Thẩm Hạ Lan biết trong lòng Diệp Ân Tuấn thực sự không thoải mái, cho dù là ai khi buetes được người mẹ mình gọi gần 30 năm không phải là mẹ ruột của mình đều sẽ không thoải mái, chỉ là cô không biết phải nói như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài nói: “Không ngờ thím Trương lại là mẹ ruột của anh, chả trách mẹ luôn bảo vệ bà ấy, không để anh làm hại bà ấy, hóa ra là như vậy.”
“Anh có trách mẹ không?”
Thẩm Hạ Lan không biết lúc này trong lòng Diệp Ân Tuấn nghĩ như thế nào, cẩn thận, thận trọng hỏi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười khổ nói: “Trách bà ấy điều gì? Trách bà ấy đối xử với anh quá tốt? Hay là trách bà ấy đã giấu anh sự thật? Nói thật, trước đây anh vẫn luôn cảm thấy mẹ rất nghiêm khắc, hơn nữa lúc nào cũng bận rộn, thực ra anh cũng biết, sản nghiệp nhà họ Diệp lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình mẹ chống đỡ, quả thật không dễ dàng, nhưng lúc đó anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, thực ra rất muốn ở bên cạnh bà.”
“Có lẽ Nam Phương không có cảo giác quá lớn, vì từ nhỏ thân thể của Nam Phương đã không tốt, lúc nào cũng là thím Trương tự mình chăm sóc, nhưng anh lại ở cùng với mẹ, có lẽ là vì anh chính là người thừa kế của nhà họ Diệp, nên mẹ đi đâu cũng mang anh theo. Anh có thể nhìn thấy mẹ cũng là một điều không dễ dàng, cũng biết dáng vẻ của mẹ khi bị bệnh vẫn phải đi đàm phán, vì vậy thực ra anh và mẹ khá thân thiết, cho đến một lần, thím Trương nói với anh, thực ra mẹ không yêu bọn anh, lúc đó anh thật sự rất đau lòng.”
Nói đến chuyện trước đây, trong lòng Diệp Ân Tuấn không biết có cảm giác gì, cho dù đã nhiều năm nhưng dường như anh vẫn không thể từ phản ứng lại từ trong cảm giác đó.
“Thím Trương thực ra là một người có động cơ không trong sáng.”
Thẩm Hạ Lan theo bản năng nói xong, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Trước đây cho dù nói gì cũng được, nhưng bây giờ thím Trương chính là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, nói như vậy không biết Diệp Ân Tuấn có tức giận không.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn một cách thận trọng, phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng đang nhìn cô, khéo miệng còn mang theo một nụ cười.
“Bây giờ em biết sợ rồi?”
“Ai sợ anh chứ!”
Thẩm Hạ Lan bị dò ngó tâm tư, vội vàng cứng miệng quay đầu đi.
Diệp Ân Tuấn đưa tay ra nắm lấy tay cô nói: “Những ngày em mất tích, anh đã điều tra được rất nhiều chuyện, cũng biết cách đối nhân xử thế của thím Trương, thậm chí anh còn phát hiện rất có khả năng vụ hỏa hoạn 5 năm trước có liên quan đến bà ta. Người phụ nữ này mặc dù là mẹ ruột của anh, nhưng anh cũng vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, tất cả những chuyện bà ta làm với mẹ anh nhất định sẽ điều tra ra.”
“Anh biết được gì rồi?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến bệnh án của bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp không để cho Diệp Ân Tuấn biết, có lẽ là sợ Diệp Ân Tuấn sẽ khó xử.
Nhưng giữa ân oán và thù hận, bà cụ vẫn lựa chọn lo lắng đến tâm tình của Diệp Ân Tuấn, mà định tiêu hủy cả bệnh án của mình, thậm chí còn không muốn để Diệp Ân Tuấn biết mẹ ruột của mình là người như thế nào, có lẽ là vì sợ làm tổn thương đến Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, chỉ có thể hỏi như vậy.
Diệp Ân Tuấn thấy đôi mắt nhỏ của cô đảo qua đảo lại, đột nhiên hỏi: “Em đang giấu anh chuyện gì đúng không?”
“Không có nha!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng trả lời, nhưng rõ ràng có chút chột dạ.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, khẽ nói: “Là chuyện liên quan đến báo cáo sức khỏe của mẹ đúng không?”
“Cái gì? Em không biết?”
Thẩm Hạ Lan sững sờ, còn định giả bộ ngốc nghếch, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Có phải mẹ đã nói gì đó với em? Lúc anh đi qua chỉ nghe thấy phần sau cuộc nói chuyện của hai người, chuyện liên quan đến thân thế của anh, trước đó chắc chắn mẹ đã nói với em về chuyện bệnh tình đúng không? Có lẽ bản thân bà ấy biết đang xảy ra chuyện gì đúng không? Có liên quan đến thím Trương?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thật sự có chút bất lực.
“Không biết anh đang nói cái gì. Em có chút buồn ngủ, em muốn ngủ.”
“Hạ Lan….”
“Đừng làm ồn đến em!”
Cô cảm thấy bây giờ mình giống như con đà điểu, không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Ân Tuấn.
Lúc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu tâm tình của bà cụ.
Một người thông minh và lương thiện như Diệp Ân Tuấn, ai nhỡ lòng làm tổn thương anh chứ?
Diệp Ân Tuấn cũng không tiếp tục truy hỏi, mà từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi thôi, lát nữa chúng ta đi lấy kết quả của Nghê Nghê.”
“Nghê Nghê ra rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhạy cảm quay người lại, rõ ràng vô cùng căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Không nhanh như vậy, anh nghe bác sĩ nói, những chuyên gia kia đang điều trị cho Nghê Nghê, hình như cũng có chút tác dụng, nha đầu kia ngủ rồi.”
“Ngủ rồi? Sao có thể? Con bé đau đớn như vậy….”
“Có một phương pháp điều trị, gọi là phương pháp điều trị không đau, sẽ cho phép bệnh nhân được điều trị trong trạng thái không đau. Kỹ thuật này mới được phát triển ở nước ngoài, nhưng nghe nói hiệu quả khá tốt, vì vậy chúng ta nên cho Nghê Nghê sự tự tin mới được.”
“Ừ.”
Nói đến Thẩm Nghê Nghê, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan có chút sa sút.
Đứa nhỏ này thật sự từ sau khi sinh ra đã gặp nhiều tai ương, thực sự khiến người khác đau lòng. Nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê, cô không khỏi nhớ đến Thẩm Minh Triết, nghĩ đến chuyện của đế quốc Ám Dạ mà bà cụ Diệp nói với cô.
“Ân Tuấn, mẹ đưa cho em cái này.”
Thẩm Hạ Lan lấy chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa ra.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn, có phần trịnh trọng.
“Mẹ đưa cho em?”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi áo ra, rõ ràng có chút tương đồng, nhưng vừa nhìn là biết đó là kiểu dáng của nam.
“Đây là biểu tượng thân phận của người đứng đầu nhà họ Diệp, là chiếc nhẫn của nữ chủ nhân lại có chức năng khác, mẹ không nói với em sao?”
“Không.”
Thẩm Hạ Lan giả vờ như không biết bất cứ điều gì, định thăm dò Diệp Ân Tuấn, muốn biết rốt cuộc anh đã biết được bao nhiêu.
Diệp Ân Tuấn cau mày nói: “Từ nhỏ anh đã nghe nói đến chiếc nhẫn này, nhưng chưa từng nhìn thấy, không ngờ lại nằm trong tay mẹ. Bỏ đi, mẹ đã không nói gì, vậy chắc chắn sau này sẽ nói cho em biết, bây giờ đừng nghĩ nhiều. Em phải giữ gìn chiếc nhẫn này thật tốt, mặc dù anh không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì, nhưng nghe nói nó rất quan trọng với nhà họ Diệp.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đang định nói cho Diệp Ân Tuấn biết chuyện của đế quốc Ám Dạ, thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Diệp tổng, cô chủ và chuyên gia ra rồi.”
“Đi, đi xem xem.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy, hơn nữa còn kéo Thẩm Hạ Lan dậy, hai người mở cửa ra, Tống Đình có chút lo lắng đứng ở bên ngoài.
“Người đâu?”
“Đã được đưa đến phòng VIP rồi, nhưng lại có nhiều hơn một thiết bị.”
Tống Đình có chút nghi hoặc, nói ra những chuyện mà mình nhìn thấy.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vội vàng đi đến phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê nằm trên giường bệnh, rõ ràng cơ thể rất gầy, trên mũi của cô bé còn có một chiếc máy thở, bên cạnh có một thiết bị kết nối với máy thở.
“Đây là cái gì?”
“Máy giảm đau, có thể làm giảm những cơn đau cho cô chủ.”
Rất nhiều người trong số những chuyên gia đã lớn tuổi, sau khi nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vội vàng lên tiếng.
Thẩm Hạ Lan không muốn làm phiền Thẩm Nghê Nghê nghỉ ngơi, kêu Tống Đình mời các chuyên gia đến phòng làm việc, mà Diệp Ân Tuấn và những người khác cũng đi theo.
Sau khi trao đổi với chuyên gia, Thẩm Hạ Lan biết bệnh tình của Thẩm Nghê Nghê không phải không thể cứu được, thậm chí ngay cả morphin trong cơ thể khả năng rất lớn cũng có thể loại bỏ được.
Nghe thấy chuyên gia nói như vậy, đôi mắt Thẩm Hạ Lan ươn ướt.
Trái tim treo lơ lửng bao lâu nay cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
Chuyên gia đưa ra hai phương án, sau khi nói chuyện với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, hai người cảm thấy rất khả thi, cũng đồng ý.
Ý kiến của các chuyên gia cũng giống với các bác sĩ ở bệnh viện, cơ thể của Thẩm Nghê Nghê tạm thời không thể tiếp nhận ca ghép thận quy mô lớn, trước hết phải chăm sóc cơ thể thật tốt, điều này vô cùng quan trọng.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức đồng ý.
Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thẩm Nghê Nghê, kêu bọn họ làm gì cũng được.
Đến lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra thiếu một người.
“Diệp Tranh đâu? Em nhớ lúc em đi ra thằng bé cũng không ngủ ở trong phòng em, lúc nãy….”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
“Anh cũng không nhìn thấy Diệp Tranh ở trong phòng em.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên treo lên.
“Tống Đình, Diệp Tranh đâu? Có ai nhìn thấy Diệp Tranh ở đâu không?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Tống Đình vội vàng tìm người đi điều tra.
Vệ sĩ ở cửa nói trước đó không lâu Diệp Tranh đã đi ra ngoài, hình như đi về phía sau bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy đến phía sau của bệnh viện.
Bây giờ nhà họ Diệp đang trong lúc rối ren, bọn họ không muốn Diệp Tranh xảy ra chuyện gì. Dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của Diệp Nam Phương.
Sau khi hai người đi đến phía sau của bệnh viện, lại không hề tìm thấy Diệp Tranh, nỗi sợ hãi bao trùm lấy Thẩm Hạ Lan.
“Chuyện gì thế này?”
“Đừng lo lắng, an ninh ở đây rất tốt, muốn không chút tiếng động đưa người ra ngoài, là điều không thể, chúng ta tìm lại xem sao.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan như vậy, không thể không an ủi cô.
“Em sao có thể không lo lắng chứ? Minh Triết đã mất tích, nếu như Diệp Tranh xảy ra chuyện gì, em….”
“Hạ Lan….”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay cô, lại phát hiện cách đó không xa có một hình bóng nhỏ nhắn đang nằm bò trên mặt đất, không phải Diệp Tranh thì là ai?
“Thằng nhóc này đang làm gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút tức giận, anh vội vàng đi qua, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Anh đừng kích động như vậy, chúng ta xem xem thằng bé làm gì?”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lẵng lẽ đi đến, lúc này mới phát hiện Diệp Tranh đang nằm bò trên mặt định bắt một con bướm.
Ở đó có một gốc bìm bìm rất ngắn, con bướm đang sải cánh bay bên trên, mà Diệp Tranh lại bất động quan sát, sau đó nhân cơ hội nhanh chóng ra tay, trực tiếp cầm lấy cánh của con bướm, sau đó cười haha cho vào chiếc lọ mang theo bên người.
Chiếc lọ làm bằng thủy tinh, lúc đó đã có mấy con bướm.
Diệp Tranh vui vẻ đứng dậy, nhưng đột nhiên phát hiện ra Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở phía sau, ít nhiều cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên và lạnh.
“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Con đang làm gì thế?”
Diệp Ân Tuấn vẫn luôn cảm thấy chuyện bắt bướm này là chuyện con gái nên làm, sao một tên nhóc như Diệp Tranh cũng làm chuyện vô vị như vậy chứ?
Diệp Tranh vẫn có chút sợ Diệp Ân Tuấn, cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó lặng lẽ trốn sau lưng Thẩm Hạ Lan, đôi tay nhỏ đầy bùn nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Hạ Lan, làm bẩn hết vạt áo của Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn qua, Diệp Tranh vội vàng bỏ tay ra, lại vì đứng không vững nên cả người ngã về phía sau.