Biên dịch & biên tập: hieusol
Khóc à? Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút liền hiểu ra, tính tình Đại tiểu thư chính là miệng mạnh mà lòng yếu, nhất định nàng là nghe phu nhân nói Xảo Xảo đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, liền tưởng rằng mình sẽ ra ngoài, nên mới thương tâm rơi lệ. Tính cách nha đầu kia mình đã quá rõ ràng, nàng tỏ ra không thèm để ý, thực sự trong lòng lại đang rất khẩn trương.
- Hôm qua muội và Từ tỷ tỷ đi mua đồ bên ngoài, đến khi về quán thì thấy Đại tiểu thư trốn chúng ta, lén ngồi khóc ở trong sương phòng.
Xảo Xảo u buồn nói:
- Đại ca, Đại tiểu thư thật sự rất đáng thương, nàng cùng phu nhân đối với huynh tốt như vậy, chúng ta đừng rời xa mọi người, được hay không?
- Nha đầu ngốc, ai nói là rời đi.
Lâm Vãn Vinh ôm tiểu nương tử vào lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Đại tiểu thư vừa quật cường vừa ôn nhu, nhịn không được lắc đầu than nhẹ:
- Hôm qua ta không phải đã bảo với muội rồi sao, chúng ta cùng phu nhân, Đại tiểu thư vĩnh viễn đều là người một nhà, vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau. Đợi khi Đại tiểu thư quay về, ta sẽ nói với nàng ấy, chúng ta toàn bộ đều dọn đến tòa phủ kia, vừa ấm áp vừa náo nhiệt, vậy mới thật là tốt a.
Xảo Xỏa nhu thuận đáp lời, ngẩng đầu nhìn hắn cười quyến rũ, dịu dàng nói:
- Đại ca, huynh thật là tốt.
Hai người tiến vào trong phòng, Lâm Vãn Vinh chợt nghĩ đến sự tình về "Lạt Tị thảo" của bọn Đột Quyết, liền từ trong áo lấy ra chiếc túi mà A Sử Lặc trân quý như tính mạng, dốc đám lá thuốc dài ngắn kia lên trên bàn, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Loại lá thuốc này mới qua gia công thô, chế biến còn rất kém, người Đột Quyết cứ thế bỏ vào trong ấm đốt lên hít khói. Nhưng đã tới tay Lâm Vãn Vinh dĩ nhiên sẽ khác, hắn là tên gian thương điển hình, chuyện sinh lợi thế này làm sao có thể bỏ qua cơ hội.
Hắn nói Xảo Xảo lấy một lưỡi dao sắc, băm nhuyễn lá thuốc ra, rồi lại bảo nàng tìm một tờ giấy mỏng, cuộn sợi thuốc thành một điếu nhỏ. Xảo Xảo quả thật rất khéo tay, y theo hướng dẫn của đại ca, đưa điếu thuốc vừa cuộn xong cho Lâm Vãn Vinh. Điếu thuốc thẳng tắp, thon dài, so với điếu thuốc lá ở tiền kiếp đã có vài phần giống nhau rồi.
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vàng đốt thử điếu thuốc lá, một mùi khói thuốc nhàn nhạt xông vào cánh mũi. Mặc dù so với loại thuốc lá ngon ở thế giới trước kia của hắn, loại thuốc này mùi có chút cay nồng và gắt hơn, không thể sánh bằng được, nhưng tại thời đại này, mùi như vậy đã là tốt lắm rồi. Đây chính là một phát minh mới a, cũng chính là một mỏ vàng thật lớn.
- Đại ca, đây là cái gì vậy?
Xảo Xảo che mũi hỏi. Mùi của loại lá thuốc này thật khó để nàng thích ứng.
Lâm Vãn Vinh haha cười to:
- Đây gọi là thuốc lá, là một loại kinh doanh siêu lợi nhuận, ta phải dùng nó để thu dụng tiền tài của bọn Tây Dương, hắc hắc.
Xảo Xảo vẫn chưa hiểu hắn nói gì, nhưng thấy đại ca đang rất hăng hái, liền mỉm cười, cũng không hỏi thêm nữa.
Nhớ tới lời Lộc Đông Tán đã nói qua, cây thuốc lá này sinh trưởng gần khu vực Nam Lộc của A Nhĩ Thái Sơn, thuộc về biên giới của bọn Đột Quyết, Lâm đại nhân thật có chút bất bình, mẹ kiếp, loại vật phẩm tốt như vậy sao lại thuộc về bọn Đột Quyết đó nhỉ? Thật là lãng phí của trời! Lấy, nhất định phải lấy về đây! Người Hồ xâm lược Đại Hoa là vì đất đai, Đại Hoa chống lại họ cũng không thể chỉ đuổi đi là xong việc, còn phải cướp phải đánh chứ. Đáng chém đáng giết, không cần khách khí!
Hắn cười hắc hắc, nắm lấy tiểu thủ của Xảo Xảo nói:
- Xảo Xảo, mai mốt khi đại ca phải đi xa, nàng và Đại tiểu thư mọi người hãy đợi tại kinh thành, không cần sợ hãi, ta làm xong việc liền về ngay.
Xảo Xảo cả kinh hỏi lại:
- Đại ca, huynh muốn đi đâu vậy?
- Ta đi bắt, à, không phải, là lấy, lấy một thứ đồ vật.
Lâm đại nhân chính sắc đáp:
- Có thứ đồ này, Đại Hoa ta có thể làm kinh doanh với các quốc gia khác. Để cho bọn họ đều hít mây thở khói, hưởng thụ khoái hoạt, hê hê, thật là một mộng tưởng vĩ đại a.
Thần sắc Xảo Xảo trở nên buồn bã, ôn nhu nhìn hắn nhẹ giọng:
- Đại ca, nơi huynh muốn đi đến đó có xa không? Muội cùng đi với huynh nhé.
- Lần này nàng đi không được đâu.
Lâm Vãn Vinh cũng không biết giải thích thế nào, bảo là ta muốn ra chiến trường chém giết người Hồ ư? Đừng nói là Xảo Xảo, tự hắn cũng không tin. Nguyện vọng của hắn chỉ là chiếm một số lớn thuốc lá, còn ai đánh nhau không phải là chuyện của hắn phải lo, dù sao cũng không chỉ có mình Lâm Tam hắn đi, còn hơn mười vạn đại quân cùng Lý Thái lão đầu ở phía trước mà, có gì nguy hiểm cũng không tới được hắn. Bất quá, biện pháp an toàn nhất là thống suất ba quân tung hoành, có tầng tầng lớp lớp đại quân hộ vệ, nếu không thắng thì cũng có thể liều mạng chạy trốn, không thể mất mạng được.
- Nàng ở lại kinh thành, mua thêm vài tửu lâu nữa. Đại ca chỉ là đi làm một chuyện bí mật, không có gì nguy hiểm cả, nàng ngàn vạn lần không nên lo lắng.
Lâm Vãn Vinh vuốt mái tóc của Xảo Xảo, cười an ủi nàng.
Xảo Xảo biết tính tình của đại ca, một khi hắn đã quyết sẽ rất khó thay đổi, nàng chỉ khe khẽ thở dài, ôn nhu nói:
- Vậy đại ca sớm quay lại nhé, muội cùng Đại tiểu thư, Từ tỷ tỷ sẽ đợi huynh về.
- Tự nhiên là vậy rồi, đại ca cũng luôn nhớ mọi người, nhất là Xảo Xảo người yêu bé nhỏ của ta.
Lâm Vãn Vinh mồm bôi đầy đường mật, mở miệng ra toàn những lời ngọt ngào, Xảo Xảo nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mừng rỡ vạn phần, dựa sát vào lồng ngực đại ca, không nói được lời nào.
Nha đầu này thời gian theo Lâm Vãn Vinh là lâu nhất, đối với hắn cũng quan tâm dịu dàng nhất, chính có thể nói là vợ chồng kết tóc, được sự quan tâm chăm sóc của hắn, đã biến chuyển từ một tiểu nha đầu ngây thơ khờ khạo dần trở thành một tiểu phu nhân đầy quyến rũ, vóc người càng trở nên đầy đặn căng tròn, cho dù là mỉm cười hay cau mày đều thể hiện ra vẻ ôn nhu tú mỹ, lại diễm lệ động nhân, làm sao mà Lâm đại nhân không thương cho được.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông tròn sung mãn của nàng, thở nhẹ vào chiếc tai nhỏ nhắn:
- Bảo bối ngoan, Từ Trường Kim đưa cho ta cái đồ vật kia, chúng ta hôm nay cùng thử xem nhé? Ài, tội nghiệp tiểu bảo bối của ta phải chịu khổ rồi.
Xảo Xảo nghe được, bên tai nóng bừng lên, cả người bủn rủn, dựa hẳn thân vào lồng ngực đại ca, miệng nói nhỏ:
- Đại ca, không muốn đâu. Bây giờ còn đang là ban ngày mà."
- "Bạch nhật tuyên dâm" (Giao hoan ban ngày không che đậy), muội chưa từng nghe qua câu này sao?
Lâm Vãn Vinh đặt tay ngay tại bờ mông của nàng, chậm rãi xoa bóp, thừa thế ôm lấy thân thể nàng, đang muốn hướng về phòng trong đi tới.
"Kha, kha…", bất chợt sau lưng hai người vang lên mấy tiếng ho nhẹ, Xảo Xảo lại càng thêm hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng núp phía sau lưng đại ca. Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn, đã thấy Tiêu phu nhân khóe miệng mủm mỉm, như cười như không đang đứng trước mặt mình.
- A, phu nhân đã về rồi à? Ta và Xảo Xảo đang chơi một trò chơi, phu nhân có muốn cùng tham gia không?
Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc, nghiêm trang hỏi nhưng trong lòng lại tràn ngập tiếc nuối, làm chính sự mà lại quên đóng cửa, bị bắt quả tang rồi.
Tiêu phu nhân lắc đầu cười khẽ, coi như không nghe lời hắn nói, nhìn hắn hỏi:
- Lâm Tam, hôm qua có vị tiểu thư xinh đẹp đến tìm ngươi, đã đợi ngươi một đêm, ngươi gặp nàng ấy chưa?
- Tiểu thư xinh đẹp ư?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày nghi hoặc hỏi lại:
- Ở đâu? Không phải đã có phu nhân mỹ lệ ở đây rồi sao?
Tiêu phu nhân nhẹ cười:
- Đừng mồm mép nữa, vị tiểu thư đó đã đi chưa? Ai, tiểu thư này không chỉ có ngoại hình đẹp mắt, còn vì chờ ngươi mà không ăn không uống, một mối thâm tình này quả thật làm cho người ta kính nể a.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười đáp:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, ta cùng với nàng ấy không có chuyện gì cả đâu. Đó là một vị tiểu cung nữ đến từ vương thất Cao Ly, nhờ ta giúp một việc, ta với nàng thật ra là có một mối quan hệ hữu nghị rất thuần khiết, không có một chút gian tình, Xảo Xảo có thể làm chứng được.
Xảo Xảo bị Tiêu phu nhân phá hỏng hảo sự của mình và đại ca, trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lại nghe đại ca nói về mình, vội vàng vô thức lắc đầu:
- Không đâu không đâu, chúng ta không làm gì cả đâu…
Tiêu phu nhân không nhịn được cười rộ lên, nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người hắn, Xảo Xảo quả thật là đã tìm được vị hôn phu của mình, chỉ là tên Lâm Tam này hoa tâm nhiều lắm, trêu chọc vô số con gái nhà người ta, hết lần này đến lần khác hai đứa con mình cũng bị hắn chiếm mất, làm sao mới tốt được đây? Bà cười cười, nhưng đôi mày chợt nhíu lại không tự nhiên.
- À, sao lại không thấy Đại tiểu thư đâu?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.
- Nàng hiện ở tại Kinh Hoa học viện cùng Ngọc Sương nói chuyện thôi.
Tiêu phu nhân liếc nhìn hắn, than thở:
- Lâm Tam, Ngọc Sương nhờ ta nhắn cho ngươi một câu.
- Nhị tiểu thư nhắn gì?
Lâm Vãn Vinh vui vẻ hỏi:
- Mấy ngày không gặp rồi, ta chính đang rất nhớ nàng đây.
- Có thật không?
Phu nhân tự nhiên sẽ không tin mấy lời ma quỷ của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Ta thấy ngươi bận rộn suốt ngày, vừa tranh ngôi phò mã, vừa kết giao với tiểu cung nữ của Cao Ly, làm gì còn thời gian mà nhớ tới nó nữa? Ngọc Sương nói, nếu ngươi không đến thăm nó, nó sẽ đem Trấn Viễn tướng quân từ Kim Lăng đến đây đó…
Lâm Vãn Vinh cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu nha đầu này trước khi vào học viện đã ngàn vạn lần dặn dò, nói rằng không học thành tài sẽ không trở về, còn nói ta không nên thăm nàng, sợ làm nàng phân tâm. Bây giờ lại la ó, ta làm theo đúng lời nàng nói, nàng ngược lại còn oán giận ta.
- Lâm Tam à, ngươi có nhớ không thế?
Tiêu phu nhân thấy hắn thần sắc bối rối, lại càng tức giận:
- Ngươi cả ngày ôm ấp Xảo Xảo như là bảo bối, nhưng sao lại đối với Ngọc Sương lại sơ suất như vậy?
Phải cố nhịn thôi. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười:
- Ta vốn rất muốn đi thăm nàng, nhưng do lúc đầu Nhị tiểu thư đã dặn dò rồi, nói là muốn dốc lòng học tập, bảo ta nếu không có việc gì gấp thì không nên gặp nàng, cho nên ta vẫn nhớ kỹ lời dặn đó của nàng mà.
- Nó nói sao thì ngươi làm y như vậy? Sao trước mặt ta, ngươi không nghe lời giống như thế? Còn muốn ta dạy cho về tâm tư của nữ nhân nữa sao?
Phu nhân nói đầy bất mãn.
Lúc đầu ngăn cản ta cùng Nhị tiểu thư qua lại là bà, giờ cổ động ta cùng nàng tiến tới cũng là bà, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, đành chỉ ứng thanh vâng dạ, đối với Tiêu phu nhân trước mặt một lòng thâm tình yêu thương bảo vệ con gái, có bao nhiêu ủy khuất cũng phải chịu nhịn.
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh à…
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng gọi đầy lo lắng, Từ Vị vội vội vàng vàng chạy từ cửa vào, còn chưa nói được tiếng nào với mọi người, liền nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài.
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
- Từ tiên sinh, có chuyện gì vậy? Ta đang nói chuyện với phu nhân mà.
- Còn nói gì nữa a.
Từ Vị sắc mặt lo lắng, nhìn xung quanh một cái rồi mới cẩn thận thì thầm vào tai hắn:
- Hoàng thượng, hoàng thượng xảy ra chuyện rồi…