Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dịch: calvindam, lanhdiendiemla
Biên dịch: Melly
Biên tập: vodanh84

Thấy Lạc Ngưng phản ứng mạnh như vậy, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cười thầm: "cô nàng này đêm qua lá gan còn lớn thế, hôm nay làm sao lại thẹn thùng như vậy." Hắn mím môi cố nén cười, thở dài nói:

- Lạc tiểu thư, nàng tưởng rằng ta là người rất hay khinh bạc phải không?

Lạc Ngưng thấy hắn nói như vậy, nhịn không được liền ngơ ngẩn cả người, cuối cùng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ nhàng nói:

- Lâm đại ca, không phải mà…

Lâm Vãn Vinh nhếch môi lắc đầu:

- Nhưng thật ra nếu Lạc tiểu thư nghĩ như vậy thì ta sẽ rất là cao hứng đó.

- Tại sao vậy?

Lạc Ngưng lấy làm kỳ quái hỏi.

- Bởi vì trên thế giới này hầu như ai ai cũng là chính nhân quân tử, nhưng nếu đời thiếu những kẻ thích khinh bạc như ta, chẳng phải là vô nghĩa lắm sao.

Lâm Vãn Vinh cười nói tiếp:

- Ta chính là loại người này, lấy ánh sáng chói lòa, vĩ đại của giới quân tử để tồn tại, dẫu cho chỉ là chiếc lá xanh để tôn lên vẻ đẹp của hoa hồng thì ta cũng cảm thấy rất vĩ đại.

Lạc Ngưng khẽ cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, trên mặt nổi lên ánh hồng:

- Không phải vậy, đại ca mới là một chính nhân quân tử, không hề che dấu ý nghĩ của mình, trong lòng cho dù là tốt hay xấu cũng thể hiện rõ ra bên ngoài, so với bọn ngụy quân tử thì tốt hơn rất nhiều. Huynh nào phải lá xanh, chỉ những kẻ không hiểu được huynh mới là đám lá xanh.

- Ai!

Lâm Vãn Vinh khẽ than:

- Khuyết điểm này ta đã che dấu kỹ như vậy rồi, không ngờ lại bị Lạc tiểu thư nhìn ra, làm người không nên quá thành thật a!

Lạc Ngưng ngẩn ngơ nhìn hắn:

- Đại ca, huynh lúc nào cũng nói chuyện rất khác người, nhưng luôn làm muội yêu thích, huynh nói xem Ngưng nhi bị làm sao vậy?

Mắt nàng ánh lên những tia sáng rạng ngời mê ly, dưới bóng đèn mờ mờ ảo ảo thật khiến cho ngươi ta động tâm.

- Đại ca, huynh có thể ôm muội được không?

Lạc Ngưng cố dùng hết dũng khí, khe khẽ mấp máy đôi môi nói, vẻ ngượng ngùng trên mặt như mặt trời sắp lặn về phía tây rồi. Nàng nhẹ khép mắt, bờ mi rung rung, vừa như muốn nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn.

- Cái này… không … quá … tốt a…

Lâm Vãn Vinh ngại ngùng nói:

- Ta luôn giữ nghiêm lễ giáo… thôi được rồi, thì ôm một chút, nhưng đừng nên ôm chặt quá, ta sợ sẽ làm nàng bị làm đau đó…

- Đáng ghét…

Trên mặt Lạc Ngưng ửng lên từng đám mây hồng, trống ngực đập thình thịch, nhè nhẹ nói:

- Đại ca, Xảo Xảo vẫn còn trên lầu đó…

Những lời này quả thật lại còn kích thích hơn nữa. Ngọn lửa cầm thú trong lòng Lâm Vãn Vinh đã bốc lên hừng hực, liền nhẹ nhàng ôm xiết nàng vào lòng, Lạc Ngưng run rẩy, cả người nóng như than hồng, dịu dàng ngã vào lồng ngực hắn.

Thấy vị tài nữ danh chấn Kim Lăng đang nép chặt vào người mình, đôi mi khép chặt, sắc mặt đỏ bừng, mềm mại như ngọc, xuân tâm của Lâm Vãn Vinh liền nhanh chóng trỗi dậy, hai tay ghì chặt vào lưng nàng, đang muốn tranh thủ lợi dụng một chút, chợt từ trên lầu vọng xuống một tiếng kêu thanh thoát:

- Ngưng tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu vậy?

Ai da, thiếu chút nữa là quên tiểu bảo bối Xảo Xảo của ta rồi, ngày mai đã ra trận rồi, đêm nay hẳn là phải nóng bỏng với nàng ta một phen, Lạc Ngưng này đến sau thì vẫn còn phải xếp hàng. Hắn liền cố gắng đè nén lòng hươu dạ vượn đang trỗi dậy, vỗ nhẹ vào cánh tay nhỏ nhắn của Lạc Ngưng, khẽ nói:

- Lạc tiểu thư, nàng sao vậy?

- A, đại ca…

Lạc Ngưng đang vô cùng ngượng ngùng nên không hề nghe thấy tiếng Xảo Xảo gọi nàng, lúc này nghe hắn kêu lên, nhất thời lại giật mình, nhịn không được liền mở mắt ra, đã thấy hắn đang đứng trước mặt mỉm cười nhìn mình. Lạc Ngưng kêu lên một tiếng rồi vội vàng dụi đầu vào ngực hắn.

Lâm Vãn Vinh thở dài nói:

- Lạc tiểu thư, nàng hãy nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi gặp Xảo Xảo một chút.

Nếu là ngày thường hắn đã không bỏ qua, có cơ hội là chiếm ngay tiện nghi của người ta, hôm nay lại thay đổi phong cách. Lạc Ngưng trong lòng đau xót, liền bất chấp ngại ngần ngẩng đầu lên, thấy hắn thần sắc trong sáng, vẻ mặt kiên định, dường như tỏ ra không hề quyến luyến một chút nào hình dáng của mình.

- Đại ca, có phải huynh rất chán ghét Ngưng nhi?

Lạc Ngưng thấy hắn không có phản ứng gì với mình, trong lòng đau khổ, chiếc miệng nhỏ mím chặt lại, nước mắt chảy dài, thân thể mềm mại đang nằm trong lồng ngực của hắn rung động, bộ ngực đầy đặn lại vô thức chà sát vào lồng ngực của hắn.

Cơ mặt của Lâm Vãn Vinh giựt giựt mấy cái, rồi nở một nụ cười gượng gạo:

- Làm gì có, chỉ là con người ta trời sinh chính trực, uy vũ bất khuất, gặp nữ sắc cũng không có tà niệm mà thôi.

Lạc Ngưng nghe vậy ngay lập tức ngừng khóc, cười khúc khích:

- Đại ca, nghe huynh nói y như là thầy tu trong chùa, ai mà tin huynh thì không phải kẻ si cũng là kẻ ngốc.

Nàng vốn trời sinh mỹ lệ vô cùng, bây giờ lại đang cười cười nói nói, môi hồng răng trắng, mặt như hoa đào, nhìn còn rực rỡ hơn cả hoa, Lâm Vãn Vinh trong lòng kích động vô cùng.

Nhưng nghĩ lại tối nay phải dành cho Xảo Xảo, hắn liền cắn răng, kìm nén cỗ dục vọng đang bừng bừng trong lòng xuống.

- Đại ca, trên người huynh có mang theo vật gì mà cứng quá vậy?

Lạc Ngưng đang đứng rất gần hắn, cảm giác hạ thân có một vật cứng ngắt chạm vào mình, vừa thô vừa nóng, nhịn không được liền nghi hoặc hỏi.

- À, là dùi trống thôi, gần đây ta đang luyện tập gõ trống mà. Nàng xem, nó còn có thể động đậy đó.

Lâm Vãn Vinh sắc mặt vẫn điềm nhiên bình tĩnh đáp.

Lạc Ngưng nào phải là một tiểu nữ hài như Tiêu nhị tiểu thư, nàng rốt cuộc cũng là một cô gái đã trưởng thành, lúc đầu thì chưa nghĩ ra, sau một hồi suy đoán thì cũng biết được là cái gì, nhịn không được liền cả kinh kêu lên một tiếng, lùi lại mấy bước, hai tay ôm lấy mặt, không thốt nổi lời nào.

Mặt Lâm Vãn Vinh cũng thoáng đỏ lên, hắc hắc cười khan hai tiếng:

- Cái này là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, ta bình thường không phải như thế đâu.

Lạc Ngưng làm sao còn dám nghe hắn nói chuyện, chỉ cúi đầu khẽ ư ử một tiếng..

Vị tiểu thư này lại trở nên xấu hổ như vậy, hắn làm sao có thể đứng yên được, lập tức kêu lên:

- Lạc tiểu thư, ta đi kiếm Xảo Xảo rồi còn thu xếp quần áo, nàng hãy sớm đi nghỉ nhé.

Lạc Ngưng hai má đỏ hồng, căn bản là không dám nhìn hắn, nghe tiếng bước chân hắn lên lầu, qua một lúc lâu mới dám mở mắt ra lại, đã thấy trước mắt không còn bóng người. Chợt nhớ tới câu nói của hắn trước khi lên lầu: "Kêu ta đi nghỉ sớm, ý đại ca là gì vậy?"

Lâm Vãn Vinh rời khỏi phòng, trong lòng vẫn còn một trận dao động, cô nàng này thân thể thật là mềm mại a, chạm vào tựa như tơ lụa, cặp mông săn chắc, đầy đặn không trách được Lâm nhị ca sao lại không thành thật như thế.

Nhớ tới Xảo Xảo đang tắm rửa trên lầu, hắn trong lòng như bốc lửa, lặng lẽ bước lên, đã thấy trong phòng có ánh đèn sáng tỏ, cửa phòng không khép, một bóng người xinh đẹp vô ngần đang ngồi tắm trong bồn gỗ, ngọc thủ nhẹ nhàng khỏa từng hớp nước lên cơ thể mình, còn không phải là Xảo Xảo thì là ai nữa đây.

Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, Xảo Xảo nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, cười nói:

- Ngưng tỷ, tỷ thêu cặp uyên ương đến xuất thần như thế , muội kêu cũng không nghe thấy, chẳng biết công tử ca nhà ai mà lại có phúc khí như thế.

Xảo Xảo xoay lưng về phía cửa, mái tóc dài được buộc cao lên, búi tóc được cài một chiếc trâm, làm lộ ra tấm lưng ong với làn da sáng trong như ngọc , dưới ánh sáng đèn lại càng trở nên rực rỡ.

Lâm Vãn Vinh liền không một tiếng động bước tới phía sau lưng nàng, cười hắc hắc vô cùng dâm đãng, ôn nhu nói:

- Nữ thí chủ, ta mang quần áo tới cho nàng đây.

Bất chợt nghe thấy thanh âm của một nam tử, Xảo Xảo chợt ý thức lại, hét lên một tiếng kinh hãi, nhưng nhận ra giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, đột nhiên quay lại, hoan hỷ kêu lên:

- Đại ca…!

Nàng vừa quay lại, thân thể đang ngâm trong bồn mang theo làn bọt nước sáng lóa, trước mắt Lâm Vãn Vinh chợt hóa thành một màng bạc chói lòa, đôi ngọc nhũ trắng như tuyết, nửa ẩn nửa hiện ở trong làn nước, so với lộ hẳn ra hoàn toàn còn mê người hơn.

Lâm Vãn Vinh làm sao bỏ qua cơ hội tốt này cho được, nhìn chằm chằm vào bộ ngực mịn màng của Xảo Xảo, nuốt một ngụm nước miếng, liền nói:

- Bảo bối a, ta đến thăm nàng đây.

Xảo Xảo lúc này mới nhận ra tình trạng lõa thể của mình, vội vàng kêu lên một tiếng rồi thụp người xuống nước, chỉ lộ đầu ra ngoài, e thẹn nói:

- Đại ca, đừng nhìn mà…

Sao lại không nhìn cho được? Hai con ngươi của Lâm Vãn Vinh đóng đinh vào cơ thể nàng, ra vẻ nghiêm trang nói:

- Ta chưa thấy gì, Xảo Xảo, nàng mặc quần áo vào chưa vậy?

Thấy đại ca lộ vẻ vô lại như vậy, Xảo Xảo ngượng ngùng núp trong bồn tắm không dám thò đầu ra nữa. Lâm Vãn Vinh nào còn kiềm chế được nữa, đêm nay chính vì nàng mới tới mà. Hắn cười hắc hắc, đến bên cạnh nàng, hai tay đưa vào trong nước, chậm rãi đè lên đôi vai thon mịn của nàng, dịu dàng nói:

- Bảo bối à, chẳng lẽ đại ca không thể nhìn được sao?

Đôi tay hắn mang theo một loại ma lực kỳ dị, Xảo Xảo bủn rủn cả người, thỏ thẻ:

- Đại ca…

- Ài…

Lâm Vãn Vinh khe khẽ than:

- Xảo Xảo à, nàng có biết ngày mai ta sẽ phải rời khỏi Kim Lăng không?

- Cái gì?

Xảo Xảo kinh hãi, quên mất mình đang ở đâu, lập tức đứng lên khỏi bồn tắm.

Một thân hình thiếu nữ mỹ miều như một tòa thiên nhiên tinh khiết, hoàn toàn hiện ra trước mặt Lâm Vãn Vinh. Mái tóc như mây vấn cao thành búi vòng cung, sống động mà lại đẹp mắt…

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như chìm trong làn hơi mỏng, còn vương vài giọt nước đọng lại, tươi đẹp động lòng người. Hai bên gò má ánh lên như phấn hồng, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn phả ra hơi thở như lan huệ, bộ ngực căng tròn phập phồng, run lên dồn dập vì kích động. Hai tòa nhũ phong đầy đặn vươn thẳng, hai đỉnh phấn hồng tươi sáng theo hô hấp của nàng nhẹ nhàng rung động, thật làm người ta mê mẩn tâm thần. Đôi chân thon dài vươn thẳng, trên đó vẫn còn vương đọng làn sương mờ ảo, xuân sắc vô tận, thu gọn vào tầm mắt.

"Tuyệt đẹp, tuyệt đẹp a!" Lâm Vãn Vinh ngây ngốc nhìn cơ thể hoàn mỹ của nàng, trong lòng không cầm được tiếng cảm thán: "Ông trời đối đãi với ta thật không bạc, trước có Thanh Tuyền, giờ là Xảo Xảo, có các nàng, cả đời ta quả không uổng phí.

Xảo Xảo vừa thẹn vừa bối rối, liền lại vội vàng thụt người vào trong nước che nửa thân xuân, nhưng vẫn nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh:

- Đại ca, còn chưa tới lúc vào kinh, huynh phải đi đâu vậy? Huynh không còn cần Xảo Xảo nữa sao?

Thấy lệ châu đã đẫm nhòa trong mắt nàng, Lâm Vãn Vinh không chịu nổi nữa đành cười khổ: "
Con bé dại dột này, cũng chưa tới lúc đó mà đã suy nghĩ lung tung." Hắn cười ha ha, ghé lại gần bên tai nàng dịu dàng nói:

- Nha đầu ngốc, nàng xem thần sắc mê mẩn của đại ca thế này, làm sao mà không cần nàng cho được đây?

- Đại ca…

Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, nức nở nói:

- Huynh muốn đi đâu, muội sẽ cùng đi với huynh.

- Nha đầu ngốc, đại ca là đi làm một chuyện trọng yếu, là để giúp cho tiểu bảo bối của ta sau này không phải âu lo gì nữa.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nàng đi theo cũng không giúp được gì, chi bằng ở nhà trông coi tiểu lâu của chúng ta cẩn thận, đợi đại ca trở về sẽ lại cùng nàng yêu thương nồng thắm.

Đôi mắt Xảo Xảo rưng rưng lệ, cắn chặt hàm răng ngọc, dứt khoát đứng lên khỏi bồn tắm, thân hình xinh đẹp ngạo nhân liền hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Khuôn mặt nàng nóng bỏng như lửa, đỉnh ngọc nhũ rung động, trong mắt lộ ra một tia nhìn thâm tình như biển cả:

- Đại ca, muốn Xảo Xảo không?

Lâm Vãn Vinh "
xoạt" một cái đã ôm ngang thân thể tiểu ny tử này, Xảo Xảo kêu một tiếng kinh hãi, hai chân khép chặt, hai tay che ở giữa đùi, gương mặt đỏ bừng như lửa đốt. Toàn thân trên dưới của nàng đều lóng lánh nước, nhất thời làm toàn bộ thân thể hai người ướt sũng. Thân hình mềm mại như không xương của Xảo Xảo dựa sát vào lòng Lâm Vãn Vinh, gương mặt mỹ lệ thổn thức áp trên lồng ngực hắn, khe khẽ run rẩy, làn da non mịn sáng trong như ngọc, ánh lên màu hồng dụ nhân.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, lấy từ bên người ra một chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng trùm lên ngọc thể mỹ lệ linh lung của nàng,.

- Đại ca…

Xảo Xảo cả kinh hỏi:

- Huynh không muốn muội sao?

- Nha đầu ngốc.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, cười nói:

- Đương nhiên là muốn rồi, bất quá nàng là bảo bối của đại ca, đại ca làm sao có thể khiến nàng chịu ủy khuất được.

Hắn lấy ra bộ y phục màu hồng nhạt mà Lạc Ngưng đã chuẩn bị cho Xảo Xảo, khoác chiếc áo dài lên vai nàng, mỉm cười nói khẽ vào tai Xảo Xảo đôi câu.

Xảo Xảo cắn chặt đôi môi, trên mặt ánh lên nét hồng, lệ hoa trong mắt lóe lên, dụi đầu vào ngực hắn:

- Đại ca, huynh đối với muội thật là tốt.

"
Xấu hổ quá đi, con bé này thật quá dễ lừa mà!" Lâm Vãn Vinh tự khinh bỉ mình một chút.

Xảo Xảo nghe xong sự phân phó của hắn, gót sen nhẹ nhàng bước ra, mặt hoa đỏ rực, tìm trong tủ được hai cặp nến hồng to, đưa cho hắn. Lâm Vãn Vinh liền nhẹ nhàng thắp cặp nến lên, tiếng lửa cháy lách tách nhè nhẹ vang lên, ánh sáng dịu nhạt liền chiếu lên khuôn mặt kiều diễm của Xảo Xảo.

Lâm Vãn Vinh kéo Xảo Xảo lại, hai người liền quỳ trước ngọn nến, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói:

- Ta Lâm Vãn Vinh trước trời phát ra lời thề, đời này kiếp này mãi đối đãi tốt với Xảo Xảo, chăm sóc Xảo Xảo, nếu không tuân theo lời thề, thiên lôi đánh xuống, không thể tử tế …

Xảo Xảo vội vàng bụm miệng hắn lại, ôn nhu nói:

- Đại ca, không cần thề như vậy. Cho dù huynh có đối đãi thế nào với Xảo Xảo, muội cũng không oán không hận đâu.

Hai người hướng về đôi nến lạy hai cái, rồi lại lạy nhau một cái, vậy đại lễ liền coi như xong rồi. Xảo Xảo vừa mừng lại vừa thẹn, nghi thức mặc dù đơn giản, nhưng có trời đất làm chứng, kiếp này mình là người của đại ca rồi. Nàng vốn tưởng đêm nay sẽ tự mình trao cho đại ca, nào biết đại ca lại trọng tình trọng nghĩa như thế, nàng lại tranh trước với Tiêu Thanh Tuyền cùng với hắn bái thiên địa, điều này làm sao chẳng khiến nàng vui mừng, ba lạy này, dù là chết cũng đáng rồi.

Lâm Vãn Vinh hôn trên người nàng một cái, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu bảo bối, việc hôm nay làm có vội vã một chút, ủy khuất nàng rồi. Đợi khi tìm được Thanh Tuyền rồi, ta lại phong phong quang quang đón các nàng quá môn.

Xảo Xảo nép mình ở trong ngực hắn, ngượng ngùng nói:

- Đại ca, huynh đối với muội tình thâm ý trọng, Xảo Xảo nguyện ý đời đời kiếp kiếp hầu hạ đại ca.

Hai tay Lâm Vãn Vinh liền cởi bỏ chiếc khăn tắm ra khỏi người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lưng bóng loáng, cơ thể mềm mại vừa mới được tắm rửa xong còn vương một chút hương hoa thoang thoảng, thật là thấm vào lòng người.

Khuôn mặt Xảo Xảo đỏ lên, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ hé ra. Một luồng hương lan thơm ngát xộc vào trong mũi Lâm Vãn Vinh, càng làm hắn hỏa dục dâng trào như thủy triều. Bàn tay hắn sống sượng miết theo chiếc lưng nhu nhuyễn, chậm chạp trườn xuống, bóp nhẹ một cái, xiết chặt lên mỹ đồn thơm tho trơn nhẵn của Xảo Xảo.

- A…!

Xảo Xảo duyên dáng kêu lên, đầu mày khẽ nhíu lại, hàm răng trắng sáng đều đặn cắn chặt bờ môi nhỏ tươi thắm. Hương sen khẽ tỏa ra từ hơi thở dồn dập. Trên khuôn mặt nàng hiện lên áng mây hồng mơ màng, mắt khép lại như sợi tơ, mở mà như nhắm. Xuân ý nồng nàn tràn ngập trong cơ thể dâng lên. Lại cảm thấy bàn tay kia ở trên tiểu đồn của mình nhẹ nhàng xoa nắn, luồng lửa nhiệt như xuyên qua da thịt truyền vào trong cơ thể. Xảo Xảo toàn thân trên dưới như bị lửa thiêu đốt, chiếc eo thon nhỏ tựa như không chịu nỗi những cái âu yếm đã bất giác vặn vẹo. Từ trong cổ họng vô thức phát ra tiếng rên rỉ, giống như giãy giụa, càng giống như khiêu khích.

Hai người sau khi bái thiên địa thì đã chính thức trở thành vợ chồng, Lâm Vãn Vinh cũng không còn cố kỵ nữa, một tay đặt tại kiều đồn xinh đẹp của nàng, tay kia thu về, hai ngón tay chụm lại, liền nâng chiếc cằm xinh đẹp của Xảo Xảo lên.

Xảo Xảo ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt thiêu đốt của hắn, mặt mũi nóng rang, môi nhỏ đỏ mọng như anh đào khe khẽ mấy máy, tự như muốn nói lòng mình đã không còn nhẫn chịu nỗi nữa rồi. Đối diện với mỹ cảnh như thế, Lâm Vãn Vinh nào còn nhịn được, cùi đầu xuống hôn lên hai cánh môi hồng xinh đẹp.

Trong miệng tiểu ny tử còn vương theo hương hoa nhàn nhạt, thật là dụ hoặc mê người. Lâm Vãn Vinh tham lam nút hai cánh môi mềm mại như hoa của nàng, chỉ thấy vừa nhu nhuyễn mà lại trơn mịn, hắn sớm là tay lành nghề, đẩy hàm răng ngọc cắn chặt mở ra, tìm ra đầu lưỡi e lệ kia mút lấy, vài tia nước ngọt ngào thơm ngát, từng chút từng chút một thấm vào tận tâm can.

Một tay của hắn dùng sức, len vào giữ hai nhánh hương đồn nhu nhuyễn đang khép chặt kia, Trong mũi Xảo Xảo khẽ rên một tiếng, chiếc cổ thon dài vươn lên cao, liều mạng quấn lấy đầu lưỡi của đại ca, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt hắn, thân thể càng trở nên nóng bỏng, nàng đã sớm quên cả tránh né, cánh tay thon thả quấn chặt thân thể của đại ca, đắm chìm trong mỹ cảnh hoan du của đôi nam nữ.

- Tiểu bảo bối, bái thiên địa xong rồi, tiếp theo chúng ta phải thực hiện cho hết nhé ?

Lâm Vãn Vinh kéo thân thể Xảo Xảo ép chặt vào ngực mình, đưa đầu lưỡi tới bên tai nóng bỏng của nàng khẽ thổi một hơi. Xảo Xảo "
a" một tiếng, giống như bị một dòng điện xuyên qua toàn thân, thân hình yêu kiều tê dại, toàn thân căng cứng, không nói nên lời.

- Đại ca…

Xảo Xảo dùng tới nghị lực lớn nhất khống chế bản thân, không dám nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Lạc Ngưng tỷ vẫn còn ở dưới đó.

"
Thật là hảo tỷ muội a! Động phòng rồi mà vẫn còn có thể nghĩ đến nàng được." Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói nhỏ bên tai nàng:

- Không sao, nếu nàng ấy đi lên, chúng ta sẽ cùng nhau động phòng luôn?

Xảo Xảo sợ hãi kêu lên một tiếng, ngọc thủ nhỏ nhắn ôm chặt hai gò má đỏ bừng:

- Đại ca, huynh thật là đáng ghét, ai muốn động phòng với huynh chứ…

Nói đến hai chữ động phòng, nàng dường như bủn rủn cả người, thanh âm có chút run rẩy, liền quay người lại bước vào phòng trong.

Rõ ràng là đang dẫn đường rồi, Lâm Vãn Vinh nếu mà nhìn không ra thì làm sao sau này còn làm ăn được. Cười hắc hắc vài tiếng. Lâm Vãn Vinh vén rèm bước vào theo, miệng thì kêu lên:

- Sư thái, lão nạp tới rồi…

Trong phòng chính là chỗ ở Xảo Xảo cố ý chuẩn bị cho Lâm Vãn Vinh, chỉ là hắn rất ít khi ở lại, lúc Lạc Ngưng tới đây, nơi đây liền là khuê phòng của Xảo Xảo, cũng chính là không gian riêng tư của nàng cùng đại ca, đêm nay cũng sẽ chứng kiến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng.

Lâm Vãn Vinh ngâm nga một bài hát dâm dật bước vào trong phòng, một cỗ u hương ngào ngạt, nhẹ nhàng bay vào mũi hắn. Mùi hương này tươi trẻ đạm nhã, mang theo chút mùi vị thiếu nữ sau khi tắm gội, làm hắn không nhịn được hít hà mấy cái, hỏa tâm liền tăng lên mấy phần. Một làn đàn hương chậm rãi bốc lên, khói xanh phơ phất, khung cảnh u nhã càng tăng thêm phần quyến rũ.

Chiếc màn hồng nhẹ nhàng rũ xuống, bao phủ lên giường hoa ấm áp, thơm nồng. Trên giường, gối đệm sạch sẽ như mới, không nhiễm chút bụi. Một thân hình xinh tươi sớm đã chui vào trong chăn, bộ ngực căng tròn đang rung động kịch liệt, làm cho mảnh chăn lụa mềm mại cũng không giữ lại nỗi, thậm chí có thể in lên hai khối tròn rõ ràng.

Đôi chân nhỏ của tiểu ny tử khẩn trương cong trớn, làm chiếc chăn lụa đang đắp khẽ lật qua, hé ra những tia xuân sắc như ẩn như hiện, một đôi chân thon thả lộ ra ngoài, như một khối ngọc tinh xảo mê người. Xảo Xảo sớm đã ngượng ngùng dùng chăn mềm che gương mặt lại. Mái tóc như mây buông thả trên gối ngọc, ngọc thủ trắng nõn không tì vết nắm chặt mép chăn, một nửa tiểu đồn thấp thoáng hiện ra ngoài, trơn mịn như ngọc thạch.

Nhìn hình dạng của chiếc chăn lụa mềm mại trên giường hoa kia, có thể tưởng tưởng được đỉnh đồi cao đang phập phồng, thân hình quỷ dị uốn lượn của Xảo Xảo thướt tha nhu nhuyễn cỡ nào.

Màn hồng, chăn gấm, dưới lớp lụa mềm thân hình thiếu nữ mềm mại đang run rẩy, chính là loại thuốc kích thích tốt nhất. Lâm Vãn Vinh vội vàng nuốt nước bọt khe khẽ gạt chăn ra, ôn nhu nói:

- Tiểu bảo bối, ta tới đây...

- Đại ca…

Xảo xảo kêu lên một tiếng duyên dáng, liền nhắm chặt đôi mắt, hai tay đang cố che chắn hai chân, cả người run rẩy, phô bày lõa thể hoàn mỹ của mình trước mặt hắn.

Tiểu mỹ nhân trước mắt, mặt trắng như phấn, ngọc thể lộ mở, một thân hình mềm mại trắng nõn, khi sương thắng tuyết. Phong loan mỹ cảnh này không tài nào dùng lời tả hết, ngọc phong ngạo nghễ run rẩy vươn cao, đỉnh núi đỏ hồng xinh đẹp kiều diễm, ánh lên tia sáng dụ người, chấn nhiếp hồn phách, một cặp chân thon láng mịn, nhu nhuyễn quấn lấy, như muốn che lấp ánh xuân quang cuối cùng kia. Làn da mịn màng trắng hồng, trên người còn tỏa ra hương thơm tươi mát thoang thoảng, cực kỳ quyền rũ, dụ nhân.

Nơi này chính là khuê phòng của mình, cũng là căn phòng hạnh phúc của mình và đại ca, cảm thụ được ánh mắt như lửa của đại ca xâm chiếm, Xảo Xảo hít thở dồn dập, khuôn mặt say đắm kia càng thêm phần lộng lẫy.

Lâm Vãn Vinh cũng thở gấp, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon thả săn chắc kia, từ tốn tiến tới bên trong đùi trên của nàng. Cảm giác trơn mịn nhẵn nhụa như ngọc, nhất thời truyền khắp đáy lòng, mang theo hương thơm nồng đậm, làm người ta chìm đắm mê hoặc.

- A, đại ca...

Đôi mắt đẹp của Xảo Xảo khép hờ, cảm thụ bàn tay lửa nóng kia đè lên đôi tay nhỏ bé của mình, đang muốn mở ra phòng tuyến cuối cùng, nàng nắm chặt lấy chiếc gối uyên ương kia, không nhịn được khe khẽ mấp mấy, phần dưới cơ thể mỹ diệu tuyệt luân như ý thức được nảy lên, phát ra tiếng rên rĩ động lòng người. Nàng giống như nhảy vào đống lửa, toàn thân nỏng bóng, một dòng suối ấm theo dòng chảy ra, thấm ướt giữa hai chân.

Lâm Vãn Vinh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng của nàng, la cà trên phong đỉnh nàng một trận, mặc cho tiên nhũ trong tay hình dạng biến ảo, nhuộm một tầng màu nhan sắc tú lệ.

Thân thể mềm mại của Xảo Xảo run rẩy, đôi mắt xinh đẹp thiếu chút nữa phụt ra lửa, thân thể khe khẽ cong lên, gắt gao ứng đón với động tác của đại ca, miệng liên tục hổn hển, xuân tình thiêu đốt, sớm làm nàng buông xuôi tất cả.

- Đại ca…

Xảo Xảo kêu lên một tiếng kinh hãi, nhưng hai tay Lâm Vãn Vinh đã đem nàng lật lại xoay lưng về phía hắn, hai ma thủ kia nhào nặn dày vò trên cặp tiểu đồn nhu nhuyễn trơn mịn của nàng.

Nữ tử thuần khiết kia này làm sao mà chịu nỗi những hành động sỗ sàng như thế, trên mặt Xảo Xảo giống như lửa, nằm co quắp trên giường, Lâm Vãn Vinh vuốt dọc lên cổ đồn, xiết nàng vào lòng:

- Bảo bối, ta tới đây…

Khe khẽ ưỡn lên, Lâm Vãn Vinh liền tiến vào thân thể mềm mại của nàng, một đóa hoa nhỏ sáng bóng, nở rộ ở trên khăn tay trắng sáng.

Xảo Xảo ừ nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên nét thống khổ kèm theo tia hạnh phúc, dựa sát vào lồng ngực đại ca, rơi nước mắt đầy hãnh diện:

- Đại ca, Xảo Xảo mãi mãi là của huynh...!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]