Lăng Tiêu tay cầm trường kiếm, tinh thần lực xuyên thấu qua vách tường kia gắt gao tập trung vào Hàn Sư ngồi ngay ngắn trên giường đưa lưng về phía mình. Khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, nhanh chóng đâm tới vách tường kia. Trong tiếng ầm vang, vách tường bị đổ vỡ, không trung lóe lên một đường kiếm quang, Hàn Sư trong phòng đã bị chém thành hai nửa. Ngay sau đó là một thân ảnh phóng lên cao, bay vút tới phương hướng Hứa Tử Yên.
Hai mắt Hứa Tử Yên không hề chớp quan sát sự tình phát sinh, tốc độ một kiếm kia của Lăng Tiêu cực nhanh, Hứa Tử Yên đã tu luyện Côn Bằng mắt thành công, mới có thể nhìn rõ quỹ tích xuất kiếm của Lăng Tiêu. Mắt thấy Lăng Tiêu đã đến trước mặt mình, ở đầu bên kia nơi cư trú của Hàn gia, một thân ảnh đột ngột phóng lên. Đúng là nhân vật lão bối của Hàn gia nghe được tiếng vang mà đến.
Như thế, Hứa Tử Yên cũng không cần đi chặn lại nhân vật lão bối kia, mà chỉ kích phát Thần Hành phù trên người. Lăng Tiêu cũng kích phát Thần Hành phù, biến mất nhanh như chớp trong bóng đêm. Cao thủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của Hàn gia phát hiện gian phòng Hàn Sư sụp đổ, cũng thấy được bóng lưng Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên biến mất trong bóng đêm, thần sắc hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên. Một phương diện là vì hắn thấy được tốc độ rời đi của Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên, đoán chừng bản thân có đuổi cũng đuổi không kịp. Về phương diện khác, hắn cũng vội vàng muốn biết, tình huống Hàn Sư rốt cuộc thế nào. Vì thế, thân hình nhoáng lên một cái, liền xuất hiện trước căn phòng đổ nát, tay áo vung lên, quét sạch những mảng tường đổ vỡ, lộ ra Hàn Sư bị chém thành hai nửa ở bên trong.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của Hàn gia, tròng mắt như muốn nứt ra, quay sang phương hướng Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên rời đi, lớn tiếng hô: “Là ai?”
“Là ai…” Âm thanh nhanh chóng lan khắp cả bầu trời đêm Lang Gia trấn, vô số thân ảnh phóng lên cao, lơ lửng ở không trung, nhìn nơi cư trú của Hàn gia.
Thân hình Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu cấp tốc phi hành trong bóng đêm. Bọn họ không bay về hướng chỗ ở của mình, mà bay đi Lang Gia sơn trang. Hai người sợ bản thân bị người khác theo dõi, cho nên dựa theo kế hoạch chuẩn bị trốn ở Lang Gia sơn trang một lát, đợi đến lúc xác định không có ai theo dõi, hai người mới trở về.
Trên không Lang Gia trấn chấn động một trận, mười sáu thân ảnh đến từ bốn phương tám hướng, trước hết phóng lên cao. Đúng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp cao của tám tiểu tông môn. Trong đó tám người bất động đứng lơ lửng ở không trung, tinh thần lực bao phủ nơi thế lực mình đóng quân. Tám tu sĩ khác thì nhanh chóng lan tràn tinh thần lực của bản thân ra bốn phía. Rất nhanh, bọn họ đã nắm bắt được hai thân ảnh đang cấp tốc phi hành. Tám người nhanh chóng di động, vội vã đuổi theo Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên.
“Có người đuổi tới.” Lăng Tiêu nhẹ giọng truyền âm.
“Hơn nữa còn từ tám hướng, hẳn là tu sĩ cấp cao của tám tiểu tông môn sắp tới.” Hứa Tử Yên khiếp sợ truyền âm.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Cũng may từ phương hướng Lang Gia sơn trang không có người. Bọn họ là đang muốn bao vây chúng ta. Chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất lao ra, không thể để bọn họ bao vây chúng ta lại, chúng ta hãy cố mau thêm chút.”
Thân hình hai người lại càng nhanh hơn, thi triển hết thực lực cao nhất của bản thân. Kể từ đó, tu vi hai người liền xuất hiện chênh lệch. Lăng Tiêu rất nhanh đã ‘vèo’ một tiếng vượt qua Hứa Tử Yên.
Lăng Tiêu là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, mà Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, giữa hai người chênh lệch ba cấp. Nhưng bởi vì Hứa Tử Yên là thủy linh thể, bất kể hấp thu hay phóng thích linh lực đều cao hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Cho nên, tuy rằng Hứa Tử Yên bị Lăng Tiêu kéo ra khoảng cách, nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ bằng cỡ mười người xếp hàng.
Lăng Tiêu vừa bay, vừa quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Đến khi ngoảnh lại, trong lòng lập tức kinh ngạc. Mắt thấy Hứa Tử Yên chỉ rớt lại sau mình khoảng cách cỡ mười người, âm thầm nhẩm tính, liền kiên quyết cho rằng tu vi của Hứa Tử Yên hẳn là ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Dù đã nghĩ Hứa Tử Yên hẳn là tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng thật không ngờ lại cao đến thế. Trong lòng tuy rằng kinh ngạc, có điều tốc độ vẫn mau lẹ như trước. Ở phía sau và hai bên trái phải bọn họ, có tám thân ảnh cấp tốc đuổi theo từ tám hướng. Tốc độ cũng vượt qua Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên rất nhiều.
Chỉ hơn hai mươi giây, không cần dùng tinh thần lực đi cảm ứng, thân hình Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đã bại lộ trong tầm nhìn của tám tu sĩ tiểu tông môn. Đồng thời Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên cũng thấy được tám người đối phương. Mắt thấy tu sĩ tông môn hai bên trái phải sắp bao vây, thân hình Lăng Tiêu và Hứa Tử Yên liền giống như sao băng xẹt đi.
Tám bóng người hội họp đến một chỗ, không hề tạm ngừng, mà cấp tốc đuổi theo Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu sớm đã không thấy thân hình, chỉ sót lại một tàn ảnh mơ hồ trong trời đêm.
Lang Gia sơn trang đã trong tầm mắt, thân hình Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đột nhiên bay thấp xuống phía dưới, theo sau là tám thân ảnh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách bay tiếp cận hai người Hứa Tử Yên. Đoán chừng chỉ hai giây sau, sẽ đuổi kịp hai người.
Hứa Tử Yên đột nhiên không quay đầu lại lật tay ném ra một tấm phù, đó là một tấm cửu phẩm phù hệ hỏa. Một trận pháp lực kịch liệt chấn động lan tràn ở không trung.
“Không ổn.” Tám người trên không trung đồng thời quát lớn, thân hình rút lui so với thời điểm đuổi theo còn nhanh hơn. Ở phía trước bọn họ, tấm cửu phẩm phù đỉnh nổ tung ầm ầm, hình thành một vùng biển lửa ở không trung.
Tám người kia nhanh chóng rút lui, đồng thời trên người ai nấy đều phóng ra một tầng pháp thuẫn, chặn ngọn lửa cực nóng lan tràn đến. Đợi sau khi rời khỏi phạm vi lửa lan đến, tám bóng người lại khẩn cấp phóng lên cao, lướt qua ngọn lửa trên không, bắt đầu tìm kiếm dưới mặt đất. Tinh thần lực trải trời lấp đất càn quét trong phạm vi Lang Gia sơn trang, nhưng làm bọn họ giật mình là, hai kẻ bọn họ đang đuổi theo lại triệt để biến mất, giống như không khí bốc hơi, không còn chút tung tích nào.
Phía sau, ngọn lửa chiếu sáng cả Lang Gia trấn, tất cả thế lực trong Lang Gia trấn đều tập trung về đây.
Lửa dần dần tắt ở không trung, nhưng tất cả thế lực Lang Gia trấn vẫn cứ quan sát nơi này. Chỉ là không ai dám bay tới đó, kể cả tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp cao của tiểu tông môn cũng không có chút hành động, đến dùng tinh thần lực tìm kiếm đều không có, mà bọn họ chỉ đem tinh thần lực bao phủ phạm vi thế lực bên mình cư trú, nghiêm mật cảnh giác quan sát tất cả xung quanh.
Mỗi người đều cảm giác được chuyện xảy ra tối nay không bình thường, đều sợ hãi đây là kế điệu hổ ly sơn của đối phương, nên đều tự mình kiểm tra từng tấc đất. Dưới loại tình huống này, vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của Dương gia cũng phát hiện nơi bên mình cư trú, đã mất đi khí tức của Dương Long.
Trong lòng hoảng hốt, thân hình lướt đi, liền xuất hiện tại sân của Dương Long. Sau đó thân hình lập tức khựng lại nơi đó, ánh mắt dại ra nhìn cổ họng Dương Long bị thanh kim thương luôn mang theo bên mình xuyên thấu, đóng trên mặt đất.
Qua bốn năm giây, hắn mới chợt bừng tỉnh lại, tinh thần lực quét khắp mọi nơi, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ tung tích gì. Ánh mắt lại một lần nữa nhìn Dương Long trên mặt đất, đột nhiên lông mi khẽ chớp, ở bên cạnh thi thể Dương Long dưới đất, hắn thấy được một hàng chữ: “Lấy đạo của người, trả lại cho người.”
Trong phế tích Lang Gia sơn trang, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu nấp trong tòa Liễm Tức phù trận loại nhỏ. Dè dặt cẩn thận quan sát tám thân ảnh trên không. Lúc này Lăng Tiêu thật hưng phấn, tuy hắn luôn đào vong, bị người Xích Dương tông đuổi giết. Nhưng lại chưa bao giờ kích thích giống như tối nay.
Lăng Tiêu liên tục đào vong, chưa từng nghĩ đến phải phản kích, mà chỉ hy vọng có thể cắt đuôi đám người đuổi giết mình, sau đó trốn đi, đợi đến khi bản thân tu luyện thành công, mới trở ra tìm Xích Dương tông báo thù rửa hận. Có điều, hôm nay hắn lại thấy được cách làm hoàn toàn khác của Hứa Tử Yên. Tuy rằng, Hứa Tử Yên cũng đang đào vong, hơn nữa tình thế so với thời điểm hắn đào vong còn ác liệt hơn, người đuổi giết đông hơn, tu vi cũng rất cao. Nhưng Hứa Tử Yên lại vẫn phản kháng như cũ.
Không chỉ xâm nhập vào phạm vi thế lực của đối phương, ám sát hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, hơn nữa Hứa Tử Yên còn sớm chuẩn bị phương pháp ứng phó tông môn. Điều này làm cho Lăng Tiêu đã đào vong hơn một năm, dồn nén hơn một năm, trong lòng vô cùng kích động và chờ mong.
Tám thân ảnh ở không trung, tiếp tục vận dụng tinh thần lực quét qua quét lại phế tích Lang Gia sơn trang. Cuối cùng đều xác nhận nơi này không có ai. Tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp cao bọn họ vậy mà để lọt mất người đang đuổi theo? Tất cả liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều để lộ ra một tia khiếp sợ.
Tấm phù cuối cùng đối phương ném ra, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ đó là một tấm cửu phẩm phù. Người có thể ném ra một tấm phù như vậy, bối cảnh nhất định không đơn giản, hơn nữa cũng không thể là người thế tục giới. Phải biết rằng cửu phẩm phù dù ở tu tiên giới cũng là một vật hiếm có, làm sao có thể lưu lạc đến thế tục giới.
Tám người đứng lơ lửng ở không trung, thần sắc mỗi người đều lóe lên một tia do dự. Trên mặt đất, Hứa Tử Yên ở trong Liễm Tức phù trận khẩn trương nhìn chăm chú vào tám thân ảnh. Hai mắt đột nhiên hiện ra một màu xanh thẳm, đó là Hứa Tử Yên mấy ngày trước, thông qua không ngừng dùng nước mắt Côn Bằng rửa mắt, rốt cuộc luyện thành mắt Côn Bằng.
Ánh mắt đảo qua tám người, trái tim Hứa Tử Yên lập tức giật thót một cái, tám người trước mắt vậy mà đều là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai, trong đó có sáu người tầng thứ mười hai sơ kỳ, hai người tầng thứ mười hai trung kỳ.
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích nấp trong Liễm Tức phù trận, sau khi tám thân ảnh trên không trao đổi với nhau, chậm rãi hạ xuống từ không trung. Hai tay Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đều siết chặt lại, khẩn trương nhìn chằm chằm tám thân ảnh kia.
Chậm rãi, dè dặt, tám thân ảnh rốt cuộc đáp xuống đất. Cả người Lăng Tiêu bỗng chốc run lên, gần như muốn hô lên vì quá hưng phấn. Hứa Tử Yên cũng là vẻ mặt phấn khởi, bởi vì tám thân ảnh kia tuy rằng luôn cẩn thận, nhưng lại không đoán được Hứa Tử Yên đã sớm đào sẵn mộ cho bọn họ. Lúc này, tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp cao của tông môn vừa vặn rơi vào phạm vi Hứa Tử Yên bố trí nhà giam địa ngục…