Biên dịch: vietstars; Ngọc Vi
Biên tập: vandai79
Sáng sớm hôm sau nhổ trại lên đường, nhìn Lâm Vãn Vinh một mình một ngựa đi ở phía trên cùng, đầu cúi gục vẻ ủ rũ, qua một đêm tựa hồ mí mắt thâm đi nhiều, Hồ Bất Quy kéo Cao Tù ở bên cạnh, nhìn về dáng vẻ rầu rĩ của Lâm tướng quân thì thầm:
- Cao huynh đệ, ngươi cho rằng Lâm tướng quân bị làm sao vậy? Đêm qua không phải vẫn còn ổn sao?
Lão Cao chớp chớp mắt, mặt cũng nghi hoặc:
- Ấy? Chẳng lẽ là đêm qua thất thủ rồi? Không đúng, đêm qua hắn và Nguyệt Nha Nhi cười vui vẻ như vậy, chính là lúc tình cảm nồng nàn, chúng ta đều chính tai nghe thấy, sao lại thất thủ chứ… phải là thất thân mới đúng.
Nghe hắn nói tới Nguyệt Nha Nhi, lão Hồ không nhịn được nhìn về cỗ xe tinh mỹ ở giữa, rèm xe hơi vén lên lộ ra bóng hình thiếu nữ Đột Quyết. Thân hình yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lam nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, tĩnh lặng như nước, trấn định tự nhiên.
Ngọc Già đang cầm một thanh loan đao tinh xảo, thận trọng khắc ống sáo ngọc trong tay, còn thỉnh thoảng đặt lên môi, khẽ thôi vài âm điệu vui tươi, mày liễu cong cong thỉnh thoảng lại rung lên, trong mắt thoáng hiện ý cười, vô cùng ngọt ngào.
Nhìn thấy như vậy, Hồ Bất Quy cũng buồn bực: "Thế này còn là tù binh ư? Sao nàng lại còn nhàn nhã hơn cả ngồi uống trà trong quán."
Thần thái của Lâm Vãn Vinh và Nguyệt Nha Nhi so với nhau, một người trầm muộn như gỗ mục, người kia thì vui vẻ như hoa xuân, quan hệ như biến ngược lại hoàn toàn, quỷ dị khó nói lên lời.
Cao Tù nhìn hồi lâu, thình lình vỗ tay:
- Hỏng rồi, lão Hồ. Đại sự không hay rồi!
Hồ Bất Quy kinh ngạc:
- Không hay thế nào?
Cao Tù thần bí ngó quanh quất rồi than thở:
- Lâm huynh đệ hôm qua nói với chúng ta đều là những lời mạnh miệng thôi. Nhìn bộ dạng bây giờ, chỉ sợ không phải là hắn thu phục được nữ nhân Đột Quyết, mà là nữ nhân Đột Quyết thu phục hắn mất rồi.
Lão Cao theo bên người Lâm Vãn Vinh lâu ngày, cũng học được sáu bảy thành cách nói của hắn rồi, hai từ "thu phục" vừa rõ ràng dễ nhớ, lanh lảnh thuận miệng. Hắn cũng học được đem ra dùng.
- Không phải chứ!
Hồ Bất Quy nghe được kinh hãi:
- Lâm tướng quân là nam tử có mị lực lớn nhất của Đại Hoa ta rồi, đã từng chinh chiến ba ngàn lần, tán gái vô số, có thể nói tấm thân tôi luyện trong nước lửa! Sao có thể bị một nữ nhân người Hồ đánh bại! Điều này thật khó mà tin được.
Lão Cao thở dài sườn sượt:
- Sao lại không thể chứ? Chính gọi là, con cua cuối cùng vẫn chết trong nước, tướng quân khó tránh khỏi trận vong. Lâm huynh đệ cả đời chăm chỉ, hái hoa vô số. Cho dù cuối cùng bị ngã gục trong bụi hoa, cũng chẳng phải là việc gì kinh khủng cả.
Hai người đoán tới nửa ngày, càng nói càng đáng sợ, vạn nhất không chống đỡ được, ở rể thảo nguyên. Như vậy không nói tới đám cô quân thâm nhập thảo nguyên này, ngay cả hai vị công chúa, Từ tiểu thư… thậm chí cả Đại Hoa cũng đều xong cả rồi.
Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy được sự sợ hãi và kinh hoàng trong mắt đối phương. Giống như ngày tận cùng của thế giới đã tới. Chà… Cuối cùng không kiếm chế được lão Cao và lão Hồ cùng quát dài, vung roi quất lên mông ngựa, tuấn mã lao đi đuổi theo sau lưng Lâm tướng quân.
Thiếu nữ Đột Quyết đang thích thú loay hoay với chiếc sáo ngọc, hơi nhướng mắt lên, nhìn ba thớt tuấn mã dần hội hợp với nhau ở đằng xa, khóe miệng nhếch lên, trong mắt xuất hiện ý cười lạnh lùng.
Hành quân lúc tảng sáng, phương đông của thảo nguyên mới lộ ra chút ánh sáng, bầu trời bao la vẫn là một màu đen. Lâm Vãn Vinh vừa mới ngáp dài một cái, liền nghe thấy đằng sau lưng có tiếng võ ngựa vang lên, Cao Tù và Hồ Bất Quy thần sắc vội vã đuổi tới đi ngang với hắn, một trái một phải vây hắn ở giữa.
- Ấy, hai vị đại ca thật có hứng thú, sao mới sáng sớm đã dậy đua ngựa rồi?
Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy tay cười nói.
Lão Cao đưa mắt ra dấu cho Hồ Bất Quy, lão Hồ nghiến răng gắng gượng nói:
- Tướng quân, mạt tướng có một việc không rõ, là chuyện liên quan đến Ngọc Già…
- Ngọc Già?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh thoáng biến đổi, vẻ bối rối:
- Vô duyên vô cớ Hồ đại ca nói tới nàng ta làm gì?
Hồ Bất Quy vừa dò xét sắc mặt của Lâm tướng quân, vừa lựa lời nói:
- Không biết tối qua tướng quân cùng nàng giao lưu kết quả ra sao, có ở rể hay không… khục, khục, ý của mạt tướng là, đêm qua tiến hành tấn công nàng ta sâu ở mức độ nào rồi?
"Tấn công sâu tới mức độ nào? Chẳng lẽ hiện giờ mức của ta còn chưa đủ sâu sao?" Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Hồ đại ca, Cao đại ca, hai huynh tới đúng lúc, về Nguyệt Nha Nhi, đệ chỉ có một câu thôi…
"Một câu thôi?" Lão Hồ và lão Cao đưa mặt nhìn nhau: "Không phải Lâm huynh đệ đúng là bị nữ nhân Đột Quyết này thu phục rồi chứ." Vẫn là Cao Tù phản ứng nhanh hơn, vội hỏi:
- Là câu gì Lâm huynh đệ cứ việc nói ra. Ngươi yên tâm, chúng ta có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, sẽ chịu được thôi.
Lâm Vãn Vinh lén đưa mắt nhìn về cỗ xe ở giữa, cúi đầu xuống nghiến răng nói từng chứ:
- Yêu - quý - mạng - sống - thì – tránh - xa - Ngọc Già - ra.
Hắn nói mấy chứ này xong rồi thở ra một hơi dài, tâm tình tựa như nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hai người Hồ Bất Quy ngẩn cả ra: "Có khoa trương quá không? Chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương Đột Quyết thôi ư, sao trong mắt Lâm tướng quân lại như mãnh thú vậy?"
- Không tin đúng không? Đệ đã biết là các huynh không tin mà!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khẩy:
- Nếu đổi lại là ngày hôm qua thì đệ cũng chẳng tin, nhưng sự thật đúng là tàn khốc như vậy đó. Các huynh nghĩ coi, một cô nương xinh đẹp là thế, rơi vào tay chúng ta, chúng ta có thể làm gì nàng? Tiểu Lý tử một ngày không tỉnh lại, chúng ta không thể đánh, không thể chửi, không thể giết, phải cung phụng nàng ta ăn uống cho tốt, ngay cả đuổi nàng ta đi cũng thành hi vọng xa vời. Nói không khách khi một chút, nếu nàng ta muốn ám toán chúng ta, thì trăm lần có thể. Nhưng nếu chúng ta muốn ám toán nàng ta, thì lại không có cách nào.
Lâm Vãn Vinh đau đầu nhức óc, oán giận không thôi, vì sao mời thần dễ, đuổi thần khó, trước nay hắn chưa từng có lý giải sâu sắc như thế.
- Ồ, hóa ra là thế à!
Lão Cao lão Hồ "ồ" dài, nhưng lại cười hô hố không chút lo lắng nào. Nguyệt Nha Nhi có dễ hầu hạ hay không, chẳng phải là vấn đề bọn họ lo lắng. Chỉ cần Lâm huynh đệ không bị nữ nhân Đột Quyết đó thu phục, thì mọi thứ đều đã là may lớn rồi. Về phần đối phó với Nguyệt Nha Nhi thế nào, với thủ đoạn của Lâm huynh đệ, ai mà tin hắn không có biện pháp chứ? Chỉ là hắn khiêm nhường mà thôi.
- Này, hai vị đại ca, các huynh rốt cuộc là có nghe đệ nói không đây?! Các huynh có biết sự lợi hại của Nguyệt Nha Nhi hay không?
Thấy hai vị đại ca không ngừng cười dâm. Chẳng chút lo lắng cho vận mệnh của mình trong tương lại, đúng là ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (1). Lâm tướng quân không kìm được gầm lên.
Cao Tù vội gật đầu đáp:
- Lâm huynh đệ, kỳ thực chúng ta cũng nghĩ như vậy. Với thương thế của tiểu Lý tử hiện giờ đúng là không thể tách rời Nguyệt Nha Nhi, chẳng còn cách nào chỉ đành trói nàng ta lại đồng hành với chúng ta thôi. Nha đầu này tuy có chút thủ đoạn, có điều đúng như hôm qua huynh đệ ngươi nói đó, mặc kệ nàng ta lợi hại bao nhiêu, tóm lại vẫn nằm trong tay chúng ta. Cùng lắm là dùng sức mạnh hoặc dùng thuốc, chắc chắn không bị chịu thiệt là được rồi.
- Đúng thế, đúng thế!
Lão Hồ hưởng ứng tiếp lời:
- Còn có điểm quan trọng nhất, mạt tướng và Cao huynh đệ cảm thấy, địa vị của Ngọc Già trong người Đột Quyết tuyệt đối không thấp. Mang nàng ta theo bên người, tới lúc quan trọng, nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng to lớn đó. Đây cũng là nghĩ cho an nguy của các huynh đệ.
Hai người một xướng một họa, tuy không cố ý muốn giữ Nguyệt Nha Nhi lại, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi. Hiện giờ Ngọc Già là cứu tinh của tiểu Lý tử, muốn đuổi nàng đi là không thể, So với việc nghĩ cách đuổi nàng ta đi, không bằng nghĩ cách chinh phục nàng thế nào, đó mới là thượng sách.
Trong ba người thì Lâm Vãn Vinh tiếp xúc với Ngọc Già nhiều nhất nên cũng là người hiểu rõ sự lợi hại của nàng nhất.
Tình hình hiện tại, Nguyệt Nha Nhi thần bí như trăng trên trời, không ai biết lai lịch của nàng ra sao. Nhưng với sự hiểu biết tiếng Đại Hoa và y thuật của nàng, nói nàng chưa nghe tới cái tên Lâm Vãn Vinh thì không ai tin được. Buổi nói chuyện hôm qua, thiếu nữ Đột Quyết cơ trí nhanh nhạy, không nói chuyện thì thôi, một khi mở miệng là từng bước ép tới, dường như thấy được yếu huyệt của Lâm Vãn Vinh rồi, vừa chuẩn xác lại ngoan độc.
Một người trong tối, một người ngoài sáng, ta còn chưa ra tay đã thua mất một nửa rồi, trận này còn đánh thế nào được nữa?! Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu cười khổ:
- Cao đại ca, Hồ đại ca, mang theo Ngọc Già đồng hành, thế chẳng khác gì dữ hổ mưu bì (2).
Cao Tù ừm một tiếng cười nói:
- Sợ cái gì, hổ có lợi hại hơn nữa, cũng là một con cọp cái thôi. Ta và lão Hồ đều có lòng tin với huynh đệ ngươi, ngươi cứ mặc sức mà làm đi.
Xem ra đúng là không còn đường lùi nữa rồi. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn về cỗ xe kia, rèm xe đã quấn lên, thiếu nữ Đột Quyết ngồi trên sàn xe, cần thận nhặt mớ thuốc, trong miệng khẽ ngâm nga một tiểu khúc thảo nguyên mà Lâm Vãn Vinh nghe không hiểu, đeo khăn lụa mỏng trên mặt, thỉnh thoảng hé ra nụ cười tươi như hoa xuân, mỹ lệ vô cùng.
Chơi đùa tới lúc hứng trí, nàng bốc lấy mấy nắm thuốc, nhẹ nhàng rải lên nền xe thành hai chữ tiếng Hoa, không ngờ lại là tên của nàng …" Ngọc Già". Thiếu nữ Đột Quyết hài lòng gật đầu, không biết từ đâu lấy ra một thanh loan đao màu vàng, chuôi đao lấp lánh kim quang, quý hiếm vô cùng. Ngọc Già đặt thanh loan đao ở dưới tên của mình, mặt đỏ lên, rồi mỉm môi cười.
Nhìn nhất cử nhất động của nàng giống như ngọn gió nhẹ thổi qua thảo nguyên, trong lành tự nhiên, thuần khiết an nhàn, lúc này Nguyệt Nha Nhi chỉ là một thiếu nữ Đột Quyết ngây thơ chân thật, không cái có thể liên hệ nàng với cô nương Ngọc Già lợi hại kín kẽ tối hôm qua. Hồ Bất Quy lẩm bẩm:
- Trên thảo nguyên mà cũng có cô gái thuần khiết đáng yêu như thế nào? Ta đúng là được mở rộng kiến thức.
"Đáng yêu!?" Nhớ tới những hành vi cử chỉ tối qua của Ngọc Già, Lâm Vãn Vinh thế nào cũng không thể nói cho ngang bằng thiếu nữ Đột Quyết này, với từ đáng yêu, không nói nàng ta đáng hận đã là nâng nàng lên rồi.
Ngọc Già tựa như cảm thấy có người đang nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ như pháo hoa, mắt sâu như nước.
- Con mẹ nó.
Lão Cao không kiềm chế được nắm lấy bả vai Hồ Bất Quy, gằn giọng:
- Tai họa, hại nước hại dân! Lâm huynh đệ, ta đại biểu cho con dân đại hoa, yêu cầu ngươi thu phục tai họa này, dương thiên uy của Đại Hoa ta.
Nhìn đôi mắt ướt át của thiếu nữ Đột Quyết, tim Lâm Vãn Vinh đập rộn lên vài cái, trong đầu bất giác xuất hiện suy nghĩ… đồng hành cùng hổ!
- Báo… quân tình khẩn cấp!
Từ đằng xa một thớt tuấn mã phóng như bay tới, tiếng hô của thám báo vang vọng cả thảo nguyên. Con ngựa lớn Đột Quyết toàn thân trên dưới ướt đẫm, kỵ sĩ trên ngựa mặt đầy cát bụi, mồ hôi túa ra như mưa, lao thẳng tới trung quân.
Cao Tù nhanh chân tiến lên, giữ lấy con ngựa đang phi nước đại, con tuấn mã ngửa đầu lên trời hý dài rồi đứng vững lại. Kỵ sĩ xuống khỏi yên ngựa nhưng hai gối nhũn ra, mệ mõi ngã thẳng về phía trước.
Hồ Bất Quy vội tiên lên đỡ lấy hắn:
- Không phải sợ, có Lâm tướng quân ở đây. Có quân tình gì, ngươi mau mau báo ra.
Người thám báo thở hổn hển:
- Bẩm tướng quân, đại sự không ổn. Hai vạn lính Đột Quyết vốn hướng tới Ba Ngạn Hạo Đặc, sáng nay đột nhiên thay đổi lộ trình, chuyển qua hướng tây nam của chúng ta mà tới. Lúc này tiên phong của chúng cách quân ta còn có hơn hai trăm năm mươi dặm.
- Cái gì? Điều này sao có thể chứ?!
Hồ Bất Quy và Cao Tù đều kinh hãi:
- Người Hồ sao biết được chúng ta ở chỗ này? Hay là ngươi báo sai?
- Bẩm tướng quân, hết sức chính xác!
Thám báo vội vã nói:
- Ở tiền phương còn có ba lộ huynh đệ ấn nấp, sau nửa canh giờ, còn có tin tức báo lại.
Xem ra không phải giả rồi. Sắc mặt lão Hồ kinh sợ, quay qua nói với Lâm Vãn Vinh:
- Tướng quân, điều này sao có thể ? Người Hồ sao lại đột nhiên chuyển hướng?
Mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, chợt nhìn sang hướng xe ngựa của Ngọc Già. Rèm xe đã hạ xuống từ lúc nào, thân hình Nguyệt Nha Nhi thấp thoáng như ẩn như hiện, trong khoang xe có vài phân yên tĩnh quỷ dị.
- Đợi ta !
Lâm Vãn Vinh quát lên, bàn tay vổ lên mông ngựa, chiến mã phóng phẳng tới cỗ xe tinh xảo kia.
- A.. ngươi muốn làm gì?
Trong tiếng kêu kinh hãi của Ngọc Già, rèm xe đã bị Lâm Vãn Vinh xé toạc ra, hắn nhảy vào, "vù" một đao bổ thẳng vào đầu Nguyệt Nha Nhi.
--------------
Chú thích:
1. Câu này thương cho những kẻ bất hạnh, nhưng giận họ không biết đấu tranh, câu này của Lỗ Tấn nếu muốn hiểu rõ hơn thì thật khó, đây là câu chuyện dài, ai hiểu tinh thần của Lỗ Tấn thì dễ cảm nhận có điều e rằng đến Lỗ Tấn là ai cũng không phải ai cũng biết nữa là.
2. Trong nguyên tác thì gọi là "Dữ hồ mưu bì". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thái bình ngự lãm".
Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: "Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao".
Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiên túc bàn với chúng rằng: "Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?". Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.
Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: "Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?". Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Vậy nên, câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.