Biên tập: Melly
- Đột Quyết lòng dạ lang sói, khinh nhục Đại Hoa ta nhiều năm, dân chúng "Giang Nam tái ngoại" lưu lạc, hoang vu không bóng người, thật sự ghê tởm đáng hận!
Người nói ra câu đó là Vu Tông Tài phó tiên phong của tả lộ quân, tuổi trẻ khí thịnh. Hắn vỗ vỗ chiến đao bên hông lộ vẻ tức giận, nghiến răng nói:
- Mạt tướng bất tài, nguyện vì đại quân đi tiên phong, xâm nhập thảo nguyên, một trận sống mái với người Hồ.
Hắn tướng mạo đường hoàng, lời lẽ khí khái nghiêm trang, cũng hơi có khí thế. Lý Thái vui mừng cười:
- Đừng có nóng, chúng ta chém giết bao nhiêu năm với người Hồ, còn có nhiều cơ hội, bây giờ nói một trận sống mái thì quá sớm. Nhưng ngươi quyết tâm như thế này, bổn soái cũng cực kỳ tán thưởng!
Vu Tông Tài mừng rỡ đáp lại, rồi trộm nhìn sang Từ quân sư, ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy hết, chỉ cười thầm trong lòng: "Tên Vu tướng quân này nếu xét về tuổi tác, tướng mạo, đích thật là rất xứng đôi với Từ tiểu thư, chỉ là Từ Chỉ Tình vốn là một nữ tử cá tính mạnh mẽ như vậy, cặp mắt để trên đầu, nàng muốn tìm một lão công để nàng có thể phục trong lòng và chế phục tâm sinh lý nàng mới được, cũng không biết Vu Tông Tài có bổn sự này không nhỉ!?"
- Tả đại ca, kia là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn chung quanh, thấy xa xa phía đông, một luồng khói dày đặc bay thẳng lên trời, dường như muốn đục một lỗ đen ngòm vào tận trời đêm, hắn níu chặt lấy Tả Khâu, Tả lộ quân tiên phong bên cạnh, hỏi nhỏ.
Tả Khâu nhìn nhìn cột khói, thần sắc rất nghiêm trang, gật đầu:
- Huynh đệ lần đầu tiên tới biên quan hả?! Đó là phong hỏa ở Trường Thành, khi ngoại địch xâm lấn thì dùng nó để truyền báo tin tức.
Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra: "Đây là phương truyền tin phong hỏa xa xưa y sao? Làm sao ta quên béng mất việc này nhỉ!?" Trong lòng hắn thầm xấu hổ:
- Tả đại ca, hiện tại phong hỏa đã đốt lên, vậy có phải là phía trước phát ra cảnh báo không? Có phải là đi qua đó có gặp nguy hiểm không?!
Tả Khâu cười nói:
- Vị tất đã báo tình hình khẩn cấp. Thời tiết đại mạc rất khô. Có khi sét đánh cũng phát lửa, phương pháp phong hỏa rất khác nhau, cách báo tin tức cũng bất đồng. Ở Trường Thành trừ phong hỏa đài ra, chúng ta còn có đôn đài. Trừ phi hai đài đồng thời đốt lửa, lúc đó mới là biên quan báo tình hình khẩn cấp. Nếu chỉ có một cột khói bốc lên như vậy, đó là nói phía trước quan khẩu phát hiện tung tích của địch, báo cho những quan khẩu khác cẩn thận phòng thủ. Đây biện pháp đặc biệt do Từ quân sư nghĩ ra, áp dụng rất tốt.
Đây là phương pháp mật mã thông tin sơ cấp nhất, đích xác rất thực dụng, Từ Chỉ Tình quả thật bỏ ra rất nhiều tâm tư, Lâm Vãn Vinh gật gù tán thưởng.
Hắn nói chuyện tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn rỉ ra bên cạnh, Vu Tông Tài nghe hắn đến cả những kiến thức cơ bản này cũng không biết, nhịn không được nhè nhẹ lắc đầu. Trên mặt hiện ra vài phần khinh miệt.
Lý Thái nghe thấy hai người nói chuyện, giương mắt nhìn tới, nghiêm nghị bảo:
- Tả Khâu, trinh sát tả lộ đã có hồi báo chưa?
Tả Khâu vội vàng ôm quyền, lớn tiếng nói:
- Hồi bẩm đại soái, đội trinh sát của tả lộ tiên phong doanh đã chia ra ba đường, đã có tin tức phản hồi. Theo như quan sát, hai mươi vạn tinh kỵ Đột Quyết đã tập kết xong dưới chân núi bắc Hạ Lan sơn, hướng thẳng về phía Ngũ Nguyên. Dự tính bốn ngày nữa, chi quân đầu tiên có khả năng sẽ tới Ngũ Nguyên. Lần này Đột Quyết đưa ra hai mươi vạn quân tinh nhuệ, tập trung phân nửa Đột Quyết chiến mã và kỵ sĩ trở lên, do Tả Vương Ba Đức Lỗ của Đột Quyết thống soái, Đột Quyết quốc sư Lộc Đông Tán làm quân sư, khí thế hung mãnh, tiến thẳng về phía biên quan của ta.
Nghe tên Lộc Đông Tán, trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt động: "Rốt cục lại phải gặp lại tên quốc sư Đột Quyết thông minh này trên chiến trường rồi. Nếu hoàng thượng lão gia tử biết được tình hình này, chẳng biết có hối hận vì hành vi thả hổ về rừng không nhỉ?"
Lý Thái gật gù rồi thở một hơi dài:
- Tả Vương Ba Đức Lỗ và Hữu Vương Đồ Tác Tá, hợp xưng là đại mạc song ưng. Chính là những dũng sĩ nổi danh nhất của Đột Quyết, cánh tay trái phải của Bì Già Khả Hãn. Hơn nữa quốc sư Lộc Đông Tán cơ trí đa mưu, tình thế chiến đấu với Đột Quyết lần này quả là khó khăn.
Cái gì Ba Đức Lỗ, Đồ Tác Tá, Đột Quyết song ưng, Bì Già Khả Hãn, mấy cái tên người Hồ vừa trẹo cả lưỡi vừa khó nhớ, đế cả Lâm Tam cũng choáng cả người, Lâm đại nhân nghe thấy cười hắc hắc rồi gãi gãi đầu.
- Nguyên soái, tinh nhuệ người Hồ đã tung ra hết, khí thế rầm rộ, chúng ta nên sớm đề phòng mới được.
Người nói chính là Từ Chỉ Tình, mấy ngày không gặp, nhan sắc nàng có vẻ tiều tụy một chút, một thân mặc khôi giáp màu trắng, thân hình tuyệt vời đều giấu cả trong đó. Bão cát đại mạc, vẫn chưa làm ảnh hưởng gì nhiều tới gương mặt yêu kiều tuyệt đẹp kia, lại pha thêm vài phần khí khái hào hùng.
Thượng tướng quân khẽ gật đầu:
- Tả Khâu, ngươi cùng người Đột Quyết giao thủ cũng có hơn mười năm rồi, theo ngươi thấy, lần này người Hồ kéo cả ổ ra, chúng ta phải làm sao mới ứng phó được?
- Bẩm Nguyên soái!
Tả Khâu ôm quyền trình bày:
- Người Hồ lần này triệu tập hơn nửa số binh mã, khí thế hung hãn, có thể nói là thế công hùng mạnh nhất trong những năm qua. Nhưng mạt tướng nghĩ rằng, mặc kệ người Hồ có bao nhiêu quân, bản tính họ cũng không thay đổi. Đại quân ta kháng Hồ nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, binh tới có tướng ngăn, nước lên có đắp đê chặn, theo bản chất mà nói, lần này việc kháng Hồ cũng không khác gì những lần trước, quân ta cũng không cần đại biến, tham khảo kinh nghiệm lúc trước, lấy bất biến ứng vạn biến, tuy không có đại thắng, nhưng cũng tuyệt sẽ không đại bại.
Một vị lão thành đã nói như vậy, đến cả Lâm Vãn Vinh nghe thế cũng âm thầm gật đầu, Tả Khâu làm người ổn trọng, Lý Thái ủy thác cho hắn làm tả lộ tiên phong, quả thật không có tuyển lầm người.
Lý Thái trầm tư một lúc, khẽ gật đầu:
- Lấy bất biến ứng vạn biến, nhất định sẽ không bại được, Tả Khâu nói như vậy, rất có đạo lý. Lâm Tam, ý ngươi như thế nào?!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Nguyên soái, ta lần đầu tiên chiến đấu với người Hồ, còn chưa hề tới Đại mạc bao giờ, sao có thể đưa ra ý kiến gì được chứ? Cũng phải ổn định một chút, đánh trước nói sau.
"Đánh trước rồi nói sau?" Mọi người nghe thế cười ha hả, Lâm Tam này quả nhiên giảo hoạt như lời đồn, đề nghị này cơ hồ là an toàn nhất và bảo thủ nhất rồi.
Thần sắc Lý Thái rất trịnh trọng gật đầu:
- Ngươi nói cũng không tệ, lần này Đại Hoa ta dốc cả quốc lực quyết chiến với người Hồ, không sống thì chết, không còn cách khác. Ta mang trên người trọng trách ngàn quân, trước cầu ổn, sau cầu thắng, đó là đạo lý ổn trọng nhất. Chỉ nhi, ý con thế nào?!
Từ Chỉ Tình khẽ đáp:
- Nguyên soái nói rất đúng. Chiến tranh cần ổn định, sau đó mới chủ động được.
- Đã như vậy, bổn soái quyết định.
Lý Thái nghiêm nghị, hô lớn:
- Các tướng quan nghe lệnh!
Mọi người thẳng lưng, nghe thượng tướng quân nói tiếp:
- Trong hai ngày kế tiếp, đại quân chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Hưng Khánh phủ. Hai ngày sau, Tả Trung Hữu lộ ba quân cùng tiến, cần phải ngày hôm sau đến bên ngoài Ngũ Nguyên dựng trại. Ba lộ đại quân do Từ quân sư thống nhất điều độ, tất cả trinh sát phái ra hết, nửa canh giờ phải hồi báo, thăm dò tình hình kỵ binh người Hồ, báo tin mọi cử động của quân địch. Ba quân tướng sĩ, người nào dũng cảm xung phong, trọng thưởng! Người nào hèn yếu thoái lui, chém ngay! Đại quân chiến đấu, chỉ có thắng, không cho bại, các ngươi nghe hiểu không?
- Hiểu!
Các tướng nhưng tề hô lên, tiếng hét rung trời vang vọng thật xa.
Đợi cho quân vụ an bài xong, mặt trăng đã lên đỉnh đầu, Lý Thái phân công mọi người xong, nhưng lưu lại hai người Lâm Vãn Vinh cùng Từ Chỉ Tình.
Tiếng gió mang theo cát bụi rít lên bên tai, bóng đêm sa mạc như làn nước, cực kỳ yên tĩnh. Mái tóc bạc phơ tung bay trong gió, Lý Thái nhìn mặt Lâm Vãn Vinh, không nói một lời.
Lâm đại nhân bị lão nhìn như xuyên vào người, vội vội vàng vàng mở miệng hỏi:
- Thượng tướng quân, nguyên soái, ngài tìm ta có việc gì?
Lý Thái cười vài tiếng:
- Nếu không có việc, tìm ngươi làm cái gì?! Bổn soái nghe Chỉ nhi nói, mấy ngày trước ngươi từng đề ra một ý nghĩ rất đặc biệt …
- Không có, không có!
Nhìn thấy nụ cười Lý Thái hơi có chút âm hiểm, Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầm đìa, vội vội vàng vàng khoát tay:
- Nguyên soái, đó là ta nói bậy thôi, ngài ngàn vạn không thể coi là sự thật.
- Ta không coi là sự thật!
Lý Thái vỗ vai hắn, thần sắc trịnh trọng:
- Ta cùng với Chỉ nhi đã bàn tính rất cẩn thận, ý nghĩ ngươi tuy cực kỳ lớn mật đến mê hoặc, nhưng lại không có cách thực hiện.
Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu:
- Không thể thực hiện được là tốt rồi, không thể thực hiện được là tốt rồi…
Lý Thái đột nhiên thở dài thườn thượt, giơ tay chỉ về phía Hạ Lan sơn cao ngất trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dọa người:
- Lâm Tam, ngươi có biết, đối diện tập trung bao nhiêu tinh kỵ của người Hồ không?
Thượng tướng quân không phải hồ đồ rồi sao, vừa rồi trinh sát còn báo là có hai mươi vạn kỵ binh Đột Quyết! Lâm Vãn Vinh liền đáp:
- Nguyên soái, ngài khảo sát trí nhớ của ta hả? Toàn quân tướng sĩ ai không biết. Đối phương có hai mươi vạn người!
- Hai mươi vạn?!
Lý Thái khẽ lắc đầu, cười khổ thở dài:
- Nếu thật sự là hai mươi vạn, vậy thì tốt quá!
Ý gì đây? Lâm Vãn Vinh sắc mặt đại biến, miệng lắp bắp:
- Nguyên … nguyên soái … thượng tướng quân, nói như thế nào, chẳng lẽ không phải là hai mươi vạn?!
Đôi môi đỏ mọng của Từ Chỉ Tình cong lên, sắc mặt ngưng trọng:
- Hai mươi vạn là chúng ta báo để cổ động sĩ khí tướng sĩ, trên thực tế, đối diện có chừng ba mươi vạn tinh kỵ.
- Ba… ba mươi vạn?
Lâm đại nhân ngẩn người, Từ Chỉ Tình suất lĩnh ba lộ tướng sĩ, sáng sớm ngày mốt muốn tới Ngũ Nguyên. Tổng nhân số, cũng không đến ba mươi vạn. Trên thảo nguyên mênh mông, chiến lực kỵ binh người Hồ bản thân đã có ưu thế rất lớn. Lúc này Đại Hoa đến cả ưu thế cuối cùng về nhân số cũng mất đi, vậy thì đánh như thế nào đây?
- Từ tiểu thư, không phải nàng thử ta đó chứ?! Làm sao người Hồ từ trong không khí đào ra được thêm mười vạn?!
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, thận trọng hỏi lại.
Từ Chỉ Tình liếc nhìn hắn:
- Lúc này là lúc nào, ta làm gì còn tâm tư nói đùa với ngươi. Người Đột Quyết đã tập kết xong dưới chân núi phía bắc Hạ Lan sơn, hướng thẳng về Ngũ Nguyên. Dự tính bốn ngày nữa, nhánh quân đầu tiên sẽ tới Ngũ Nguyên. Lần này Đột Quyết thu phục được tộc Thiết Lặc ở nam thảo nguyên Đại mạc. Ranh giới mở rộng gấp đôi, thực lực sớm tăng mạnh. Tập trung ba mươi vạn tinh nhuệ, đối với họ tuyệt không là việc khó. Chúng ta mấy hôm trước đã biết tin tức này, tuy rất lo âu, nhưng vì không muốn đả kích sĩ khí ba quân, cũng chỉ biết giấu diếm tin tức này. Quân trung lúc này, ngoại trừ thượng tướng quân, cũng chỉ có ngươi, ta, Tả Khâu ba người biết mà thôi.
"Mẹ kiếp, lão tử thiếu chút nữa bị nàng bán rồi!" Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài, bất mãn nói:
- Nguyên soái, Từ quân sư, việc này các người nói cho ta biết làm gì? Chờ ngày mốt ta lên tiền tuyến, đợi khi ta lăn ra chết hồ đồ cũng tốt! Các người hôm nay khỏi phải giải thích.
- Cái gì chết, nói linh tinh!
Từ Chỉ Tình phì một tiếng, cũng biết hắn đang nổi nóng, chỉ biết than nhẹ:
- Ai nguyện ý đem sinh mạng tướng sĩ ra đùa chứ?! Cuộc chiến Ngũ Nguyên chính là đại quân phòng thủ, người Hồ từ ngàn dặm tiến công, nếu chúng ta không đánh mà thoái lui, làm sao ăn nói với tướng sĩ đây? Đối với sĩ khí của các tướng sĩ, sẽ bị đả kích đến đâu? Trận này có đánh hay không, không phải là do ngươi và ta có khả năng quyết định được. Nếu muốn, ngươi chửi ta cũng được, là ta đề nghị với đại soái, giấu diếm việc này đi đó.
Từ tiểu thư nói xong, đôi mắt đỏ ửng, giọng cũng lớn hơn, nàng cương quyết quay phắt đầu đi, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt rơm rớm.
"Nước mắt là sự tấn công tốt nhất!" Nhìn Từ Chỉ Tình bướng bỉnh kia trông thật cô độc, cho dù hắn muốn mắng chửi cũng không mở miệng nổi.
Lý Thái vỗ vai hắn trầm giọng nói:
- Lâm Tam, tâm ý của Chỉ nhi, ngươi hẳn cũng hiểu rõ! Tất cả đều là vì tướng sĩ, vì Đại Hoa mà thôi, nó không có tư tâm gì, ngươi chớ hiểu lầm nó.
"Sự đã đến nước này, còn nói cái gì được chứ, đã thế thì phải đánh thôi!" Lâm Vãn Vinh than:
- Đã quyết định rồi, còn hỏi cái gì. Mặc dù ta ham sống sợ chết, nhưng cũng tuyệt không làm lính đào ngũ đâu. Chỉ hy vọng Từ tiểu thư sau này đừng làm việc ngu ngốc này nữa, việc này không phải chỉ có một mình nàng gánh vác, chúng ta mỗi người đều có phần.
Từ Chỉ Tình cắn răng, nước mắt bây giờ không nhịn được trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới ánh trăng long lanh như ngọc, làm người ta càng yêu mến.
Lâm Vãn Vinh nhìn gương mặt nàng, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, gặp nhau ở căn miếu đổ nát, gặp lại ven hồ, mò mẫm ở Sơn Đông, kiên cường ở Thánh phường, gây gổ hôm tới thăm... tất cả tất cả dường như hiện về dưới ánh trăng lạnh của miền đại mạc biên quan này.
"Thương hương tiếc ngọc, trời sinh đa tình… Trời ạ, ta làm sao lại bị nhiễm cái tuyệt chứng này chứ?! Lâm đại nhân than thở, lấy cái khăn tay mà Ngưng Nhi tặng vẫn luôn luôn giữ trên người ra nhét vào tay Từ Chỉ Tình:
- Đừng khóc nữa, nước mắt nhiều như vậy… nước trong sa mạc rất trân quý đó, lãng phí nhiều là rất đáng xấu hổ.
- Ngươi mới đáng xấu hổ đó!
Thấy hắn cười giả lả, Từ tiểu thư nhịn không được mắng một câu, rồi giơ tay hất tay hắn trở về:
- Khăn người khác đưa cho ngươi, ngươi cho ta làm gì! Ta không cần đồ vậy của người khác!
"Nha đầu này nhãn lực kinh thật, dưới ánh trăng mờ thế mà có thể nhìn ra thứ của người ta." Lâm Vãn Vinh thu khăn tay vào ngực, cười ha hả:
- Không dùng cũng tốt, Ngưng Nhi dặn ta buổi sáng mỗi ngày phải lấy cái khăn này ra rửa mặt, quý giá lắm đó!
Từ Chỉ Tình tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng rốt cuộc không khóc được nữa.
Nhìn hai thanh niên trước mắt, thượng tướng quân cũng vui vẻ theo:
- Dây bí quấn giàn, dây leo quấn cổ thụ, các ngươi đi với nhau một lộ trình không dưới ngàn dặm rồi, trên đời có mấy người có thể có duyên phận thiên lý như vậy? Còn có cái gì khó chịu mà không giải quyết được chứ?!
"E hèm, lão già này nói quá trắng trợn, ta mắc cỡ đó!" Lâm Vãn Vinh cũng khẽ cười vài tiếng.
Từ Chỉ Tình mặt như bôi phấn hồng, muốn mở miệng giải thích, Lý Thái khoát khoát tay, than thở:
- Chuyện của các ngươi, tự mình giải quyết đi, ta không quản đâu, nhưng chớ làm chậm trễ đại kế kháng Hồ. Lâm Tam, Chỉ nhi, không dối các ngươi, ta đánh với người Hồ bao nhiều năm rồi, chỉ có lần này là thấy áp lực lớn nhất. Người Hồ thua, còn có thể lui về thảo nguyên xây dựng lại lực lượng, còn với Đại Hoa thì đã đem hết tinh nhuệ ra, không hề giữ lại chút nào. Nếu lần này thất bại, đó là tai họa trời bể… chúng ta không được thua đâu!
Đích thực là không được thua, lỡ như Đại Hoa thất bại, chiến hỏa sẽ lan tràn khắp nam bắc, không chỉ dân chúng lầm than mất hết nhà cửa, đến cả Thanh Tuyền Xảo Xảo… các nàng cũng chỉ có nước phải sống lưu vong. Thất bại, không hề có lợi cho bất kỳ ai.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh dấy lên một cảm giác rất sắt đá:
- Nguyên soái, thứ ta nói thẳng, chúng ta giao thủ với người Hồ nhiều năm, phương pháp chiến đấu đích xác rất thực dụng, nhưng chiến pháp này không bằng chiến lược. Chúng ta dùng hết biện pháp chống lại người Hồ, trước giờ vẫn là thua nhiều thắng ít, lần này người Hồ đổ hết ra, nói trắng ra ra muốn tiến vào nội địa của Đại Hoa, chúng ta không có đường lui nữa, đã như vầy, chúng ta sao không thử biến đổi chiến lược?! Một mặt phòng thủ, đồng thời chúng ta cũng chủ động tấn tông, kiềm chế người Hồ ở phía sau, làm chúng không dám coi thường vọng động, cho chúng nếm thử tư vị bị bó tay bó chân.
- Ý ngươi là phương pháp lần trước nói qua, tiến đánh Vương đình của người Hồ?!
Ánh mắt Lý Thái lóe lên, mắt hổ như tỏa ra ánh sáng.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
- Điểm hay nhất của phương pháp này là vượt ngoài dự liệu kẻ địch, đến cả chúng ta cũng không thể tưởng được, vậy người Hồ càng thêm không thể ngăn ngừa.
Lý Thái và Từ Chỉ Tình đều là chuyên gia quân sự, vừa nghe hắn nói thế tự nhiên cũng hiểu được ngay. Từ tiểu thư nhè nhẹ gật đầu, rồi cau mày:
- Nhưng ngươi mới vừa rồi đã nói qua, đây là tử lộ, căn bản là không thể thực hiện được.
- Khụ khụ…
, Lâm Vãn Vinh xấu hổ:
- Cái đó… Từ tiểu thư, theo lý luận mà nói, ta cơ bản không nói láo. Trong truyền thuyết có một con đường tơ lụa rất thần kỳ, có thể nối liền đông tây, xuyên qua Đại mạc Tuyết sơn …
- Con đường tơ lụa, nối liền đông tây?!
Từ Chỉ Tình mừng rỡ, bất giác nắm chặt tay hắn:
- Ngươi nói là thật hả?! Có thể tới được Khắc Tư Nhĩ sao? Ái chà, tại sao ngươi không nói sớm?!
Tay nha đầu này vừa ấm vừa mềm, đã lâu không sờ, trong màn đêm rét lạnh, ta phải nắm chặt một chút. Hắn im lặng từ từ vuốt ve tay Từ Chỉ Tình một hồi rồi nghiêm nghị than:
- Ta cũng không rõ cách tới Khắc Tư Nhĩ. Dù sao thì cũng có một đường vắt ngang từ đông sang tây. Từ tiểu thư, ta là người thành thật, mấy thứ chuyện chưa được nghiệm chứng này, ta đâu thể nói mò được chứ?!
Từ Chỉ Tình đỏ mặt, bàn tay cố tránh, nhưng bị ma trảo của kẹp cứng như cua.
- Ngươi làm cái gì đó!
Nàng nhỏ giọng thở gấp, ngượng ngùng cúi đầu hừ nhẹ:
- Ta không thể mặc cho ngươi khi dễ như vậy. Thượng tướng quân còn ở đây đó!
- Phải không? Ái chà! Từ tiểu thư, nàng quá kích động rồi, một bàn tay nhỏ bé sao lại cầm hai cái tay to đùng của ta được nhỉ?
Lâm đại nhân lắc đầu than thở, trên mặt tràn đầy vẻ khâm phục.
"Ta tự nhận xui xẻo!" Từ Chỉ Tình nhè nhẹ thở dài, bàn tay nhỏ bé lập tức rút về, khóe mắt ửng đỏ.
- Lâm Tam, ngươi thành thật đáp lời ta, con đường này, ngươi nắm chắc không?!
Lý Thái thần sắc trầm trọng, làm bộ không thấy động tác thầm thụt của hai người, hỏi với thần tình nghiêm túc.
- Nguyên soái, đầu tiên ta xin thanh minh. Ta chỉ đưa ra đề nghị, con đường này không được bắt ta đi đâu đó!
Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người, vội vội vàng vàng khoát tay, lập tức đưa ra lời chặn trước.
Lý Thái bật cười, cũng không hề phủ nhận:
- Ngươi trước tiên là nói về việc ngươi có nắm chắc không, sinh mạng của mỗi một binh lính thủ hạ ta đều vô cùng trân quí!
"Ta nắm chắc cái rắm!" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Ta đã nói rồi, con đường này là tồn tại trong truyền thuyết, nối liền đông tây, nếu bảo là nắm chắc thì chẳng hề có lấy một thành. Nhưng nếu so với lợi ích lớn lao kia, lần mạo hiểm này cũng đáng giá! Tới đâu hay tới đó, xin nguyên soái cùng quân sư châm chước cho.
Lý Thái trầm ngâm một lúc lâu, khẽ lắc đầu nói:
- Việc này nói sau đi, lúc này trận chiến ở Ngũ Nguyên là khẩn yếu nhất. Trời cũng không còn sớm nữa, Lâm Tam, ngươi tiễn Chỉ nhi về doanh đi!
"Mắc gì bắt ta tiễn, nàng tự mình có mang theo thân binh bảo vệ mà!" Lâm Vãn Vinh lòng thầm buồn bực, thấy thượng tướng quân bước đi rất gấp, sớm đã đến dưới thành lâu rồi.
Gương mặt Từ Chỉ Tình u oán, đi vài bước, bước qua Lâm Vãn Vinh, nói:
- Ngươi đừng nghe nguyên soái nói bậy, ta tự mình cưỡi ngựa về, không cần ngươi tiễn!
- Cũng được, cô nam quả nữ, không tiện lắm đâu, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh chúng ta.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, rồi dừng lại.
- Ngươi mà có thanh danh gì!
Từ quân sư nhướng mày, nhất thời nổi giận:
- Từ Chỉ Tình ta đoan chính, không hề quan hệ gì với ngươi, xin Lâm tướng quân dừng bước ở đó.
Hàm răng trắng ngà của nàng cắn chặt như muốn đôi môi anh đào rỉ máu, chân bước vội vàng, muốn chạy đi, nhưng ống tay áo lại bị người ta giữ chặt lại. Quay đầu nhìn lên, cũng lại là Lâm tướng quân.
Lâm Vãn Vinh lấy trong lòng ra một bình thuốc, quơ quơ trước mặt nàng, hỏi nhỏ:
- Hôm nay ta hỏi nguyên soái rồi, ngài nói không đưa thuốc men gì cho ta. Việc này rất lạ, Từ quân sư, nàng có biết thuốc này là ai giao không?!
Cái trong tay hắn chính là bình thuốc mà ngày đó khi đi tuần doanh, Từ Chỉ Tình nhờ Hồ Bất Quy chuyển tặng, nói là của Lý Thái giao cho hắn.
Từ Chỉ Tình khóe mắt ửng đỏ, giơ tay đoạt lấy bình thuốc trong tay hắn, nước mắt lại chảy dài:
- Trả lại cho ta, ngươi không thấy được lòng tốt của người ta, Từ Chỉ Tình ta đời này duy nhất lầm lẫn chính là ngươi đó! Đi…
Nàng vừa vung roi ngựa lên, thúc vào đùi ngựa vài cái, tuấn mã không chịu chạy đi, nàng cúi đầu nhìn xuống, thì ra là dây cương bị Lâm Vãn Vinh chộp cứng rồi.
- Ngươi làm gì?!
Từ quân sư gần như sắp phát điên rồi, ngồi trên lưng ngựa, lệ rơi lã chã, hét lên:
- Lâm Tam, ngươi muốn khi dễ ta bao lâu nữa, hu hu…
Lâm Vãn Vinh thở dài, khẽ nói:
- Từ tiểu thư, cám ơn thuốc của nàng! Rất linh, rất công hiệu!
Giọng hắn tuy nhỏ, Từ Chỉ Tình lại đang khóc, nhưng nghe rất rành mạch, tiếng nức nở của nàng nhỏ dần, đang nghẹn ngào nhưng cũng cố nói cứng:
- Thuốc này không phải cho ngươi dùng, là trước khi đi, ta đánh gãy 'Lâm Tam ' nhà chúng ta, ta sau đó dùng thuốc này cho nó, muốn xem thử hiệu quả!
"Lâm Tam nhà nàng?" Lâm Vãn Vinh nghe thế giật mình, Từ Chỉ Tình cũng hiểu được mình nói không rõ ràng, vội giải thích:
- Không phải là ngươi, là con 'Lâm Tam' ta nuôi trong phòng…
"Mẹ ơi, cảm tình với Lâm Tam ta lại đem so với "con" Lâm Tam." Lâm Vãn Vinh trong lòng căm tức vô cùng: "Từ tiểu thư lại lấy thuốc dùng cho chó mà đưa cho ta, ta và cái thứ đó mà cùng một cấp bậc sao?! Quả là làm nhục thân phận của ta!"
Hai người trầm mặc một lát, thấy sắc mặt hắn sầm xuống, trong lòng Từ Chỉ Tình đã muốn cười, rồi lại không dám cười thành tiếng, nàng nóng mặt lên, nấc nhẹ hai tiếng, cúi đầu, đằm thắm hỏi nhỏ:
- Ngươi, chân ngươi đã đỡ chưa?
Lâm Vãn Vinh hầm hừ:
- Ừm, cám ơn thuốc của nàng, ta chạy còn nhanh hơn cả 'Lâm Tam' nhà nàng nữa!
- Nói linh tinh cái gì, hắn không phải… nhà chúng ta…
Từ tiểu thư phì một tiếng, gương mặt đỏ lên, nàng trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ nói:
- Vài ngày nữa là sẽ đến tiền tuyến rồi. Sa mạc bão cát liên miên, người Hồ cũng không thể so với Bạch Liên giáo, đao thương không có mắt, ngươi cẩn thận một chút. Khôi giáp mặc chỉnh tề, đầu khôi, hộ tâm kính, không được bỏ ra! Khi ngươi cưỡi ngựa, chọn loại móng ngựa nhẹ, tiến nhanh, mà lùi cũng nhanh…
"Nha đầu này thật ra hiểu rõ ta!" Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng cảm động. Từ tiểu thư tựa hồ cũng thấy hơi khác khác, không hợp với phong cách ngày xưa, vội vàng không nói nữa, lấy dây cương trong tay hắn ra.
- Phải đi rồi à?!
Lâm Vãn Vinh khẩn cấp hỏi.
- Ừm!
Từ Chỉ Tình nhè nhẹ gật đầu.
- Ta tiễn nàng!
- Không cần đâu!
Từ tiểu thư gương mặt đỏ bừng:
- Cô nam quả nữ, không tiện, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh chúng ta! Đi…
Tiếng vừa dứt, tuấn mã là tung bốn vó, chạy thẳn vào đại doanh, làm Lâm Vãn Vinh ngây người nhìn theo một lúc lâu.
Trở lại Hữu lộ doanh, vội vàng nuốt hai bát cơm nguội, rồi mau chóng triệu tập Hồ Bất Quy Đỗ Tu Nguyên họp mặt, bố trí mọi việc để mai đi Ngũ Nguyên
Ra khỏi Hưng Khánh phủ sẽ thấy ngay Đại mạc tái ngoại, lúc nào cũng có thể gặp phải người Hồ, không thể đùa cợt như cũ. Trong số mọi người, chỉ có Hồ Bất Quy từng có kinh nghiệm như vậy, liền nhờ hắn giảng giải đôi chút, mọi người đều ghi nhớ trong lòng. Về phần hai mươi vạn kỵ binh người Hồ biến thành ba mươi vạn, tự nhiên không thể nói cho ai biết.
Dãi dầu sương gió mấy ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, dưới ngọn đèn trong trong tướng doanh trướng mờ ảo, hắn mơ mơ màng màng muốn chợp mắt, bất giác một trận gió thổi khẽ vào, làm cho ngọn đèn nghiêng ngửa.
Hắn ngáp dài, xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng phát giác bên chân có cái gì mềm mềm nhột nhột, như là một đồ vật gì đó. Hắn vội lấy ra xem, thì ra đây là một cuộn giấy được cuộn tròn lại, cũng không biết ai bỏ lên trên giường.
Vội vội vàng vàng mở cuộn giấy, thấy trên đó viết bốn chữ nhỏ "Lý Thái có chuyện!"
Bốn chữ này dùng bút mực viết vội, chữ viết rất mềm mại, rõ ràng là thủ bút của nữ tử. Thấp thoáng có nét quen quen, nhưng nhận không ra là của ai. Trong Hưng Khánh phủ này, ngoại trừ Từ Chỉ Tình, hắn căn bản là không biết đàn bà nào khác, cuộn giấy này là do ai đưa vào nhỉ?
Lý Thái có chuyện?! Hắn từ trên giường bỗng nhảy dựng lên, vội vã quát:
- Hồ Bất Quy, mau, chuẩn bị ngựa, đi nguyên soái doanh!
Hồ Bất Quy mắt nhắm mắt mở chạy vội đến:
- Tướng quân, xảy ra chuyện gì?!
Lâm Vãn Vinh trong lòng như bốc lửa, làm gì còn kịp giải thích, vội lên ngựa, chưa ra khỏi quân doanh, đã thấy đột nhiên bốc lên một ánh lửa ở xa xa, lửa cháy ngút trời, nhìn theo phương hướng, chính là quân trung của Lý Thái.
- Chết rồi, nguyên soái đã xảy ra chuyện!
Hồ Bất Quy bị dọa hết hồn, đến cả đôi giày cũng chưa kịp mang vào, đã đi theo phía sau Lâm Vãn Vinh, vội vàng giục ngựa chạy vội.
Doanh trướng của Lý Thái lửa cháy ngày càng lớn, tiếng gào thét của quân sĩ khắp nơi, liên miên không dứt. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trắng bệch, Tả Lộ quân, Trung lộ và đại doanh Lý Thái đều ở chung với nhau một chỗ, đề phòng vô cùng nghiêm mật, làm sao đã xảy ra chuyện được?! Quả là còn chưa gặp mặt người Hồ, Lý Thái đã có chuyện rồi,
Tiếng vó ngựa phá tan màn đêm tĩnh mịch, Lâm Vãn Vinh một ngựa dẫn đầu, mang theo bọn người Hồ Bất Quy giục ngựa chạy tới, vẻ mặt lo lắng như bị lửa cháy sau lưng.
- Chi…
Trong tiếng vó ngựa, đột nhiên nổi lên mấy tiếng rít sắc nhọn, ở bên cạnh bỗng nghe tiếng "Vèo" "Vèo", hơn mười mũi tên bắn ra rất mạnh, tiếng ong ong không dứt bên tai, bay thẳng về phía đám người Lâm Vãn Vinh.
- Địch tập kích!
Hồ Bất Quy chợt quát một tiếng, làm con ngựa nhấc đầu lên, tay phải cầm mã đao thuận thế gạt luôn cây tên đang phóng tới.
- Băng…
Một tiếng giòn tan, mũi tên bắn trúng vào thân đao, làm lóe ra những tia lửa, có thể thấy được lực bắn mạnh như thế nào.
Lâm Vãn Vinh đi đầu, tiếng kêu của Hồ Bất Quy còn chưa dứt, đã thấy hai mũi tên một trái một phải, phóng thẳng vào hắn.
"Muốn giết ta à!" Lâm Vãn Vinh gầm lên, cúi gầm người xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát được một mũi tên. Mắt thấy hai mũi tên đến gần bên người, bỗng nghe những tiếng leng keng giòn tan, hai ánh bạc chợt bay ra, bắn trúng vào mũi tên kia, làm chúng lập tức rơi xuống đất.
- Giết!
Không bận tâm là ai cứu mạng mình, việc bị phục kích đã kích thích Lâm Vãn Vinh, hắn móc súng ra, nhắm vào trong một căn phòng bắn một phát.
- A…
Tiếng kêu gào thê thảm, một đầu người Hồ vỡ ra hai nửa. Tinh binh phía sau Hồ Bất Quy xông vào đại môn, một cơn mưa tên bắn thẳng vào trong, mấy trăm binh sĩ, lao thẳng vào trong phòng. Trong phòng, chạy ra hơn mười người người Hồ, trong tay mã đao lóe sáng, điên cuồng chống trả quân sĩ Đại Hoa.
Lâm Vãn Vinh một tay cầm cương ngựa, một tay cầm súng, cả người sát khí sôi trào:
- Các huynh đệ, đâm đám chó này thành tổ ong cho ta, không cho lưu lại người nào còn sống. Hồ Bất Quy, hỏa tốc đóng tất cả cửa thành. Tối hôm nay, lão tử muốn giết người!
Hồ Bất Quy vội vội vàng vàng lĩnh mệnh, Lâm Vãn Vinh nổi giận đùng đùng: "Ba mươi vạn đại quân nhập thành, đầu tiên là soái doanh bốc hỏa, tiếp theo là Hữu lộ tiên phong bị phục kích, thật là con mẹ nó khi dễ Đại Hoa ta là một mớ bùn đất phải không?!"
Hắn cười lạnh, cúi xuống lượm hai mũi tên vừa tập kích mình đang nằm trên mặt đất. Mũi tên to bằng ngón cái, bóc sắt ở đầu, cầm rất nặng. Giữa mũi tên có găm vài căn ngân châm, ánh bạc lập lòe
Vừa rồi chính là những cây ngân châm này bắn trúng vào mũi tên, Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây người, đột nhiên mừng rỡ như điên nhảy dựng lên:
- Tiên tử tỷ tỷ! Nhất định là tiên tử tỷ tỷ đến rồi!