Chương 489: Tương phản đối đầu

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dịch: Lk Andy
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

Chiếu theo tiêu kỳ trên bản đồ của Từ Chỉ Tình, hiện tại bộ lạc của người Hồ cách bọn họ gần nhất tên là Đạt Lan Trát. Đạt Lan Trát trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là minh châu của thảo nguyên. Dựa vào suy đoán của Lâm Vãn Vinh, thảo nguyên minh châu này đã gần ngay trước mặt. Như vậy, kỵ binh của Đại Hoa thâm nhập thảo nguyên thì trận đầu tiên sẽ lấy Đạt Lan Trát tế cờ.

Đáng tiếc là bản đồ của Từ tiểu thư đối với phương vị của các bộ lạc trên A Lạp Thiện thảo nguyên đều đánh dấu cực kỳ đơn giản, nhân số lại ghi chú không rõ ràng. Hồ Bất Quy phái ra ba lộ trinh sát để tìm kiếm lộ trình mấy mươi dặm, nhưng không thấy bóng dáng của Đạt Lan Trát.

Lão Cao có chút không giữ được bình tĩnh:

- Có phải là Từ quân sư vẽ sai không? Trăm dặm xung quang chúng ta nào có thấy minh châu gì đâu chứ?

Hồ Bất Quy cười nói:

- Cao huynh đệ đừng nóng ruột, đây là do Lâm tướng quân đã phân phó. Chúng ta tấn công bộ tộc thứ nhất của thảo nguyên, nhất định phải nổ súng quyết liệt giành chiến thắng. Trước khi chưa thăm dò kỹ tình hình cụ thể của Đạt Lan Trát, chúng ta thà rằng chậm chạp, cũng không được tiến bừa vào, càng không thể để cho người Đột Quyết dễ dàng phát hiện ra hành tung của chúng ta. Vì thế, mấy lộ huynh đệ đi tra xét tình hình của quân địch tiến về phía trước phải cẩn thận một chút. Còn vị trí gì đó của Đạt Lan Trát, ta thấy trong lòng Lâm tướng quân sớm đã nắm chắc rồi… Ớ, Lâm tướng quân đâu?!

Hắn nhìn sang bên cạnh, Lâm Vãn Vinh vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ lúc này lại biến mất không thấy đâu.

Cao Tù nhìn ra ngoài xa rồi lải nhải cười nói:

- Không phải kia à? Hắn đang lần mò vị trí của minh châu thảo nguyên trên người Ngọc Già cô nương!

Hồ Bất Quy nhìn ra xa xa, lập tức bật cười ha hả. Lâm Vãn Vinh không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh xe ngựa của Nguyệt Nha Nhi, hau háu nhìn vào bên trong.

Vừa mới thò đầu vào liền cảm thấy một luồng gió lạnh nhanh như cắt lướt qua mặt, tiếng hét phẫn nộ của Ngọc Già lập tức vang lên:

- Tên Đại Hoa vô sỉ, ngươi lại muốn làm gì?!

- Ta có thể làm gì nữa!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi nắm lấy hai tay nàng. Ngầm ra sức, thanh kim đao trong tay nàng cách mặt hắn chỉ có vài xích lại không thể tiến thêm một phân nào nữa. Thiếu nữ Đột Quyết hừ mấy tiếng, sặc mặt ửng hồng, hai tay hai chân ngoan cường vùng vẫy.

Thấy thân hình uyển chuyển của Nguyệt Nha Nhi giống như một con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo, mông cong vú nở, tuyệt đẹp vô cùng. Lâm Vãn Vinh không nhịn được nhìn vào, thuận tay vuốt ve mấy cái lên bàn tay trơn mềm của nàng, hắc hắc nói:

- Ngọc Già cô nương! Nàng rốt cuộc là muốn giết ta hay là muốn theo đuổi ta?! Ài. Bản thân ta cũng không rõ.

- Không biết xấu hổ.

Thiếu nữ Đột Quyết nổi nóng chửi mắng, dùng cả chân lẫn tay hung hăng đập lên người hắn.

Sắc mặt của Lâm Vãn Vinh đột nhiên biến thành lạnh lùng, bàn tay to lớn chợt buông ra, thiếu nữ Đột Quyết đang ra sức vùng vẫy, thân hình giống như dương liễu rủ, nặng nề ngã xuống sàn toa xe. Một chiêu ám kình bất kinh này, thân hình Nguyệt Nha Nhi ngã xuống, không khỏi kêu lên vài cái, rõ ràng là ngã rất đau.

Lâm Vãn Vinh không nhìn nàng, cười lạnh:

- Ta có vô sỉ hay không, còn không đến lượt người Đột Quyết các ngươi bình luận. Thần y tiểu thư, ta đề tỉnh nàng, hiện tại là thời gian dùng thuốc. Nàng có thể xem bệnh cho huynh đệ ta được rồi!

- Không xem!

Nguyệt Nha Nhi cắn rằng, tiếng hừ vừa thoát ra khỏi miệng, liền nghe thấy ngoài xa vang lên một tiếng "a" đau đớn, cùng với từng trận gào thét bằng tiếng Đột Quyết, giống như là tiếng của Hách Lý Diệp.

Ngọc Già vội vàng vén rèm lên, chỉ thấy trong đám người ở ngoài xa, một người Đột Quyết bị chặt đầu, máu ào ạt chảy đầy mặt cỏ, còn Hách Lý Diệp hai tay hai chân bị trói thành cái bánh trưng, sắc mặt hung tợn gáo thét phẫn nộ. Tên thổ phỉ tên là Hồ Bất Quy khóe miệng cười gằn, hờ hững thổi vết máu trên đại đao, sắc mặt bình thản, trong mắt lại đầy sát khí.

- Ngươi… ngươi làm gì vậy?

Nguyệt Nha Nhi cực kỳ kinh sợ, sắc mặt biến đổi, hung hăng giơ nắm tay về phía Lâm vãn Vinh, phẫn nộ giống như con sói cái nhỏ trên thảo nguyên:

- Ngươi giết tộc nhân của ta!

Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, sắc mặt vô tội:

- Ngọc Già tiểu thư nàng lầm rồi! Giết người là Hồ đại ca của ta, không phải ta. Ta bảo vệ quyền lợi „nói không" của nàng, đương nhiên, ta cũng bảo vệ quyền lợi giết người của Hồ đại ca. Nàng bây giờ có thể chọn lựa tiếp tục lắc đầu, tính kiên nhẫn của ta rất tốt.

- Đê tiện!

Trong mắt Ngọc Già bắn ra ngọn lửa phừng phừng:

- Giết tộc nhân của ta để uy hiếp ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Ánh mắt của Lâm Vãn Vinh lạnh lùng như trăng đêm băng giá nhìn nàng ta:

- Không bỏ qua cho ta?! Ngọc Già tiểu thư, nàng đang nói đùa à! Ba mươi vạn thiết kỵ của Đột Quyết giày xéo lên biên ải của Đại Hoa ta, giết người cướp của không việc ác nào không làm, vô số đồng bào của ta bị các ngươi chà đạp, chết thảm dưới đồ đao của người Đột Quyết các ngươi. Ngọc Già tiểu thư xinh đẹp có thể dùng lời lẽ đanh thép để chỉ trích ta đồ sát, trách mắng ta không biết xấu hổ... Được, ta đồ sát đấy, ta không biết xấu hổ đấy, nàng làm gì được ta!

Mặt hắn tối sầm, nhìn chằm chằm Ngọc Già một cách khinh thường, ánh mắt giống như núi băng vạn năm không đổi, không mang theo một chút tình cảm nào. Nguyệt Nha Nhi ngây người, cảm thấy tên thổ phi này đường như biến thành một người khác, từ hạ lưu vô sỉ trở thành băng lãnh vô tình, trở mặt như thay quần áo.

Ánh mắt coi thường của tên cướp này khiến nàng có một loại dụng vọng muốn kháng cự, chỉ là lúc ngẩng đầu lên thì dù thế nào cũng không địch lại được mục quang của hắn, chỉ đành nắm chặt tay hừ một tiệng, khe khẽ cúi đầu xuống.

- Thần y tiểu thư, tới lúc xem bệnh rồi.

Hồ Bất Quy ở đằng xa chậm rãi lau vết máu trên đại đao, thỉnh thoảng lại nhắm vào một người Đột Quyết dứ dứ vài cái, trông rất thong dong. Tiếng nói không nhanh không chậm của tên cướp mặt đen kia vang lên bên tai Ngọc Già mang một vẻ bình tĩnh và lãnh đạm không cần thốt thành lời. Khóe miệng hắn treo một nụ cười khinh khỉnh, đầy tự tin.

Nếu nói trận chiến trước đó, có lẽ tên cướp mặt đen này thắng hiểm, còn hiện tại Ngọc Già lại có một cỗ cảm giác khó nói. Tên cướp đầu sỏ này chỉ mới biến đổi sắc mặt liền tạo cho nàng một áp lực mạnh mẽ, thậm chí khiến tâm lý nàng lần đầu tiên sản sinh ra cảm giác bó tay bó chân.

Nhìn tộc nhân ngã trên vũng máu, nàng không còn dũng khí để cự tuyệt, phẫn nộ hừ một tiếng, nhặt lấy mấy loại dược thảo, nhảy xuống xe.

Xe chở tên tiểu tử họ Lý nằm ở chính giữa đội ngũ, lúc hai người lên xe, Lý Vũ Lăng vẫn đang ngủ, thần tình bình thản, hô hấp cũng thông thoáng hơn nhiều, loáng thoáng có dấu vết hồi phục.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, hận không được ôm Nguyệt Nha Nhi hôn vài cái. Bỏ qua không nói thấy sự tranh đấu dân tộc, y thuật của nữ tử Đột Quyết này đích xác khiến người ta bội phục.

- Đắc ý cái gì, hắn còn lâu mới hồi phục!

Ngọc Già thấy thần sắc vui mừng của hắn, trong lòng rất tức giận, ra sức muốn đả kích hắn.

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, giả bộ phớt lờ:

- Không sợ, không sợ, thứ ta có là thời gian để đợi. Cho dù là chặt đầu ta, ta cũng sẽ không buông bỏ huynh đệ thủ túc của mình. Ngọc Già thần y, cám ơn nàng.

Tên thổ phỉ này chợt đầy chân tình, trong mắt long lanh, thiếu nữ Đột Quyết cúi thấp đầu, khinh thường nói:

- Nam nhân Đại Hoa các người đều thích khóc lóc như vậy à?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Mấy ngày nay gió cát lớn quá, lúc ta rửa mặt dùng hơi ít nước, nhất thời chưa rửa sạch. Thần y chê cười rồi.

"
Người Đại Hoa thích nói phét!" Ngọc Già chẳng thèm để ý đến hắn, tính mạng tộc nhân bị uy hiếp, nàng cũng không dám lơ là, cẩn thận xem xét thương thế của Lý Vũ Lăng. Lại kiểm tra mạch của hắn, trong nhất thời trở nên bận rộn.

Lâm Vãn Vinh quan xát tử tế động tác của thiếu nữ Đột Quyết này. Thủ đoạn xem bệnh của nàng cực kỳ phong phú, ngoài trừ vài phương pháp khám bệnh của Hoa y truyền thống. Nàng đối với ngoại thương cũng cực kỳ giỏi. Giống như phương pháp loại bỏ máu ứ trên ngực cho tên tiểu tử họ Lý, Hoa y bình thường không thể làm được, điều này rất rõ ràng là kinh nghiệm tổng kết được rút ra từ thực tiễn.

- Nhìn cái gì?

Thấy ánh mắt tên thổ phỉ không ngừng đánh giá trên người mình, Nguyệt Nha Nhi dường như có chút tức giận, lấy dược thảo hung hãn đập lên người hắn:

- Xay thuốc cho ta!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng, nhận lấy dược thảo mà nàng đưa ra:

- Kim ngân hoa, điền thất, tuyết than, mấy loại này là tiêu viêm hàng ứ, làm tỉnh táo hạ nhiệt. Huyết, cẩm lý lân, đương quy, bổ máu. Ừm... Không tồi, không tồi. Toa thuốc của thần y đúng là không tồi, rất có tính tập trung!

Nguyệt Nha Nhi có chút ngạc nhiên liếc hắt mấy cái, lúc sau mới hừ một tiếng:

- Thì ra ngươi đối với y thuật cũng có xem qua, vậy còn muốn ta tới làm gì?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:

- Thần y hiểu lầm rồi. Ta là có tiếng là làm như mèo mửa, gọi ra được tên thuốc, nhưng lại viết không ra dược liệu. Nói ra thật xấu hổ, trong các môn học thuật, y thuật chính là khoản kém nhất của ta.

Ngọc Già nhìn hắn, thong thả nói:

- Vậy chứ ngươi giỏi nhất là những môn học nào!

- Thuật phòng the!!!

Nguyệt Nha Nhi ngây người, lúc sau mặt hơi đỏ, tức giận nói:

- Tên Đại Hoa vô sỉ!

Cả cái này cũng biết à? Nha đầu này đối với văn hóa của Đại Hoa ta, hiểu biết thật là bác đại tinh thâm. Lâm Vãn Vinh cười ha hả mấy tiếng, rất là đắc ý.

Đem thuốc xay xong, một nửa uống, một nửa xoa bên ngoài. Loại việc như thay thuốc cho Lý Vũ Lăng, Ngọc Già sẽ không động tay, luôn luôn đều do Lâm Vãn Vinh và Cao Tù chấp hành.

Thấy hắn đem thuốc nát thoa lên ngực Lý Vũ Lăng, Ngọc Già trầm mặt một hồi, đột nhiên mở miệng nói:

- Lâm tướng quân, có thể xin người đừng giết tộc nhân của ta nữa được không?

Lâm Vãn Vinh ngây ra một thoáng, từ lúc gặp Ngọc Già đến nay, có lẽ đây là là đầu tiên nàng dùng dáng vẻ mềm mỏng như thế này để nói chuyện. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trang nghiêm, gật đầu:

- Ngọc Già tiểu thư đã hỏi như vậy. Ta thỉnh giáo nàng một câu, ba mươi vạn người Đột Quyết của nàng có thể quay về thảo nguyên, phát thệ không bao giờ xâm nhập Đại Hoa ta nữa được không?

Ngọc Già trầm mặt một hồi, hình như không nguyện ý trả lời vấn đề này. Lâm Vãn Vinh nhìn xuyên tâm tư của nàng, cười lạnh nhạt:

- Chỉ xin thôi, không muốn trả công? Vậy thì không thương lượng gì nữa! Người Đột Quyết mang sỉ nhục đến cho chúng ta, chỉ có máu mới tẩy sạch được.

Ngọc Già nghe tiếng ngẩng đầu lên, quật cường nói:

- Vô số sự thật sớm đã chứng minh, Đại Hoa các ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của Đột Quyết chúng ta. Phản kháng chỉ mang lại càng nhiều máu tanh, ta khuyên các ngươi hãy đồng ý buông bỏ binh khí, người Đột Quyết chúng ta sẽ không lạm sát một người Đại Hoa nào.

"
Con nha đầu này xem ta là tên bán nước rồi!" Lâm Vãn Vinh cười lớn:

- Nguyệt Nha Nhi tiểu thư, lòng tin của nàng đúng là rất nhiều. Chỉ đáng tiếc, nàng đã rơi vào tay ta.

Trong mắt Ngọc già lóe lên ánh sáng mờ nhạt:

- Rơi vào tay ngươi vị tất đã là ta thua. Ngọc Già ta có thể khẳng định, ngươi nhất định sẽ bại trong tay ta, ta muốn khiến cho ngươi hoàn toàn khâm phục.

- Vậy thì dùng sự thật để nói đi, chúng ta sẽ chống mắt lên đợi!

Trong xe yên lặng, trừ tiếng hô hấp của Lý Vũ Lăng, không nghe thấy thanh âm nào khác. Hai ngươi họ nhãn thần như tóe lửa, giương mắt nhìn nhau, trở thành tương phản, ai cũng không muốn cúi đầu.

Nhìn đôi mắt như nước của thiếu nữ Đột Quyết, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, Lâm Vãn Vinh đột nhiên bật cười, rút đồ vật từ trong ngực ra:

- Thần y, cái này cho nàng.

Ngọc Gia nhìn rõ vật trong tay hắn, lập tức ngây ra:

- Ngươi, ngươi sao lại có Ngọc Già của ta?

- Ta nhặt được ở phủ Hưng Khánh.

Lâm Vãn Vinh đem chiếc sáo ngọc nho nhỏ dúi vào tay nàng, hờ hững nói:

- Đêm đó, ta suýt chút nữa bị nỏ của người Đột Quyết bắn chết rồi.

Ngọc Già cắn răng, không nói một lời lấy sáo ngọc về, cẩn thận vuốt ve mấy cái, đột nhiên nở nụ cười, đưa sáo lại cho hắn:

- Đã là ngươi nhặt được vậy cho ngươi, loại sáo ngọc này, ta có rồi.

- Thật à?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Vậy ta không khách khí đâu.

Hắn nắm Ngọc Già nho nhỏ đó trong tay, khẽ thở dài, lẩm bẩm:

- Sáo ngọc trân quý như vậy, ta chỉ có một cái.

Thiếu nữ Đột Quyết nhìn hắn, đôi mắt xanh nhạt sâu thăm thẳm, ngầm có ánh sáng lóe lên. Lâm Vãn Vinh mặt trầm như nước, khẽ chớp mắt.

Không biết trầm mặc hết bao lâu, thiếu nữ Đột Quyết đột nhiên đứng dậy, khẽ nói:

- Hôm nay tới đây thôi. Thương thế của bạn ngươi đã có chiều hướng ổn định, đợi tới ngày mai ta lại tới kiểm tra.

- Cám ơn thần y.

Lâm Vãn Vinh vén mành, dõi mắt nhìn theo Ngọc Già nhảy xuống xe. Đợi nàng đi vài bước, hắn đột nhiên mở miệng cười nói:

- Đúng rồi, Nguyệt Nha Nhi muội muội, có chuyện này quên mất chưa nói với nàng…

Ngọc Già quay đầu lại, không hiểu gì nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa chỉ về phía xa:

- Để cảm ơn sự tận tâm chữa trị của thần y, ta muốn tặng nàng một kiện lễ vật nhỏ... một nửa số tộc nhân của nàng sẽ được thả!

Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu nhìn, thấy Hồ Bất Quy ở đằng xa mang theo mấy chục binh sĩ, đang tháo dây trói cho từng người Đột Quyết. Những người Đột Quyết này đầu tiên không dám tin, đợi đến lúc thử đi vài bước, thấy binh sĩ Đại Hoa không có phản ứng gì, mới vui mừng như điên, vắt chân lên chạy như bay.

Trước thấy hắn giết ngươi, sau thấy hắn thả người, dù rằng thiếu nữ Đột Quyết thông minh tuyệt thế cũng không nhìn thấu trong hồ lô của hắn có thuốc gì, tâm thần nhất thời có chút hỗn loạn.

- Ngọc Già cô nương, nàng phải tin tưởng, ta thật sự rất có thành ý.

Trên mặt Lân Vãn Vinh lộ ra nụ cười mỉm giống như một con sói lớn:

- Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]