Chương 820

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

CHƯƠNG 820: ĐỪNG NỂ TÌNH

Thẩm Hạ Lan vốn không để tâm đến động tĩnh bên ngoài, mà định nằm xuống ngủ một giấc, nhưng giọng nói của bà cụ Đường quá lớn, dù cô không muốn nghe thấy cũng khó: “Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan, cô mau bước ra đây! Cô là đồ đàn bà vong ân phụ nghĩa, nếu không có nhà họ Đường chúng tôi, thì 5 năm trước cô đã chết rồi, thế mà giờ cô lại đối xử với chúng tôi như thế, cô không cắn rứt lương tâm à?”

Bà cụ Đường vẫn gào lên.

Khương Hiểu nghe ra ân oán giữa Thẩm Hạ Lan và bà cụ Đường, nên nhíu mày, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Các anh còn đợi cái gì, đợi anh Diệp quay về bảo các anh ra tay à? Hay đợi mợ chủ đi ra để bà ta chọc tức đến sinh mệnh? Mau khiêng bà ta ra ngoài đi!”

Vì Khương Hiểu lên tiếng, nên mấy vệ sĩ nhanh chóng đi tới, một người bịt miệng bà cụ Đường, còn mấy người kia khiêng bà ta lên, cứ thế đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan định ra ngoài xem thử, thì nghe thấy bên ngoài đã không âm thanh nào nữa, cô hơi ngẩn người, thì Khương Hiểu đã mở cửa đi vào.

“Mợ chủ, cô định làm gì? Cô muốn đi vào nhà vệ sinh à? Để tôi dìu cô.”

Dứt lời, Khương Hiểu nhanh chóng đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là một bà lão tới gây sự thôi, cô đừng bận tâm, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Khương Hiểu dìu Thẩm Hạ Lan nằm xuống giường.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô hỏi: “Cô biết giữa tôi và bà ta có ân oán gì không?”

“Tôi không biết, nhưng cô là chủ mẫu của tôi, tôi chỉ nghĩ đến sức khỏe của cô thôi, giờ cơ thể cô không thích hợp để gặp khách, nhất là khách ầm ĩ như vậy thì càng không thể gặp, mà cần phải nghỉ ngơi.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì cười nói: “Sau này cô cứ thay mặt tôi ngăn cản mấy người không cần thiết đó đi.”

“Vâng, mợ chủ, cô có muốn nằm nghỉ một lát không?”

“Ừm.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì nằm xuống nhắm mắt lại.

Khương Hiểu rón rén bận rộn, quét dọn sạch sẽ, định mang rác ra ngoài, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy Lam Thần đang đứng ngay cửa.

“Anh tới đây có chuyện gì à?”

Lúc nhìn thấy Lam Thần, hai mắt Khương Hiểu bỗng phát sáng.

Lam Thần cảm thấy mình như miếng thịt mỡ, bị một con sói nhìn chằm chằm, cảm giác này làm người khác sởn tóc gáy, thậm chí anh còn hơi hối hận khi đã tới đây.

“Mợ chủ ngủ rồi?”

“Đúng vậy, cô ấy vừa mới ngủ, anh tìm mợ chủ có chuyện gì không?”

Câu hỏi của Khương Hiểu làm Lam Thần hơi buồn bực.

Từ khi nào mình muốn gặp Thẩm Hạ Lan phải thông qua người phụ nữ này?

“Không có gì, lúc nãy cô xử lý rất tốt, cảm ơn cô.”

Dứt lời Lam Thần liền xoay người rời đi.

Khương Hiểu nhất thời sửng sốt.

“Khoan đã, anh nói vậy là sao? Anh lo liệu cho sự an toàn của mợ chủ?”

Khương Hiểu nắm chặt tay Lam Thần.

Lam Thần khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô buông tay ra!”

“Tôi không buông, trừ phi anh nói cho tôi biết anh tên gì? Anh lo liệu chuyện gì? Nói thế nào thì giờ tôi cũng là người thân cận nhất bên cạnh mợ chủ, nếu tôi không biết anh làm gì, thì sau này tôi phải xử lý mọi chuyện thế nào?”

“Cô thích xử lý thế nào thì xử, nếu cô còn không chịu buông tay, cô có tin tôi sẽ phế tay cô không?”

Cả người Lam Thần toả ra hơi thở sát khí.

Khương Hiểu giật mình, ngẩn người, Lam Thần cũng nhân cơ hội rút tay về.

“Này, nhìn anh đẹp trai như vậy mà sao không có tý ga lăng nào thế? Tôi là con gái đó, không ngờ anh còn muốn đánh tôi?”

“Cô đừng trêu chọc tôi, bằng không tôi không quan tâm cô là trai hay gái, trong mắt tôi chỉ có sự phân biệt giữa người sống và người chết.”

Dứt lời, Lam Thần nhấc chân rời đi ngay.

Khương Hiểu cực kỳ buồn bực.

Người này là ai vậy?

Rõ ràng là do anh tới đây trêu chọc cô.

Khương Hiểu thở phì phò xem Lam Thần thành túi rác rồi vứt vào thùng rác, cô không dám ở bên ngoài quá lâu, nên vội vàng quay về phòng bệnh.

Cô thấy Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, thì cực kỳ cẩn thận không dám gây ra một tiếng động, nhẹ nhàng massage hai chân cho Thẩm Hạ Lan.

Lúc Diệp Ân Tuấn quay về, Khương Hiểu vội đứng dậy, khẽ báo cáo lại chuyện lúc nãy, rồi lui ra ngoài.

Vừa nghe thấy tin bà cụ Đường dám tới đây quấy rầy Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi, mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo.

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ say, rồi ra khỏi phòng, thấy Khương Hiểu đang nhàm chán ngồi nghịch đầu ngón tay trên dãy ghế dài ngoài hành lang.

“Khương Hiểu, cô đi gọi Lam Thần tới đây.”

“Lam Thần? Là ai thế?”

Khương Hiểu hơi mơ màng.

Diệp Ân Tuấn đưa hình Lam Thần cho Khương Hiểu xem.

Khương Hiểu liếc nhìn rồi nở nụ cười ngay.

“Hóa ra anh ta là Lam Thần! Dù anh ta không cho mình biết, thì mình cũng biết tên anh ta rồi.”

Khương Hiểu cười ha hả rồi rời đi.

Diệp Ân Tuấn xoay người quay về phòng bệnh.

Anh nhận ra Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi.

“Em dậy khi nào vậy?”

“Em mới dậy thôi, sao giờ anh mới về?”

Thẩm Hạ Lan hơi mệt mỏi, Diệp Ân Tuấn vội đỡ cô ngồi dậy.

“Anh mua đồ ngon gì vậy?”

“Giờ cơ thể em không thể ăn thứ gì khác, nên anh chỉ mua chút cháo, em ăn đỡ đi, đợi hai ngày nữa anh sẽ nấu đồ ngon cho em ăn.”

“Nhưng em muốn ăn thịt.”

Thẩm Hạ Lan tủi thân bĩu môi, làm Diệp Ân Tuấn bỗng dở khóc dở cười.

“Em không thể ăn.”

“Nhưng cục cưng muốn ăn.”

Nghe Thẩm Hạ Lan lấy cục cưng trong bụng làm cái cớ, Diệp Ân Tuấn lại bật cười.

“Em lớn như vậy rồi, có thấy xấu hổi không?”

“Nhưng em muốn ăn thì phải làm sao?”

“Cùng lắm anh chỉ có thể mua cháo thịt nạc và trứng muối cho em, còn những món khác thì em đừng mơ tưởng.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan nhất thời thở dài.

“Được rồi, vậy thì đợi hai ngày nữa.”

“Ngoan!”

Diệp Ân Tuấn xoa đầu cô, cảm thấy giây phút này thật ấm áp hạnh phúc.

Thẩm Hạ Lan tựa vào đầu giường cười hỏi: “Anh ra ngoài lâu như vậy, không chỉ đơn giản là đi mua cháo thôi đúng không?”

“Ừm, anh phải xử lý chút chuyện.”

“Chuyện nhà họ Đường à?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn ngẩn người, nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: “Em muốn cầu xin giúp họ? Nghe nói bà cụ Đường đã tới đây, bà ta đã nói gì với em?”

“Không có, bà ta đã bị Khương Hiểu cản ngoài cửa, hơn nữa còn bị vệ sĩ khiêng ra ngoài, nên em không gặp bà ta, cũng không định cầu xin giúp bà ta.”

Thẩm Hạ Lan chỉ vào quả táo.

Diệp Ân Tuấn vội cầm lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan gọt vỏ táo.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Anh tưởng em sẽ cầu xin cho bà ta à?”

“Ừm.”

Giọng Diệp Ân Tuấn trầm thấp, rõ ràng hơi buồn bực.

Thẩm Hạ Lan biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô luôn muốn trêu chọc anh.

“Vậy nếu em thật sự mở miệng cầu xin thì sao? Liệu anh có bỏ qua cho tập đoàn Đường thị không?”

Tay Diệp Ân Tuấn bỗng ngừng lại.

“Nếu là sao? Em thật sự muốn cầu xin cho bà ta?”

“Cũng không phải không được, anh nghĩ thử xem, 5 năm trước nếu không nhờ bà cụ Đường, có lẽ em và các con đã sớm chết rồi, nên ân tình này lớn như trời, nhưng giờ anh lại muốn đuổi cùng giết tận họ, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ hơi khó nghe.”

Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch, tiếc rằng Diệp Ân Tuấn lại không nhìn thấy.

“Khó nghe thì khó nghe, Diệp Ân Tuấn anh vốn không cần danh tiếng tốt, hơn nữa, chuyện này là do anh làm, không liên quan gì đến em, người khác sẽ không nói gì về em.”

“Nhưng họ nói về anh em cũng không vui, em hỏi anh, nếu em mở miệng cầu xin, liệu anh có tha cho họ không?”

Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn đắn đo rất lâu.

Cô cũng không giục Diệp Ân Tuấn trả lời, mà cầm quả táo đã được gọt vỏ trong tay anh, rồi thản nhiên ăn.

Tiếng nhai giòn rụm đã kích thích màng nhĩ Diệp Ân Tuấn, anh nhìn dáng vẻ hờ hững của Thẩm Hạ Lan, rồi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu em đã cầu xin thay họ, thì anh còn có thể làm thế nào? Em là người trong cuộc còn không so đo, chẳng lẽ anh còn có thể cắn mãi không buông?”

Nói xong anh lấy điện thoại ra định gọi cho Tống Đình, bảo anh ta ngừng mọi chuyện, ai ngờ Thẩm Hạ Lan lại giữ chặt điện thoại anh.

Giờ sắc mặt Thẩm Hạ Lan hơi nghiêm túc, cô nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Tại sao? Dù trong lòng anh phẫn nộ đến đâu, cũng vì lời cầu xin của em, mà có thể từ bỏ mọi thứ anh vốn đã tính toán sẵn ư?”

Diệp Ân Tuấn khẽ cười, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ dịu dàng.

“Em là tất cả của anh, chỉ cần em sống tốt, em muốn thế nào, dù là cả thế giới, anh cũng sẽ nghĩ cách mang tới trước mặt em, nhưng nếu vì tâm trạng một mình anh mà khiến em không vui, thậm chí bị món nợ tình cảm gây khó dễ, thì anh thà để mình anh chịu oan ức.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, mắt Thẩm Hạ Lan hơi ươn ướt.

“Anh đúng là tên ngốc! Anh nói thử xem người như anh sao có thể trở thành vua Hải Thành? Không biết đầu óc mấy người kia thế nào, mà ngay cả một tên ngốc cũng không sánh bằng.”

“Anh là tên ngốc, có em ở bên, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.”

Diệp Ân Tuấn mỉm cười dịu dàng xoa đầu Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ăn xong miếng táo cuối cùng thì ném vào xọt rác, rồi suy tư nói: “Anh đừng nể tình với nhà họ Đường.”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.h Trong lòng anh, Thẩm Hạ Lan là người lương thiện, thậm chí có hơi ngốc nghếch ngọt ngào, đừng nói mấy chuyện khác, chỉ riêng ơn cứu mạng với nhà họ Đường 5 năm trước, anh đã cảm thấy cô sẽ cầu xin cho bà cụ Đường, đây cũng là lý do tại sao anh không một gậy đánh chết nhà họ Đường, anh sợ đến khi cô thật sự cầu xin anh, thì anh đã hết cách cứu vãn, nên đành phải để tập đoàn Đường thị phá sản, rồi đứng ra thu mua.

Giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn không thể không bất ngờ.

“Anh chưa nghe rõ ư?

Thẩm Hạ Lan vẫn mỉm cười, nhưng Diệp Ân Tuấn thấy nụ cười của cô đã bớt ấm áp.

“Lần này Đường Trình Siêu chọc tới giới hạn của em rồi?”

Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Nhà họ Đường có ơn với em, nhưng những chuyện Đường Trình Siêu đã làm với em đã đủ xóa bỏ ân tình của họ vào 5 năm trước rồi, lần trước anh ta đã làm những gì, trong lòng anh, em và nhà họ Đường đều biết rõ. Anh có thể chừa cho họ một con đường sống, đã xem như báo ơn rồi, nếu họ đi con đường phát triển đúng đắn, thì chưa tới 5 năm, nhà họ Đường vẫn tồn tại lớn mạnh như trước, đáng tiếc, họ tự làm bậy thì không thể sống được, em có thể lương thiện, cũng có thể báo ơn, nhưng không thể dung túng người khác lợi dụng ơn nghĩa để báo thù, không ngừng tổn thương em và người nhà em. Nếu bọn họ không quan tâm đến sống chết của em, thì em bận tâm đến họ làm gì? Anh muốn làm gì thì cứ việc làm cho tốt, anh yên tâm, em sẽ không cầu xin cho bất kỳ ai, vì sau lưng em cũng có người em muốn bảo vệ, em không thể vì lòng mềm yếu và lương thiện của mình mà hãm hại bọn họ.”

Diệp Ân Tuấn rất bất ngờ trước câu nói của Thẩm Hạ Lan.

Anh chợt nhận ra, sau khi trải qua gian khổ, Thẩm Hạ Lan đã trưởng thành rồi, cô đã lột xác, trở nên xinh đẹp, hấp dẫn hơn.

“Em muốn bảo vệ ai?”

Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan liền nhìn qua đó, ánh mắt dịu dàng như nước đó thật sự có thể khiến người khác đắm chìm vào đó.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]