anh vẫn ấm áp nhìn cô, lại khiến cô không có cách nào nhìn thẳng vào anh, cúi gằm mặt xuống.
“Xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi anh, đây không phải lỗi của em, bất kể em đã trải qua những gì, bất kể em bây giờ thế nào, anh cũng sẽ ở bên em. Hạ Lan, em phải tin, chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không ghét bỏ em, sẽ không bỏ mặc em, càng sẽ không vì ám ảnh tâm lý do những chuyện em trải qua mà chán ghét em. Em vẫn là Hạ Lan trong lòng anh, là cô gái cả ngày theo sau mông anh nói thích anh.”
Diệp Ân Tuấn nói thật chân thành, Thẩm Hạ Lan bỗng muốn khóc.
Cô thật sự đã trở nên yếu ớt rồi, nếu không sao cứ muốn khóc chứ?
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn anh ngồi cạnh mình, cặp đùi thon dài trước đây không lâu còn quấn quýt cùng với cô, nhưng bây giờ toàn thân cô đều dơ bẩn, ngồi cạnh anh cũng cảm thấy tự ti.
“Anh cách em xa chút, tự em ăn.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình giống như một kẻ ăn xin, mà Diệp Ân Tuấn lại là đế vương cao cao tại thượng, trong vô hình giữa hai người đã không còn tương xứng nữa.
Cô không biết mình vừa rồi rốt cuộc là lấy dũng khí từ ai, lại khiến cô có thể quấn quýt lấy anh như vậy.
Cô bây giờ không xứng nữa.
Diệp Ân Tuấn nhìn ra lùi bước của cô, không đưa bát đũa cho cô, chỉ thấp giọng nói: “Anh thích đút em ăn, cứ xem như vì anh thích có được không?”
Thẩm Hạ Lan còn có thể có lý do gì để cự tuyệt chứ?
Cô gật gật đầu.
Lúc anh đưa bát đũa sang, cảm giác ghê tởm lại lần nữa xộc tới.
Cô không muốn xấu hổ trước mặt anh, cố gắng chịu đựng, nhìn anh đút cháo thịt bằm trứng muối vào miệng mình, cô khẽ nhai nuốt, lại cảm thấy dạ dày cuồn cuộn.
Không được rồi!
Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt anh!
Không thể để anh biết mình bây giờ không ăn được, nếu không anh sẽ càng thêm áy náy.
Điều cô muốn trước giờ đều không phải sự áy náy của anh!
Thẩm Hạ Lan cố gắng đè nén, lúc Diệp Ân Tuấn đút muỗng thứ hai, cô lắc đầu nói: “Không muốn ăn nữa.”
Thứ cô từng rất thích ăn, bây giờ lại khiến cô không nuốt nổi.
Cô không biết mình làm sao nữa, có lẽ là thật sự bệnh rồi.
Thẩm Hạ Lan không dám nhìn vào mắt anh.
Anh có cảm thấy mình khó chiều không?
Hay là cảm thấy cô đang nhõng nhẽo?
Nhưng cô thật sự ăn không nỗi nữa.
Ngoài dự đoán, Diệp Ân Tuấn không miễn cưỡng cô, mà là tự mình ăn cháo cô chừa lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ không chút để ý của anh, con ngươi lại có chút ướt át.
“Em đến phòng vệ sinh.”
Cô đi như chạy trốn, thậm chí chăn trên người rớt cũng không để ý.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô, bất giác thở dài.
Chỉ mới ăn một miếng mà thôi, cô bây giờ thật sự ăn không được sao?
Diệp Ân Tuấn chuẩn bị quần áo cho cô, chọn một bộ thoải mái, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng khe khẽ từ phòng vệ sinh truyền ra.
Anh khẽ cau mày, nhanh chóng đi tới, không gây ra chút tiếng động nào.
Thẩm Hạ Lan úp sấp trên bồn cầu nôn mửa, nhưng cô không thể để anh nghe thấy, cô chỉ có thể cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn của mình, nhưng càng đè nén cô lại càng khó chịu.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy đau lòng dữ dội, trực tiếp mở cửa phòng vệ sinh, lúc nhìn thấy cô đang úp sấp trên bồn cầu nôn, anh nhanh chóng ôm ngang cô lên đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, lại càng có chút xấu hổ.
“Em không phải cố ý, em chỉ là có chút buồn nôn, em…”
“Đừng nói chuyện.”
Đôi mắt anh có chút chua xót.
Anh đặt cô lên giường bệnh, sau đó gọi bác sĩ tới, nói tình hình của cô với bác sĩ.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ cô có chút phức tạp.
“Anh Diệp, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Bác sĩ cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
Thẩm Hạ Lan lại nắm chặt lấy tay Diệp Ân Tuấn, nói: “Nói trước mặt em được không? Em cũng muốn biết mình rốt cuộc làm sao. Ở chỗ Đường Trình Siêu em cũng vậy, anh ta ép em ăn, thậm chí từng nhét vào miệng em, nhưng em đều ăn không nổi, hình như em luôn bài xích, nhưng em thật sự rất đói rất đói.”
Nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, Diệp Ân Tuấn đau lòng muốn chết.
Anh ôm chặt cô vào lòng, nói với bác sĩ: “Nói ở đây đi, cô ấy có quyền được biết.”
Bác sĩ sững sốt một chút, nhưng thấy thái độ anh kiên định thì chỉ đành gật đầu nói: “Thân thể bà Diệp không có vấn đề gì quá lớn, tôi đã nói rồi, dạ dày bà ấy có chút thất thường, nhưng vẫn không đến mức không cách nào ăn uống. Nguyên nhân tạo thành phương diện này hẳn là do ảnh hưởng tâm lý. Bà Diệp nhất định đã trải qua chuyện gì không tốt có liên quan tới ăn uống, khiến bà ấy có ám ảnh tâm lý, từ đó bắt đầu cự tuyệt tất cả những thứ cho vào miệng.”
“Ọe-”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy bác sĩ nói vậy thì nhanh chóng đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lại chạy vào nhà vệ sinh, ói đến trời đất quay cuồng.
Diệp Ân Tuấn như hiểu ra gì đó, đôi mắt anh khó chịu nói không ra lời, lại thấp giọng nói với bác sĩ: “Có cách nào giải quyết không?”
“Không có, trừ phi bà ấy tự cởi bỏ nút thắt, nếu không có khả năng cả đời này cũng như vậy.”
Bác sĩ không phải đang hù dọa, Diệp Ân Tuấn biết.
Anh cũng rõ ràng, đây tuyệt đối có liên quan tới chuyện trên thuyền, còn có Thiên Sứ Sa Đọa.
Con ngươi anh lạnh lẽo, lúc cô ói đến rút cạn sức lực anh lại ôm cô ra.
Thẩm Hạ Lan quay về trên giường, chủ động trùm chăn, ngăn cách mình và anh.
“Em đang làm gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn không hi vọng cô như vậy, nhưng cô lại rất cố chấp.
“Em bệnh rồi, em có thể thật sự không cách nào ăn được, anh đừng quản em được không?”
Thẩm Hạ lan không kêu gào náo loạn, thậm chí không hề lớn tiếng la hét, nhưng biểu cảm và giọng nói trống rỗng đó lại khiến anh càng thêm khó chịu.
“Anh không để ý, anh nhất định sẽ trị khỏi cho em.”
“Trị không khỏi được, Diệp Ân Tuấn, anh căn bản không biết em đã trải qua những gì, em cũng không muốn để anh biết, anh đừng hỏi nữa, cũng đừng quản em, để em một mình có được không?”
Tất cả vui mừng khi được anh cứu ra của cô vào giây phút này đều không còn nữa.
Cô bỗng nhiên phát hiện, cho dù được anh cứu ra ngoài, cô và anh cũng không thể quay lại nữa.
Những trải nghiệm đáng sợ đó giống như một thanh chùy thủ khắc từng chút từng chút vào lòng cô, trên thân thể cô, khiến cô vĩnh viễn cũng khó có thể mài mòn.
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy cô lúc này đem mình thành đà điểu, anh khẽ thở dài, nói: “Em vĩnh viễn đều là Hạ Lan trong lòng anh, đừng để những chuyện đó tổn thương anh và em. Anh đã mất Minh Triết, anh không thể mất em nữa. Hơn nữa, Hạ Lan à, Nghê Nghê đang ở đây, ở cách vách em, em thật sự hi vọng nó nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em sao?”
“Không! Không được!”
Thẩm Hạ Lan bỗng kích động.
Cô không thể để Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy dáng vẻ cô thế này, sẽ dọa con gái.
“Diệp Ân Tuấn, anh đừng ép em được không? Cầu xin anh đừng ép em.”
Thẩm Hạ Lan như một đứa trẻ bất lực co rúc ở chân giường
Diệp Ân Tuấn muốn bước tới một bước, cô liền lùi lại một bước, thấy cô sắp rơi xuống đất, anh đành dừng lại.
“Được, anh không ép em, anh ở ngoài cửa, nếu em cảm thấy để anh qua đêm ở ngoài cửa tốt hơn thì em đừng để ý anh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.
Trái tim cô cực kỳ khó chịu.
Thực ra cô hi vọng anh ở lại.
Nhưng anh ở lại cô phải nói gì đây?
Chẳng lẽ muốn nói hết quá khứ không chịu nổi đó của mình ra sao?
Không!
Không được!
Tuyệt đối không được!
Thẩm Hạ Lan vùi đầu vào chăn khóc nức nở.
Tất cả đều thay đổi rồi. Thay đổi rồi!
Diệp Ân Tuấn ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cô, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tống Đình thấy anh đứng ngoài cửa, lăn tăn không biết có nên đi tới không, Diệp Ân Tuấn lại phát hiện anh ta.
“Giúp tôi làm một việc.”
“Diệp tổng, anh nói đi.”
“Đi nói với Mike, tôi không quản ông chủ phía sau Fallen Heaven là ai, tôi muốn mua câu lạc bộ đêm đó, bao nhiêu tiền không thành vấn đề.”
Quyết định này của anh lập tức khiến Tống Đình sững sờ.
Diệp tổng lại muốn mua Fallen Heaven! Đây rốt cuộc là tại sao chứ? Chẳng lẽ có liên quan tới bà chủ?