Chương 438: Cao Thủ Nã Pháo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dịch: Workman
Biên tập: Ba_Van & Remy

Cao Tù gật gật đầu:

- Còn phải đợi ngài phân phó nữa sao? Mấy cái cầu nhỏ, đình đài lầu các, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, đến cả phía dưới hồ nước, ta cũng phái hơn mười vị hảo thủ điều tra. Chỉ tiếc hồ nước mênh mông, không phát hiện được gì cả. Cả tòa nhà cũng không có chỗ nào bỏ qua, gần như bị lật tung cả ba thước đất rồi.

Nghe Cao Tù nói thế, Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, trong lòng vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ ta đã đoán sai, Thành vương căn bản không ẩn núp ở chỗ này? Nhưng hai gã hộ vệ vương phủ sao lại đột nhiên mất tích ở đây?

Mặt hồ trước mắt gợn sóng lăn tăn, mấy con chim nước nhởn nhơ lướt trên mặt nước rồi thỉnh thoảng bốc lên bay lượn, thật là phiêu dật. Thế nhưng tâm tình Lâm đại nhân không thể nào tốt lên được. Ghế lăn cứ dọc theo đình tạ mà đi tới một đình lâu bên hồ cách đó không xa. Căn lầu này được xây sát mé nước, mái vòm uốn cong, gạch vàng ngói ngọc, bốn vách khắc hình rồng vàng đủ mọi hình mọi dáng, cực kỳ hoa lệ.

- Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh

Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.

(Núi dẫu không cao, có tiên nên danh

Sông dẫu không sâu, có rồng nên linh*)

- Hừ, quả là phách lối.

Cao Tù đẩy ghế lăn vào đứng ở trong đình, liếc mắt nhìn hai bên, lên tiếng vẻ phẫn nộ.

- Cao đại ca, ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?

Lâm Vãn Vinh cảm thấy ngạc nhiên.

- Lâm huynh đệ, ngài xem.

Cao Tù đi đến cái cây cột lớn chỉ trỏ, chỉ thấy trên viên trụ tròn màu đỏ sậm có khắc một hàng chữ kim quang lấp lánh, thế chữ hùng vĩ như rồng bay phượng múa, chính là cái câu thơ mà Cao Tù mới vừa lẩm nhẩm.

- Cao đại ca, ai viết câu thơ này thế?

Khi ở Hàng Châu đã gặp bài thơ này, hôm nay lại thấy lại thiên cổ tuyệt cú ở đây, rõ ràng là hai thế giới bất đồng, chắc phải có cái gì đó thông với nhau, chẳng lẽ đúng với câu tục ngữ "Những gì tốt đẹp đều tương thông nhau"? Trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt sinh ra một cảm giác vô cùng thân thiết.

Cao Tù cười nói:

- Hình như là một người họ Lưu ở tiền triều viết ra, ca tụng căn nhà hoang nào đó. Lâm huynh đệ, thi từ này rắc rối lắm, lão Cao ta không am hiểu lắm. Nếu ngài muốn hiểu rõ, ta tìm một tiên sinh tới giải thích thêm cho ngài nhé.

Căn nhà hoang cái gì, đó gọi là Lậu Thất Minh*! Lâm Vãn Vinh nghe thế buồn cười quá, nhưng lão Cao có thể nhớ được hai câu này, đã xem như trình độ rất giỏi rồi.

Cao Tù cười hắc hắc nói:

- Huynh đệ, nhìn mấy chữ này, chắc phải là một bảo vật của Vương gia đó. Hắc hắc, khẩu khí này quả là phách lối. Nếu ngài nói hắn không có ý làm phản, đánh chết ta cũng không tin.

- Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.

Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh…

Lâm Vãn Vinh làm như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ nhìn vào hai hàng chữ lớn kim quang rực rỡ, miệng lẩm bẩm:

- Núi dù không cao, có tiên nên danh. Sông dù không sâu, có rồng nên linh. Ái chà, Cao đại ca của ta…

Lâm đại nhân mừng như điên, vung tay chụp mạnh vào người Cao Tù, làm lão Cao cũng giật bắn cả người:

- Huynh đệ, ngài làm sao vậy?

- Hay cho một câu "Hữu long tắc linh". Cao đại ca, ngươi thật sự là người thông minh nhất trên thế giới. Tiểu đệ bội phục, bội phục.

Cũng không biết Lâm Vãn Vinh vừa phát hiện ra cái gì, mặt mày hớn hở, trông rất hưng phấn.

Cao Tù nghe thế lại rất mơ hồ:

- Lâm huynh đệ, ngài đừng có tâng bốc ta. Trước mặt ngài, ta làm gì dám xưng là người thông minh nhất... Tối đa cũng chỉ xin làm người thông minh thứ nhì thôi. Có phải là ngài nhìn ra đầu mối gì rồi không.

Lâm Vãn Vinh cười hắc một tiếng, nói:

- Cao đại ca, theo kinh nghiệm của ngươi, hồ nước trong vương phủ này là do tự nhiên mà có hay là sau này được người ta tạo ra?

- Ta phải kiểm tra lại ghi chép mới được.

Lão Cao đã nói là làm. Hắn phất tay, gọi một tên thị vệ tới, dặn dò vài câu. Chỉ trong chốc lát, tên thị vệ đó đã cầm một một quyển sách nhỏ chạy tới. Cao Tù nhìn vào đó:

- Theo như sổ ghi, vùng đất này là do tiên hoàng tự mình chọn lựa, năm đó khi xây dựng vương phủ thì hồ nước đã tồn tại rồi…

- Nói như vậy, là hồ tự nhiên rồi.

Lâm đại nhân ừm một tiếng, cau mày lại:

- Chẳng lẽ ta đã đoán sai?!

- Nhưng mà…

Cao Tù tiếp tục đọc:

- Theo như ghi lại, vài chục năm trước, vương phủ từng được đại tu một lần. Hồ nước này đã được mở rộng, lớn gần gấp đôi.

- Thật hả?

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, giơ tay giật lấy cuốn sách ghi chép:

- Mau đưa ta xem, mau đưa ta xem.

Trong những hàng chữ phồn thể (chữ Trung quốc nguyên gốc) dày đặc chi chít nhìn mà đau cả đầu, Lâm đại nhân vẫn cố kiên trì nghiên cứu từng bước từng bước một. Quả như Cao Tù nói, vài chục năm trước tòa nhà này từng được sửa chữa một lần, đến cả việc mở rộng mặt hồ lớn hơn gấp đôi, cũng không sai mấy so với những gì mình liệu tính.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, đem quyển ghi chép trả lại cho Cao Tù:

- Cao đại ca, không cần phải nói, nếu vụ án này phá được, công lao lớn nhất sẽ thuộc về huynh. Bây giờ mong huynh giúp tiểu đệ làm một việc: cho huynh một ngày, tát sạch hồ nước này cho ta. Không chừa lấy một giọt nào.

Cao Tù hít một hơi lãnh khí, vẻ mặt đau khổ vội vội vàng vàng nói:

- Lâm huynh đệ, một ngày thôi hả, hồ nước lớn như vậy, ta bắt nó chảy đi đâu cho hết đây?

Đúng vậy, nước chảy đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ bảo lão Cao uống cạn hết? Lâm đại nhân rất phiền lòng. Cho dù động viên tất cả binh sĩ tát nước, trong thời gian một ngày cũng không thể làm được!

Khó! Khó! Lâm đại nhân hít mạnh vài hơi, mắt thấy mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, gió lạnh trên hồ thổi tới càng ngày càng buốt giá, hắn nhịn không được rùng mình một cái, trước mắt quả là không thể nghĩ ra một biện pháp nào cho tốt.

- Lâm lang…

Chính vào lúc khó xử đó, đột nhiên có một tiếng gọi ôn nhu vang lên bên tai. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Thanh Tuyền quần áo trắng tinh, khuôn mặt đẹp như vẽ, đang đứng yên lặng bên cạnh hắn, nhìn hắn mỉm cười. Một chiếc váy trắng tinh khiết che đi cái bụng hơi nhô cao, mang một vẻ đẹp đến nói không nên lời.

- Thanh Tuyền, sao nàng lại đến đây?

Thấy Tiêu tiểu thư đứng trong ánh hoàng hôn, trên mặt nổi lên sắc hồng phơn phớt, thân hình mềm mại như dương liễu phất phơ trong gió, Lâm đại nhân nóng ruột, vội nắm chặt ngọc thủ của nàng:

- Nơi này gió lớn lắm, đừng có đứng lâu, chẳng những ảnh hưởng tới nàng mà cả nhi tử của chúng ta nữa!

- Thiếp làm gì đến nỗi yếu đuối như chàng nói chứ.

Sớm đã có một thị vệ lấy ra một chiếc ghế gấm, Tiêu tiểu thư mỉm cười ngồi xuống bên người hắn, lấy từ làn nhỏ ra một cái ấm nhỏ bằng sứ trắng tinh, cười nói:

- Chàng chớ quên, khi còn ở Kim Lăng, thiếp đã từng đánh chàng đến hoa rơi nước chảy đó.

- Đúng đúng, là hoa rơi nước chảy.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Lâm Vãn Vinh cười ha ha, Tiêu tiểu thư cũng đỏ mặt lên.

- Đây là canh thang băng lê phù dung, hầm với rất nhiều nhân sâm ngàn năm, làm hoạt huyết tiêu viêm, tăng thêm minh mẫn, giảm khô nóng, chàng mau dùng đi.

Tiêu tiểu thư múc ra một bát nhỏ đặt vào tay hắn. Cái bát nhỏ vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Nguyên lai trong làn có trang bị một hỏa lò nhỏ xíu, bát canh này được hâm nóng liên tục trên đường tới đây.

- Thanh Tuyền, nàng tốt với ta quá.

Lâm đại nhân cảm kích muốn rơi nước mắt ôm lấy bát canh phù dung, rồi không màng canh đang nóng bỏng, húp sùm sụp hết sạch.

Tiêu tiểu thư vội lấy ra một cái khăn tay tinh khiết, cẩn thận lau canh còn dính ở khóe miệng hắn, đau lòng sẵng giọng:

- Đồ ngốc, không ai tranh ăn với chàng, làm gì mà vội vàng thế!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đưa bát canh thang húp đến tận đáy. Rồi xem ra còn chưa đã, hắn vẫn chép chép miệng.

Tiêu Thanh Tuyền nhìn thế buồn cười, giơ ngón tay điểm vào mũi hắn:

- Chàng đúng là trâu ăn mẫu đơn, canh thang này không hề dễ nấu, phu nhân phải dạy cho Xảo Xảo nấu tới hai canh giờ mới xong, lại hầm mất cả một ngày mới có được mùi vị này. Ai bảo chàng không hề biết thưởng thức, húp một hơi sạch trơn.

- Không phải nấu cho ta ăn sao, có gì mà phải trách nữa?!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Phu nhân cố tình đem thủ nghệ dạy cho Xảo Xảo hử?

Tiếu tiểu thư khẽ than thở, rồi lắc đầu:

- Người muốn về Kim Lăng rồi, lo cho thương thế của chàng, nên mới truyền dạy thủ nghệ này cho Xảo Xảo, còn dạy Xảo Xảo thật nhiều cách phục vụ khác nữa. Trong đó có rất nhiều thứ tinh tế mà đến cả thiếp cũng không theo kịp. Phu nhân quả là có tâm tư cẩn thận!

- Đương nhiên, đương nhiên, dù sao cũng chính nhờ có ta mới cứu được mạng bà mà.

Lâm đại nhân miệng cười ha ha, nhưng mặt không có vẻ cười chút nào:

- Được rồi, khi nào thì phu nhân đi?!

- Đã chuẩn bị xong, sớm ngày mốt là lên đường. Không ai khuyên được cả. Tiêu gia phu nhân quả là một nữ tử cương liệt! Tính tình Đại tiểu thư, nhất định là học được từ phu nhân.

Tiêu Thanh Tuyền đáp, vẻ hơi tiếc nuối.

Ngày mốt đi rồi, phu nhân cũng không nói cho ta một tiếng! Chẳng lẽ thật sự ta cứu người là sai?! Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng rồi không nói gì, trong lòng có chút khó chịu.

Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn tâm tình không vui bèn nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói:

- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, phu nhân muốn về Kim Lăng, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng. Chi bằng đợi cho chàng kháng Hồ trở về, cả nhà chúng ta về Kim Lăng chơi. Lang quân, chàng có bằng lòng không?!

- Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng.

Lâm đại nhân vội vàng gật đầu, đắc ý nói:

- Kim Lăng là nơi xuất phát của ta mà. Nàng cũng bị ta chinh phục ở đó.

- Nói linh tinh cái gì đó, ai bị chàng chinh phục chứ?! Đồ phóng đãng!

Tiêu tiểu thư mắng khẽ, mặt đỏ tới mang tai, vừa bực mình vừa buồn cười.

- Lâm lang, thiếp nghe Cao thống lĩnh nói chàng định tát cạn hồ nước này hở?

Hai vợ chồng ngọt ngào một lát, Tiếu tiểu thư lại nghiêm chỉnh hỏi.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, buồn rầu than:

- Có câu lay trời dễ, đào đê khó. Cả một cái hồ lớn như vậy, muốn tát cạn quả là chẳng dễ chút nào.

Tiêu tiểu thư trầm mặc chốc lát, đột nhiên thần bí cười:

- Lâm lang, một hồ nước đẹp đến như vậy, thiếp rất thích, chàng tát cạn nó làm gì?

- Thanh Tuyền cũng thích ư?

Lâm đại nhân gật gật đầu vẻ nghiêm chỉnh:

- Vậy thì tốt, đợi sau này ta xây một cái hồ bơi thật lớn ở hậu viện nhà chúng ta, khi rảnh rỗi, tỷ muội các nàng cùng nhảy xuống đó bơi lội. Mặc ít quần áo một chút, giảm lực cản của nước, làm tăng lực cho ta...

Phì, Tiêu tiểu thư đỏ mặt, đồ phóng đãng này cả ngày trong đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì. Nói hai câu là lộ ra bản tính.

- Ngươi đó…

Tiếu tiểu thư lườm hắn:

- Cả ngày chỉ hồ đồ, tâm tư cũng không biết đặt ở chỗ nào, chẳng trách con người càng ngày càng ngớ ngẩn!

- Ngớ ngẩn, ta ngớ ngẩn khi nào?

Lâm đại nhân không phục, ra vẻ cả giận hỏi.

- Còn nói không ngớ ngẩn?

Tiếu tiểu thư cười nói:

- Phương pháp tát nước ngu ngốc đó, cũng chỉ có chàng mới nghĩ tới. Chẳng lẽ chàng không nghe qua về điển cố Kinh cung chi điểu (chim sợ cành cong) sao?!

Kinh cung chi điểu? Ý nghĩ Lâm đại nhân đột nhiên hiện lên một tia chớp, hắn hôn chụt một cái vào mặt Tiếu tiểu thư, hét lớn:

- Ái chà, ta đúng là gã hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ tới một biện pháp như vậy? Mọi người đều nói ngực lớn thì não nhỏ, nhưng Thanh Tuyền lại khác hẳn, nàng ngực lớn, đầu óc cũng rất giỏi, ta yêu nàng quá!

- Thấy ghét. Nói linh tinh cái gì đó?!

Nghe phu quân mình trêu chọc, Tiêu tiểu thư xấu hổ hai tay che mặt. May mà bốn phía không có ai, nếu không mấy chuyện nói trong chốn phòng the thế này mà để mọi người nghe được, Tiêu tiểu thư chắc phải tìm một cái hố để chui xuống đất!

- Thanh Tuyền, chúng ta đã lâu không làm gì rồi,

Lâm đại nhân thò tay vào ngực nàng, bóp mạnh vào bộ ngực mềm mại, làm mặt dày nói:

- Cho lão công cảm thụ một chút… Ủa, còn lớn hơn cả Ngưng Nhi nữa...

Cũng không biết hắn là giở ra thủ đoạn gì, Tiêu tiểu thư bị hắn xoa nắn vài cái, cả người như thoát lực, mặt nóng như hơ lửa. Thấy hắn giống như một đứa trẻ con thò thò vào ngực mình, khi dễ mình, trong lòng Tiêu Thanh Tuyền lại dâng lên nỗi nhu tình, cảm thấy được sống cùng với phu quân, mỗi ngày đều có một cảm giác mới mẻ, làm người ta lúc nào cũng vui vẻ.

- Chàng muốn gì? Hôm nay làm việc hồ đồ với Ngưng nhi còn chưa đủ sao...

Thấy hắn càng ngày càng quá đáng, còn muốn cởi cả áo của mình ra, Tiêu tiểu thư tuy cả người mềm nhũn, nhưng cũng gượng lấy lại tinh thần cố ngăn cản. Tuy nàng rất yêu tướng công mình, nhưng cũng biết tính tình hắn. Nếu mặc cho hắn làm ác, vậy thì thương thế của hắn chẳng biết khi nào mới lành được.

Trong phủ có không ít lão bà, được kính trọng nhất chính là Tiêu Thanh Tuyền. Lâm đại nhân thu tay lại, cười hì hì nói:

- Không phải hồ đồ. Cái này gọi là tình không tự kìm hãm được, thuận theo tự nhiên, là cảnh giới cao nhất của tình cảm hai người. Lão bà, thời gian chúng ta sống với nhau chính là thời gian vui sướng nhất.

Tiêu tiểu thư có vẻ không chịu nổi nữa, bị mấy lời đường mật của hắn hấp dẫn hết lần này tới lần khác, mỗi lần đều rất vui sướng. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ tiếp bước Ngưng nhi mất thôi.

- Thấy ghét. Đúng là mồm miệng như bôi mỡ,

Nàng không tự chủ được nên giọng điệu ôn nhu hẳn đi, ngượng ngập nói tiếp:

- Mau đi làm chính sự đi, sớm mà về nhà, bọn tỷ muội đều đang chờ chàng.

- Đúng, đúng!

Vẻ ngượng ngập của Tiêu tiểu thư như tiên tử, bộ dáng xinh đẹp kiều diễm làm cho Lâm đại nhân đến xương cũng mềm đi, hắn vội gật đầu liên tục, chỉ hận không được tức khắc vùi đầu vào ngực của Tiêu tiểu thư, không tỉnh lại nữa.

- Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ, công chúa đi rồi!

Thấy Lâm đại nhân ngơ ngác nhìn theo hướng Tiêu Thanh Tuyền vừa biến mất, mặt đầy dâm tiếu, nước miếng chảy ròng ròng, Cao Tù thật sự chịu không nổi nữa, vội vàng chạy tới đẩy hắn một cái.

- À, vậy hả?

Lâm đại nhân thò tay quẹt nước miếng trên mép, mặt có vẻ hơi ngượng. Nhìn theo lão bà mình đến chảy cả nước miếng, đúng thật là ta càng ngày càng tệ. Nhưng, cũng phải nói là vóc người Thanh Tuyền đích xác là cực kỳ ma quỷ, xem ra cũng đủ sức cạnh tranh với An tỷ tỷ và Ninh Tiên tử chứ chẳng chơi.

Thấy Lâm huynh đệ lại có dấu hiệu ngẩn người, Cao Tù vội hỏi:

- Lâm huynh đệ, mau tỉnh lại, ngài nghĩ ra biện pháp chưa?

- Biện pháp? À à...

Thần sắc Lâm đại nhân nghiêm chỉnh hẳn lên:

- Cao đại ca, huynh phát ra một cáo thị cho ta.

- Cáo thị? Cáo thị gì vậy?

Lâm đại nhân cười hắc hắc:

- Huynh hãy bố cáo, đêm qua cháy lớn như thế, đã tìm thấy có vô số vàng bạc châu báu được cất giấu dưới hồ nước hậu viện vương phủ. Theo quan điểm lấy dân làm gốc, được thánh thượng ân chuẩn, ta công khai triệu tập những người giỏi bơi lặn xuống tìm châu báu, tìm được sẽ dành ra ba phần làm thù lao, thưởng cho người có công.

A? Cao Tù ngu cả người:

- Lâm huynh đệ, theo đạo cáo thị của ngài thì trong hồ này có bí mật, như vậy chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ đều biết sao?

- Biết thì biết chứ, mọi người cùng nhau phát tài, ai cũng giàu có.

Lâm đại nhân cười rất thâm độc:

- Mặt khác, huynh phải đặc biệt nói rõ, thời gian khai thác chỉ giới hạn trong ngày mai, quá hạn coi như bỏ.

- Nếu có người lấy được châu báu, nhưng lại âm thầm giấu đi thì làm sao?

Cao Tù suy nghĩ rất chu toàn.

- Tham ô hả?!

Lâm đại nhân cười cười:

- Ta còn sợ bọn họ không tham ấy chứ! Tốt nhất là rải đều xuống khắp đáy hồ này, mỗi góc đều phải tìm được vàng bạc. Vậy đã đủ thống khoái chưa.

Hiểu rồi! Cái này kêu là có lợi đôi bên! Cao Tù mắt sáng như đèn pha, giơ ngón cái lên:

- Lâm huynh đệ, người trong thiên hạ này, tính ra ngươi là người gian trá nhất. Ta đi làm đây!

- Chậm đã, chậm đã...

Thấy Cao Tù xoay người muốn đi, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đừng hấp tấp, ta còn chưa nói xong. Huynh tập trung huynh đệ của chúng ta lại, cũng cho họ được phép tham gia. Nếu tìm ra vàng bạc trong hồ cũng phải cho họ hưởng mới công bằng, phải không? Ngoài ra, huynh cho đem mấy khẩu đại pháo tới đây

- Lấy đại pháo làm gì?

Cao Tù cả kinh hỏi lại.

- Cũng không có gì.

Lâm đại nhân cười khẽ:

- Trong lúc nhàn hạ, ta nã vài phát pháo vào hồ, bắn thử vài con chim nước xem sao.

Đại pháo bắn chim nước á? Cao Tù lúc này phục sát đất rồi. Hắn có nhiều thủ hạ, làm việc cũng thật là mau lẹ. Chẳng mấy chốc, mấy trăm ngàn tờ công cáo đã được phát ra ngoài. Mấy khẩu thần cơ đại pháo mới tinh cũng được kéo tới.

Tuần sát án Ngự sử Trần Tất Thanh đại nhân vừa nghe tin vội chạy tới. Trước mắt lão chỉ thấy một cái bệ lớn kê bốn khẩu hỏa pháo, nòng pháo đen ngòm bóng loáng rất dễ sợ.

- Lâm... Lâm đại nhân... Ngài muốn làm gì?!

Trần đại nhân hơi choáng, lão tuy quyền cao chức trọng nhưng chưa từng thấy một khung cảnh vĩ đại như vậy bao giờ.

- Trần đại nhân hỏi ta hả?

Đang ngắm độ cao và khoảng cách, Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Ồ, ta thấy các huynh đệ chấp hành nhiệm vụ quá khổ cực, định đến hồ nước bắn vài con thủy điểu để cải thiện sinh hoạt. Trần đại nhân, ngài thích ăn chim quay hay chim thui?

- Lâm đại nhân, đây là vương phủ mà!

Trần Tất Thanh tức giận đến râu vểnh ngược lên:

- Ngài sao có thể nào tùy ý làm loạn? Còn có vương pháp nữa hay không đây?

Lâm đại nhân mặt không đổi sắc, lắc khẩu hỏa pháo qua lại vài cái, lắc đầu nói:

- Trần đại nhân quá lo, chẳng lẽ trong vương phủ bắn vài con chim trời cũng là phạm vương pháp sao?

Cao Tù cả kinh mồ hôi đầy người khi thấy Lâm đại nhân tự mình bắn chim. Nếu Lâm huynh đệ này xảy ra chuyện gì, hắn dù có chết một trăm lần cũng không chịu nổi trách nhiệm.

- Lâm huynh đệ, ngài đừng căng thẳng.

Hắn thận trọng góp ý.

- Yên tâm, ta là cao thủ bắn pháo mà!

Lâm đại nhân vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nổ vang lên, mặt nước xa xa bắn lên một cột nước tung tóe.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]