Biên tập: Melly
- Cảm ơn Cố sư điểm hóa.
Hoàng đế gật gù, ngăn Từ Vị đang còn cố muốn nói gì đó, cương quyết bảo:
- Vốn là tay chân, huyết mạch tương liên, người có thể bất nhân, trẫm há có thể bất nghĩa? Chư khanh không cần nhiều lời, tâm ý trẫm đã quyết, cứ xử trí như thế đi, tuyệt không sửa đổi! Cao Bình, lập tức viết chỉ, chiếu cáo thiên hạ vạn dân!
Hoàng thượng đã có chủ ý, ai còn dám nhiều lời. Trần Tất Thanh đứng dậy hô:
- Tấm lòng hoàng thượng bao la, trung nghĩa nhân đức, yêu thương nhân dân, trời xanh chứng giám. Việc làm làm cho thiên hạ vạn người kính ngưỡng, vạn bang quy phục, thần cảm động vô cùng. Thánh hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Thiên hạ kính ngưỡng, vạn bang quy phục, thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần đồng thanh hô lên.
Hoàng đế thở dài, sắc mặt mỏi mệt:
- Nghị sự dừng lại ở đây, trẫm còn muốn đi thăm vương huynh, hy vọng trong lòng hắn đừng oán hận trẫm!
Hoàng thượng hậu đãi Thành vương như thế, nếu vương gia còn oán giận, vậy thì quả là không có thiên lý nữa rồi. Quần thần nghe thế sụt sịt cảm thán, ai nấy ánh mắt kính ngưỡng, khom người nhìn theo hình bóng hoàng đế chậm rãi biến mất phía sau tấm màn.
"Một việc kinh thiên động địa như vậy, lại được quyết định như thế?" Lâm Vãn Vinh và Từ Vị hai mặt nhìn nhau, không nghĩ từ một trường cảnh đầu người rơi hàng loạt, máu chảy thành sông, thế mà thậm chí đến cả một câu trách cứ cũng không có. Lão gia tử này lương thiện đối đãi với Thành vương như vậy sao?
Từ Vị cùng hắn ra ngoài điện, nhìn chung quanh một phen, thấy bốn phía không có ai, lúc này mới lắc đầu than nhẹ, thấp giọng khẽ nói:
- Tiểu huynh, ngươi nói Hoàng thượng làm sao vậy? Thời khắc mấu chốt, sao người do dự không quyết? Với tâm kế của Thành vương, cho dù không còn hai chân, cũng giống như một mãnh hổ, cừu oán càng thêm khắc sâu. Nếu mặc hắn lưu lạc ở Xuyên Bắc*, vậy thì có khác gì thả hổ về rừng?
(*Phía Bắc, Tứ Xuyên)
- Từ tiên sinh, ngài nói với ta việc này thì có tác dụng gì?
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
- Ngài cũng thấy sự tình này rồi đó, lão gia tử đã có chủ ý, căn bản không để cho người khác có cơ hội xen vào. Tứ Xuyên là một địa phương xa hẳn nơi ở của hoàng đế. Các muội tử ở Xuyên ai nấy đều xinh đẹp, Vương gia đi đày ở đó, không biết thoải mái đến đâu. Cái này kêu là lúc họa được gặp phúc…! Chà, sao ta lại không có số được hưởng như thế chứ?!
Loại cảm thán ỡm ỡm ờ ờ này còn khiến Từ Vị càng thêm khẩn cấp. Lão trầm mặc hồi lâu, mắt thấy bốn phía không có ai, đột nhiên giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, thần bí nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi còn nhớ lúc tiêu diệt Bạch Liên giáo, cái tên Đông Thành bắn pháo vào ngươi không?
"Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không có tên họ Đông này, làm sao ta quen biết được với An tỷ tỷ chứ?" Lâm Vãn Vinh gật đầu, cười hỏi:
- Từ tiên sinh, sao ngài đột nhiên nhớ tới hắn?
- Ta nghĩ tới hắn làm gì?
Từ Vị lắc đầu, trên mặt mang theo cười lạnh:
- Ta là đang nói về kết cục của hắn mà… Chẳng lẽ chúng ta không thể làm như vậy một lần nữa?!
- Từ tiên sinh, ý của ngài là… Chúng ta nửa đường động thủ?
Lâm Vãn Vinh cũng hơi giật mình: "Lão Từ này khi đã tranh đấu, thật sự chẳng phải người lương thiện gì!"
Từ Vị khẽ gật đầu:
- Lâm huynh đệ, chúng ta lần này đắc tội với Thành vương rồi, lưu hắn thêm một ngày, đó là một mối họa. Hoàng thượng đã không đành lòng xuống tay, cũng chỉ có chúng ta làm thần tử động thủ thôi. Ngươi xem coi thế nào?!
Lâm Vãn Vinh trầm tư trong chốc lát, chưa trả lời, bỗng thấy bên kia có Cao Bình vội vội vàng vàng đi tới:
- Lâm đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến!
"Lão gia tử muốn gặp ta?" Lâm Vãn Vinh hơi sửng sốt: "Lúc này, đại sự đã quyết định rồi, ông ta còn tìm ta nói cái gì nữa?"
- Hoàng thượng triệu kiến, Lâm tiểu huynh ngươi mau đi đi. Việc khác, lão hủ vừa nói chuyện với tiểu huynh xong, cũng xin tiểu huynh cẩn thận cân nhắc.
Từ Vị nháy mắt với hắn, xoay người vội vàng bỏ đi.
"Chuyện giết người sau lưng, ta chưa làm bao giờ cả!" Trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút khó xử, chẳng biết có nên hứa với lão Từ hay không nữa.
Vào Di Ngũ điện, hai mắt lão hoàng đế khép hờ, sắc mặt bình thản như nước, đang tĩnh khí dưỡng thần, xem ra không phát hiện hắn đến. Cao Bình đẩy ghế lăn của Lâm Vãn Vinh vào xong, liền không một tiếng động lui ra ngoài, để lại Di Ngũ điện trống không, chỉ còn lại có hai người một già một trẻ.
Hoàng đế nhắm mắt trầm tư, sắc mặt tái nhợt hơi hồng lên, dường như có một loại bệnh tình khó có thể che giấu. Thấy lão gia tử không nói gì, Lâm Vãn Vinh đơn giản cũng nhắm mắt lại. Hai ngày này hắn khốn khổ mệt nhọc, tuy trước mắt hắn là người nắm thiên hạ trong tay, nhưng cũng không thể chống được cơn buồn ngủ của hắn.
- Ngươi thật là lớn gan!
Hoàng đế hừ một tiếng, giọng uy nghiêm:
- Dám ngủ ngáy trong Di Ngũ điện của trẫm! Đổi làm người khác, cho dù hắn có mười cái đầu, cũng không đủ cho trẫm chém.
Lâm Vãn Vinh cười vài tiếng, thong thả nói:
- Hoàng thượng nhân đức hậu ái, tiểu dân ghi tạc trong lòng. Nhưng chẳng biết hoàng thượng đêm khuya triệu kiến, có gì chỉ dạy tiểu dân?!
Ánh mắt hoàng đế như điện, nhìn thẳng vào hắn:
- Ngươi dám trào phúng trẫm hả?!
- Không dám!
Thần sắc Lâm Vãn Vinh lạnh lùng:
- Hoàng thượng tai mắt thông thiên, rải mưa khắp chốn, không chỗ nào không có mặt, trong thiên hạ có ai dám trào phúng ngài? Chẳng lẽ ta không sợ hỏa dược sao? Tiểu dân còn muốn sống lâu vài năm nữa!
- Ngươi đã biết rồi?!
Sắc mặt hoàng đế vẫn như thường, xoay người cười ha hả:
- Lâm Tam, sao ngươi biến thành ngu ngốc thế?! Người thông minh phải làm việc thông minh, có những lời… tốt nhất vĩnh viễn để ở trong lòng!
Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ lắc đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên buồn bã:
- Không phải ta trở thành ngu đâu! Có những thứ ta vĩnh viễn không bao giờ nói với người khác. Ta chỉ hy vọng, người cha trong mắt Tiên Nhi và Thanh Tuyền, vĩnh viễn hiền lành hòa ái, không thấy bộ mặt u ám kia…
- Lớn mật!
Hoàng đế đột nhiên giận dữ, đứng bật khỏi ghế, chỉ vào hắn:
- Lâm Tam, ngươi dám giáo huấn trẫm hả?!
- Giáo huấn?!
Lâm Vãn Vinh cũng cười, chỉ vào cái chân gãy của mình nói:
- Bằng vào một tên què cơ hồ đứt hẳn chân này, mà dám giáo huấn ai sao? Thánh thượng, ngài quá đề cao ta rồi!
Hoàng đế liếc mắt nhìn cái chân bị thương của hắn, nhớ tới những việc hắn đã làm, vẻ mặt dần dần dịu xuống, đột nhiên cười lên:
- Vậy liền xem như trẫm làm ơn cho ngươi! Trẫm hiểu, ngươi thấy thủ đoạn trẫm đối phó với vương huynh, sợ tương lai sẽ ứng vào ngươi, nên trong lòng có chút đề phòng, có đúng không?
Lâm Vãn Vinh e hèm một tiếng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hoàng đế chậm rãi đến trước người hắn, nhè nhẹ vỗ vai hắn, bất lực than:
- Ngươi không phải trẫm, ngươi làm sao có thể giải thích được tâm tình của trẫm? Thân là vua một nước, nếu không có thủ đoạn bàn tay sắt, làm sao thụ quyền lập uy, làm cho vạn dân thần phục? Đúng, tên Triệu Vũ đó là tai mắt do trẫm cắm ở bên người Thành vương, đến cả hỏa dược buộc trên người Triệu Vũ, cũng là do trẫm lệnh cho người chế tạo đặc biệt… Chỉ tiếc, uy lực của nó hơi nhỏ một chút, nên mới thành ra như thế. Có thể cho hắn trở thành một phế nhân, nếm mùi đau đớn, trẫm vẫn thật cao hứng. Lâm Tam, ngươi làm việc rất tốt, hai mươi năm qua, trẫm chưa bao giờ vui vẻ như vậy, ha ha ha ha…
Lão hoàng đế ngửa mặt lên trời cười dài, sắc mặt đỏ lên, rồi lại ho khan kịch liệt, nước mắt trào ra cùng với cơn ho.
Tuy sớm nhìn ra chút mánh khóe, nhưng nghe lão gia tử chính miệng nói ra, vẫn làm cho Lâm Vãn Vinh chấn động. Giết người nhưng không tự mình ra tay, nếu thật muốn phán Thành vương tội mưu phản, trực tiếp giết hắn cho thống khoái, lão gia tử vì sao phải hành hạ huynh đệ ruột của mình mới vui chứ?
- Tâm ngoan thủ lạt*, âm độc vô tình, ngươi có thể mắng trẫm như vậy, nhưng việc trên đời, nếu không có nhân làm gì có quả? So với những đau đớn mà hắn mang tới cho trẫm, chặt hai chân hắn, đâu có tính là gì chứ?
(*Tâm địa độc ác, ra tay tàn độc)
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt đi, lạnh lùng phất phất tay:
- Sau Tiên Nhi, trẫm không có con được nữa, Lâm Tam, ngươi có biết nguyên nhân duyên cớ vì sao không?
Ý nghĩ Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên, kinh ngạc:
- Chẳng lẽ bởi vì Thành vương…
- Không phải hắn thì còn ai?
Hoàng đế ngửa mặt lên trời than dài, thanh âm khản đặc thê lương:
- Hai mươi năm trước đêm phụ hoàng băng hà, hắn hưng binh làm loạn, công nhập vào Tướng Quốc tự, giết chết con nhỏ của trẫm. Trong lúc binh loạn, trẫm bị một mũi tên bắn trúng vào dưới bụng, từ đó trẫm không còn là người thường nữa, hoàng gia huyết mạch, đến ta là hết! Mắt thấy Quách gia tiểu thư hiện thân, trẫm lại thân tàn tâm phế, không được uy phong ngày xưa, cảm giác này ngươi có chịu được không? Ngươi có thể hiểu được hai mươi năm nay trẫm phải sống cuộc sống như thế nào không?! Lâm Tam, ngươi nói đi, là ta ác hay hắn độc?! Ngươi nói xem!!!
Hai mắt hoàng đế đỏ ngầu, răng cắn chặt môi, có vẻ điên cuồng. Lâm Vãn Vinh cũng ngây dại: "Không ngờ vụ án mưu phản, sau lưng lại còn có ân oán tình cừu như vậy. Lão gia tử ngày xưa khi còn đang chính thịnh, nhưng làm không được làm nam nhân, đến cả con trai cũng không lưu lại, quả là khó có thể chấp nhận được?! Khó trách ông ta giở thủ đoạn như vậy!"
Lâm Vãn Vinh không nói gì, lắc đầu. Ân oán huynh đệ, thật sự là hắn cũng không rõ!
Không khí Di Ngũ điện nhất thời cực kỳ tĩnh mịch, hai người không nói lời nào nữa, chỉ những cơn gió khe khẽ làm cây nến phát ra những âm thanh lèo xèo vang lên bên tai.
- Ngươi thấy như thế nào?!
Hoàng đế cuối cùng vẫn là hoàng đế, tâm tư sâu kín, không ai sánh bằng. Sau khi ông ta bạo nộ, một lát là trở lại vẻ trầm tĩnh, thần sắc như bình thường chưa từng phát sinh việc gì cả:
- Trẫm chặt hai chân hắn, có oan cho hắn không?!
- Có lẽ không oan.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở, trong lòng cũng thấy mỏi mệt: "Hoàng gia tranh đoạt, cho dù là huynh đệ ruột hay cha con, đều dùng âm mưu toán kế, không chết không dừng tay. Giữa Thành vương và hoàng đế, chính là một ví dụ điển hình. Cũng khó trách lão gia tử có tính cách đa nghi âm hiểm độc ác như thế!"
- Ngươi yên tâm!
Hoàng thượng vỗ vai hắn, gằn giọng:
- Trẫm vĩnh viễn sẽ không giở thủ đoạn đó ra đối phó ngươi đâu. Không chỉ vì ngươi là phu quân của Thanh Tuyền và Tiên Nhi, mà quan trọng nhất là ngươi là người không có dã tâm. Đến cả những việc mà người trong thiên hạ ai cũng mơ tưởng, ngươi vẫn có thể dễ dàng bỏ qua! Cũng chỉ vì điểm này, khiến trẫm bực mình! Ngươi có suy nghĩ, có thủ đoạn, biết lòng người, biết đạo trời, âm hiểm mưu lược cũng không kém gì trẫm, vì sao hết lần này tới lần khác lại không có dã tâm? Phải biết rằng, trẫm khổ cực mới có được giang sơn này, tương lai chỉ có thể nhìn vào ngươi…
- Chậm đã, chậm đã!
Nghe hoàng đế nói vòng vo, chủ đề lại muốn quay về chuyện cũ, Lâm Vãn Vinh rất nhức đầu, vội vội vàng vàng ngắt lời:
- Hoàng thượng, ngài gọi ta tới, là vì nói việc này hả?
- Trẫm muốn nói cái gì?
Hoàng đế trừng mắt hổ:
- Trong lòng trẫm, Thanh Tuyền và Tiên Nhi, cùng với giang sơn xã tắc của trẫm cũng trọng yếu như nhau. Lần sau nếu ngươi còn dám dùng họ uy hiếp trẫm, trẫm nhất định chém đầu ngươi, ngươi nhớ đó?!
- Nhớ rồi, nhớ rồi!
Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa.
Hoàng đế hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Tối nay trẫm gọi ngươi tới, đó là muốn nhắc ngươi, việc vương huynh, tâm ý trẫm đã quyết, các ngươi chớ ở sau lưng động tay chân.
"Lão nhân này chẳng lẽ có thể tính được, vừa rồi vừa thương lượng với lão Từ, làm sao ông ta biết được nhỉ?" Sau lưng Lâm Vãn Vinh mồ hôi chảy ròng ròng, hạ giọng:
- Hoàng thượng, ngài đã quyết định việc gì, ta làm sao dám dám giở thủ đoạn?! Ta là người coi trọng thanh danh lắm!
- Coi trọng thanh danh là tốt!
Hoàng đế thở dài, trầm giọng nói:
- Ngươi tuy lập được chút công lao, nhưng căn cơ còn kém lắm. Không thể tham công, khi cần phải kịp thời rút lui. Bây giờ văn võ triều đình, mọi ánh mắt đều nhìn vào ngươi, ngươi muốn có tư cách thái độ tốt, khiến tất cả mọi người biết tới, thì công lao sẽ là của ngươi. Ngươi không phải là tiểu nhân âm hiểm, không làm việc bỏ đá xuống giếng, lòng người tự nhiên cũng sẽ hướng về ngươi. Lần này ngươi bắc thượng chiến đấu, tay nắm binh quyền, có thể hô một tiếng vạn người nghe, trẫm cũng có thể yên tâm giao giang sơn này…
- Hoàng thượng, nói gì thế!
Trong lòng Lâm Vãn Vinh rất sợ hãi, vội vàng ngắt lời ông ta:
- Đày Thành vương ra Xuyên Bắc, ngài không sợ hắn mưu phản một lần nữa sao?!
Sắc mặt hoàng đế lạnh lùng:
- Trẫm sớm nói rồi, tâm ý trẫm đã quyết, việc này không cần ngươi quản! Ngươi chỉ cần yên tâm làm việc của ngươi, tuyệt không cần lo phía sau!
Hai người nhất thời không nói gì. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh muốn ôm quyền cáo lui, hoàng đế hừ một tiếng:
- Như thế nào, muốn đi rồi à?
Thấy sắc mặt lão gia tử chẳng tốt lành gì, Lâm Vãn Vinh căng thẳng trong lòng:
- Hoàng thượng, ngài còn có chuyện dặn dò?
Lão hoàng đế không nhanh không chậm mở miệng nói:
- Trẫm vừa nói với ngươi một kế hoạch, tính cả ta, trên đời này cũng chỉ có ba người biết thôi… Ngươi nghĩ việc này ai cũng có thể nghe được sao?!
- Không thể nào?! Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn giết người diệt khẩu?!
Lâm Vãn Vinh vô cùng thận trọng thăm dò.
- Trẫm thật ra cũng muốn diệt khẩu.
Thấy hắn chớp chớp mắt nhìn mình, hoàng đế cười nói:
- Chỉ sợ hai vị công chúa không tha cho trẫm! Cũng tốt, tử tội của ngươi có thể miễn, tội sống thì chạy không thoát được!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng:
- Cái gì tội sống tội chết, hoàng thượng, ta nghe không hiểu lắm!
Lão hoàng đế thở dài, giọng nói trầm xuống:
- Một ngày nữa, trăm vạn hùng sư Đại Hoa ta là bắc thượng rồi, ngươi hẳn còn nhớ chứ?!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Đương nhiên nhớ rồi, đến cả ta là tên què mà cũng phải tòng quân nữa là!
- Tốt lắm!
Hoàng đế đứng lên:
- Lâm Tam, trẫm xá cho tên què ngươi tử tội, nhưng ngươi phải hứa một việc với ta!
- Chuyện gì?!