“Bọn họ là không dám tới, chứ không phải không muốn tới.” Lăng Tiêu cười nhẹ nói.
“Vậy thì đợi đi, xem thử có nhiều người đến xem nữa hay không, cũng tiện để chúng ta trà trộn ra ngoài.” Hứa Tử Yên bất đắc dĩ nhún vai.
“Lần này chúng ta đã tạo thành động tĩnh rất lớn, tiếp đến chúng ta phải làm sao đây?”
“Mục tiêu kế tiếp của chúng ta là mấy đệ tử trung tiểu gia tộc Trúc Cơ kỳ.” Trong đôi mắt Hứa Tử Yên lóe lên tia sắc bén.
“Vì sao không đi giết tên Chu Thánh Thành của Chu gia?”
“Chúng ta không đi động Chu gia, vì để mấy gia tộc kia sinh lòng hoài nghi Chu gia, làm cả Lang Gia trấn náo loạn lên.” Ánh mắt Hứa Tử Yên ánh lên tia cơ trí.
Thái dương dần mọc lên đỉnh cao nhất, lại dần ngã về tây. Không gian dao động một trận, rốt cuộc có người nhịn không được tiềm hành đi đến phế tích Lang Gia sơn trang. Một người, hai người, ba người…
Nhân số dần dần đông hơn, chớp mắt đã xuất hiện mấy trăm thân ảnh, ở trong những thân ảnh kia, Hứa Tử Yên phát hiện Hứa Hạo Thương. Mỗi người đều cảnh giác cẩn thận quan sát bốn phía, khi bọn họ thấy giữa phế tích đột ngột xuất hiện một cái đầm nước, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ khiếp sợ. Lại liên tưởng đến tiếng nổ vang nghe được đêm qua, trên mặt mỗi người liền hiện ra thần sắc sợ hãi, hành động cũng trở nên càng thêm dè dặt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, trong Lang Gia sơn trang không có chút tiếng động. Lá gan mọi liền lớn dần lên, bắt đầu ở xung quanh phế tích tìm tòi. Bọn họ tìm kiếm thật cẩn thận, sau hai tiếng đồng hồ, trên mặt mỗi người vừa có vẻ thất vọng vừa cảm thấy may mắn, nhưng thoải mái vẫn nhiều hơn. Trong lòng mỗi người đều cho rằng, hai tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ nhằm vào tông môn. Một khi thế lực tông môn rút lui, mấy nhân vật trong truyền thuyết kia căn bản sẽ không có hứng thú với đám kiến hôi thế tục giới bọn họ, chắc hẳn đã sớm rời khỏi.
Mỗi người đều có thần sắc khác nhau khi rời khỏi phế tích, bọn họ muốn cấp tốc trở về thương lượng bước hành động kế tiếp. Hiện tại thế lực tông môn đã rút lui toàn bộ, chỉ còn lại thế lực thế tục giới. Như thế, phải thay đổi toàn bộ kế hoạch thiết lập trước kia. Mặt Hứa Hạo Thương trầm xuống rời khỏi, không phát hiện tung tích Hứa Tử Yên, khiến hắn hết sức lo lắng. Hắn không thể không lo lắng, bởi Hứa Tử Yên dù có mạnh mẽ hơn nữa, ở trong lòng hắn cũng chỉ là một cô nhóc mười sáu tuổi Luyện Khí kỳ.
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu ẩn nấp trong Liễm Tức phù trận như trước, người bên ngoài đến hết lượt này tới lượt khác, lại rời khỏi hết lượt này tới lượt khác. Rốt cuộc tất cả thế lực đều đã tra xét một lần, trên phế tích xuất hiện một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi. Nhưng quãng thời gian yên tĩnh chỉ duy trì chưa đến ba mươi phút, đã bị tiếng người ồn ào xôn xao phá hủy.
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đưa mắt nhìn lại, khóe miệng đồng thời xẹt qua một tia mỉm cười, tình huống hai người muốn đợi rốt cuộc đã xuất hiện.
Lần này tiến đến không phải tu sĩ thế lực các phương, mà là một đám cư dân trong Lang Gia trấn, bọn họ nghe nói tình huống nơi này, cũng biết nơi này hiện tại là một địa phương an toàn, không có nguy hiểm, liền đồng hành cùng đến, tới xem cái đầm nước do thần tiên Kết Đan kỳ trong truyền thuyết tạo ra.
Ầm ĩ, ồn ào, khoảng chừng mấy ngàn người, rồi lại có thêm đoàn người chạy tới đây, thậm chí rất nhiều người trong tay còn mang theo bát và thùng gỗ.
Hứa Tử Yên cùng Lăng Tiêu trốn trong Liễm Tức phù trận đờ đẫn nhìn những người đó, chỉ thấy sau khi những người đó tiến vào phế tích, lập tức xông tới cái đầm nước ở trung tâm phế tích, một đám vừa chen chúc vừa la hét: “Thần thủy, đây chính là thần đàm thần tiên lưu lại đó. Mau uống một chén đi, uống một chén chữa được bách bệnh.”
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu nhìn nhau bật cười, lấy một bộ quần áo bình thường từ trong túi trữ vật ra, mặc ở bên ngoài. Sau đó thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi Liễm Tức phù trận. Chen vào đám đông hùa theo một lát, sau đó lại lẫn vào đám đông ầm ĩ đi ra phế tích Lang Gia sơn trang, trở về trấn.
Xen giữa đám người bình thường, đi đến chỗ ở của nhóm người mình, cho đến hoàng hôn, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu mới về tới nơi cư trú. Vươn tay gõ ba phát một mạnh hai nhẹ lên cửa, đại môn rất nhanh đã được mở, Hứa Mai ló mặt ra. Thấy Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu ở ngoài cửa, Hứa Mai nhăn mũi, nụ cười nở rộ sáng bừng cả khuôn mặt, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đi vào đại môn, Lăng Tiêu nhanh chóng đóng cửa. Mọi người luôn chờ trong sân, thở phù một tiếng vây quanh lại, bảy miệng tám lời hỏi han hai người…
Nửa đêm, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu lại một lần nữa phóng lên cao, biến mất trong bóng đêm. Ngay khi màn đêm buông xuống, lại có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ chết ở nơi gia tộc mình cư trú. Một người là bị binh khí tùy thân của mình đánh chết, ở bên cạnh thi thể hắn, còn có một hàng chữ: “Lấy đạo của người, trả lại cho người.”
Một người khác là ở trong phòng chính hắn bị sát thủ một kiếm chém thành hai nửa, sau đó nhẹ nhàng trở ra, chỉ chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều sẽ có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ trong trung tiểu gia tộc bị giết, thực lực mấy trung tiểu gia tộc này vốn đã thấp, mỗi gia tộc chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ trung đẳng gia tộc còn có thể đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, còn mấy tu sĩ dẫn đầu tiểu gia tộc cùng lắm đều là một ít tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất. Một đám cừu non như vậy, sao chịu nổi hai lão hổ hung mãnh Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu.
Mà bây giờ trong Lang Gia trấn chỉ có bốn tu sĩ có tu vi gần bằng Lăng Tiêu, đó chính bốn tu sĩ lão bối trong tứ đại gia tộc phương bắc. Nhưng mà, trong số tu sĩ lão bối đó đã có Hàn gia và Dương gia đều xảy ra chuyện, những nhân vật lão bối làm gì còn dám rời khỏi nơi bản thân cư trú, ban đêm đi ra ngoài chặn lại hai sát thủ kia? Có thể coi chừng đệ tử bên mình không xảy ra chuyện, đã là không tệ rồi. Cho nên, mấy ngày nay Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu giết chóc cực kỳ sảng khoái, không có tông môn uy hiếp, dựa vào tu vi Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, đúng là có thể qua lại tự do Lang Gia trấn. Nếu không phải vướng mắc mấy đồng đội khác, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến lực lượng trong Lang Gia trấn, trực tiếp bay ra khỏi trấn từ không trung, dù có muốn cũng chẳng ai dám đuổi theo.
Năm ngày trôi qua, kể cả năm ngày trước giết Dương Long và Hàn Sư, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu tổng cộng đã giết mười hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Trực tiếp khiến mười thế lực tiểu gia tộc trong số đó không có nhân vật lĩnh quân tọa trấn. Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người trong Lang Gia trấn đều hoảng sợ. Mỗi người đều tràn ngập sợ hãi với thực lực của Lăng Tiêu không thèm đếm xỉa đến gia tộc mình, trực tiếp một kiếm đánh chết trưởng lão Trúc Cơ kỳ trong gia tộc của mình, còn đối với Hứa Tử Yên thần bí ‘Lấy đạo của người, trả lại cho người’ thì càng sinh ra một loại sợ hãi tự đáy lòng.
Vì thế, sau khi trung tiểu gia tộc tụ tập cùng nhau, thương lượng nửa ngày, cuối cùng vài gia tộc hợp lại một chỗ, như vậy tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ nhiều thêm một ít, đến mỗi buổi tối, mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ liền tụ lại, ngay cả ngủ cũng không dám. Mà trung tiểu gia tộc mất đi tu sĩ Trúc Cơ kỳ tọa trấn, vốn cũng muốn đóng quân với gia tộc có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại bị vô tình đuổi ra ngoài. Sau này bọn họ phát hiện, hai sát thủ kia hình như chỉ giết tu sĩ Trúc Cơ kỳ, với mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn họ căn bản không có hứng thú, một đám lại vui sướng khi người gặp họa mỗi đêm ngồi trên nóc nhà quan sát mấy gia tộc có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hy vọng thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ của họ cũng bị giết chết, trả lại cơn giận bị đuổi đi mấy ngày trước.
Có điều, làm tất cả mọi người ngoài ý muốn là, hai sát thủ kia lại từ bỏ việc quấn lấy gia tộc có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tại giải đất trung tâm, mà bắt đầu ở bên ngoài chém giết tu sĩ Luyện Khí kỳ, hơn nữa lần này không phải một đêm giết hai người, mà là giết hàng loạt. Chỉ có một điểm chính giống nhau đó là, một người thì vẫn giết oanh oanh liệt liệt, một người khác lại vẫn giết yên tĩnh không chút tiếng động.
Các gia tộc vừa hoảng loạn, đồng thời cũng đều phát hiện ra một vấn đề, chính là cho tới bây giờ, trong tất cả gia tộc phương bắc chỉ có hai gia tộc không bị ám sát. Một là địa chủ Lang Gia trấn Chu gia, một là Hứa gia tiến đến cứu giúp đệ tử đào vong trong gia tộc mình.
Mọi người cũng quả thực đều dựa theo suy tính của Hứa Tử Yên muốn đi tìm Chu gia, bắt Chu gia cho bọn họ một lời giải thích. Nhưng Chu gia đưa ra lời giải thích làm Hứa Tử Yên nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Chu gia trực tiếp chĩa đầu mũi giáo về hướng Hứa gia, hắn bác bỏ ý kiến gia tộc các phương mơ hồ biểu đạt ra, nói gia tộc mình vì một cái bảo tàng, còn chưa điên cuồng đến mức xung đột với toàn bộ phương bắc. Lời của Chu gia kịch liệt chỉ ra, có thể làm chuyện này chỉ có Hứa gia. Bọn họ là tới nghĩ cách cứu viện đệ tử đào vong trong gia tộc, mà chúng ta lại đang tính bắt đệ tử trong gia tộc bọn họ. Sở dĩ trước kia không có phát sinh xung đột trực tiếp, nguyên nhân bởi vì đệ tử Hứa gia còn chưa xuất hiện, cũng bởi vì có thế lực tông môn tồn tại.
Hiện tại thế lực tông môn đã rút khỏi, đoán chừng Hứa gia đã thu được tin tức đệ tử đào vong, muốn đi tới Lang Gia trấn, cho nên Hứa gia bắt đầu nhằm vào thế lực các phương ám sát có tổ chức, vì cắt giảm thực lực của thế lực đối địch, để thời điểm đệ tử Hứa gia đào vong trở về, an toàn về tới gia tộc.
Cũng có người hỏi, người Hứa gia làm sao biết đệ tử đào vong trong gia tộc sắp trở về, Chu gia đưa ra lời giải thích mạnh mẽ, chính là nhắc nhở mọi người chớ quên, lúc trước Hứa gia dẫn đội tìm kiếm đệ tử đào vong chính là Hứa Hạo Lượng, hiện tại Hứa Hạo Lượng chạy đi đâu? Thật hiển nhiên, hắn đã tìm được đệ tử đào vong trong gia tộc, hơn nữa vào mấy ngày trước lấy được liên hệ với Hứa Đỉnh Thiên, mới xảy ra vụ ám sát liên hoàn nhiều ngày nay.
Vì thế, thế lực các phương vốn đã bị vây trong trạng thái điên cuồng, nên đều chủ động, hoặc bị động trực tiếp chĩa mũi giáo vào Hứa gia.
Đồng thời bọn họ cũng phân tích kỹ càng toàn bộ sự tình trước sau. Bất kể ám sát nhiều ngày nay có phải âm mưu của Hứa Đỉnh Thiên hay không, nhưng có một việc rất rõ ràng, chính là hai sát thủ kia đang trợ giúp Hứa gia. Quan trọng nhất là, từ lần ám sát đầu tiên, trong quá trình bọn họ bị tông môn đuổi giết, ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm kia đã nhìn ra tu vi hai sát thủ nhiều nhất cũng chỉ sàn sàn với bản thân. Điều này làm cho thế lực các phương càng thêm kiên định trước quyết tâm đối phó Hứa Đỉnh Thiên…