Chương 173: Tự bạo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Ở một bên khác chính là Lăng Tiêu và Hàn Thanh Thanh đang kích đấu. Lăng Tiêu đã đến trạng thái hoàn toàn quên mình. Trong mắt chỉ có mỗi Hàn Thanh Thanh, thi triển một thân tu vi vô cùng nhuần nhuyễn. Khóe miệng Hàn Thanh Thanh đã chảy ra máu tươi, vốn dĩ phòng thủ nghiêm mật cũng lộ ra sơ hở. Nhưng ở dưới công kích dày đặc của Lăng Tiêu, thành ra không có chút cơ hội thoát thân nào.

Muốn nói trường hợp làm người ta rung động nhất chính là mặt trận bên Hứa Tử Yên, có tới hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ vây chặt Hứa Tử Yên. Thân hình Hứa Tử Yên ở bên trong nhanh chóng di chuyển, kéo ra vô số tàn ảnh, phù trong tay bay múa đầy trời, vậy mà trong lúc đối chiến, còn hơi chiếm thế thượng phong. Hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đột nhiên phân thành bốn phương hướng, từng phương hướng đều có sáu người, bắt đầu hợp lực oanh kích pháp thuật tới Hứa Tử Yên ở trung gian.

Xung quanh thân thể Hứa Tử Yên phấp phới một trăm lẻ tám tấm ngũ phẩm phù, cấu thành một tòa phù trận cỡ lớn, vừa ngăn cản đối phương oanh kích, vừa không ngừng ném phù về phía đối phương. Lúc này phù trên người Hứa Tử Yên đã ném đi rất nhiều, cũng đã bắt đầu ném lục phẩm phù. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ của đối phương quá đông, hợp lực bày ra vòng bảo hộ vậy mà có thể gắng gượng ngăn cản phù của Hứa Tử Yên, hơn nữa bọn họ cũng lấy phù bản thân cất giấu ra, cùng Hứa Tử Yên so đấu. Điều này làm cho số phù của Hứa Tử Yên giảm dần nhanh chóng, đồng thời, chân nguyên trong cơ thể cũng đang cấp tốc tiêu hao. Thân hình vốn dĩ chớp nhoáng đã từ từ chậm lại. Trên trán đổ đầy mồ hôi, hô hấp trở nên dồn dập.

Trên chiến trận ác liệt, Hứa Đỉnh Thiên càng đánh càng gấp, mắt thấy tình hình càng ngày càng bất lợi cho phe mình. Hai bên đang giao đấu, ánh mắt Hứa Đỉnh Thiên chợt lóe, cũng không tiếp tục đánh, bởi vì hắn thấy được Chu Thánh Thành đang đưa lưng về phía mình, cùng các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác hợp lực công kích Hứa Tử Yên. Suy nghĩ dao động, thân hình giống như tia chớp xuất hiện ở sau lưng Chu Thánh Thành, còn chưa đợi Chu Thánh Thành phản ứng lại, liền vươn một bàn tay, chụp lấy đầu Chu Thánh Thành. Thân hình chớp nhoáng, rời khỏi chỗ đó, khuôn mặt hổn hển bay vút tới chỗ Dương Thác.

Dương Thác thấy Hứa Đỉnh Thiên bắt lấy Chu Thánh Thành lao về phía mình, lập tức biết được tâm tư đối phương. Theo lý thuyết Chu Thánh Thành là người Chu gia, cũng không phải người Dương gia bọn họ. Có chết hay không kỳ thực Dương Thác cũng không để tâm, nhưng lúc này là khi nào, là đang vây công Hứa gia. Hơn nữa Dương gia và Chu gia lại là gia tộc kết minh, nếu ngay lúc này, Dương Thác nói hoặc là có hành động mặc kệ Chu Thánh Thành, sẽ khiến các gia tộc phương bắc ở đây cảm thấy thế nào? Trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây?

Ánh mắt Dương Thác nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình trận chiến, tu vi Lăng Tiêu hắn đương nhiên không dám đi trêu chọc, Hứa Tử Yên được bao quanh bởi một tòa phù trận, hắn tất nhiên cũng không nhìn tới. Ánh mắt lướt sang Hứa Hạo Thương, thân hình lóe lên, giống như tia sét, đánh về phía Hứa Hạo Thương đứng sau Hứa Kỳ. Dương Thác muốn chộp Hứa Hạo Thương vào trong tay, uy hiếp Hứa Đỉnh Thiên, ấy chính là cái gọi, lấy đạo của người trả lại cho người. Hứa Đỉnh Thiên đang ở trên không sắc mặt lập tức biến đổi, dưới cơn hoảng loạn, túm lấy Chu Thánh Thành đuổi theo Dương Thác. Đồng thời, mở miệng hét lớn, nhắc Hứa Hạo Thương cẩn thận.

Một luồng uy lực từ trên trời giáng xuống, Hứa Hạo Thương và Hứa Kỳ chỉ cảm thấy tay chân cứng ngắc, muốn động một cái đều trở nên vô cùng khó khăn. Miễn cưỡng ngẩng đầu phát hiện Dương Thác đang lao xuống, sắc mặt Hứa Hạo Thương và Hứa Kỳ tái đi, cả trái tim trở nên lạnh lẽo. Hứa Lân đứng ở cách đó không xa thấy Hứa Kỳ và Hứa Hạo Thương gặp nguy hiểm, bởi vì thân thể hắn không nằm trong phạm vi uy lực của Dương Thác, hành động cũng không bị ảnh hưởng, bèn ngửa đầu dùng tấm cửu phẩm phù đỉnh giữ mạng duy nhất của mình ném thẳng tới hướng Dương Thác.

Một trận uy lực dũng mãnh ầm ầm bùng nổ trong không gian, Dương Thác kia vừa cảm nhận sự dao động của tấm phù liền ý thức được không ổn, lập tức thi triển sức lực từ thời bú sữa, bay ngược trở về không trung. Một tiếng nổ vang rung trời, vốn dĩ các loại phù nổ mạnh đã tạo ra khoảng cách giữa Hứa gia và tu sĩ phương bắc, lại thêm cơn chấn động này, ầm ầm một tiếng, giống như bụi cây bị cơn lốc càn quét qua, chỉ một thoáng đã bị nhổ tận gốc, đem toàn bộ những người ở phương hướng đối diện Hứa Kỳ quét sạch không còn một mống. Chấn động kịch liệt khiến song phương không khỏi lui về phía sau, miệng hộc ra máu.

Sự tình quá đột ngột, phù lại phóng thích quá nhanh, Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Hạo Thương đều bị phù bộc phát chấn động, miệng phun ra máu tươi, thân hình lảo đảo một chút, liền té ngã trên mặt đất, mất đi sức chiến đấu. Hứa Thiên Lang vội vàng bố trí đệ tử thừa dịp đối phương cũng bị dọa tháo chạy, bổ khuyết vị trí thiếu hụt của Hứa Kỳ và Hứa Lân lộ ra một lần nữa. Nhìn sang phía đối diện, không nhìn thì thôi, vừa nhìn trong lòng Hứa Thiên Lang lập tức chấn động. Tu sĩ phương bắc ở đối diện, vậy mà bị nổ chết cả đống, đếm sơ qua một lượt, ít nhất cũng có hơn mười người.

Toàn bộ chiến trường xuất hiện một giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, cũng trong giây phút yên tĩnh này, tay áo Dương Thác bị tấm cửu phẩm phù kia nổ nát thành mảnh nhỏ, ánh mắt ác liệt, thấy được Hứa Đỉnh Thiên đồng dạng bị tấm cửu phẩm phù kia của Hứa Lân làm cho chấn động dại ra. Thân hình quỷ mị chợt lóe ở không trung, liền xuất hiện phía trước Hứa Đỉnh Thiên, một bàn tay xuyên tới cổ họng Hứa Đỉnh Thiên, một bàn tay bắt được bả vai Chu Thánh Thành.

Hứa Đỉnh Thiên bỗng chốc cảnh giác, thân hình lách sang, tránh thoát bàn tay đang xuyên tới cổ họng mình, còn tay kia thì siết lại, muốn bóp vỡ đầu Chu Thánh Thành.

Trên người Chu Thánh Thành đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, pháp lực trên người dao động kịch liệt, hơn nữa đảo tay ôm lấy Hứa Đỉnh Thiên.

Sau khi Hứa Đỉnh Thiên bắt được hắn, Chu Thánh Thành tâm tư kín đáo biết chắc bản thân hôm nay trốn không thoát. Cho nên hắn đã sớm ngầm đem chân nguyên toàn thân vận tới sát ranh giới sụp đổ, chuẩn bị tự bạo bất cứ lúc nào.

Hứa Đỉnh Thiên và Dương Thác đồng thời hiểu rõ ý định của Chu Thánh Thành, Dương Thác lập tức buông lỏng bả vai Chu Thánh Thành, thân hình liền bay ngược lại. Hứa Đỉnh Thiên bị Chu Thánh Thành ôm lấy không thoát thân được làm sao chịu buông tha Dương Thác, một tay bóp vỡ đầu Chu Thánh Thành, đồng thời một tay chụp lấy tay Dương Thác mới buông lỏng bả vai Chu Thánh Thành, dùng sức lôi kéo, đem thân thể của mình mang theo thân thể Chu Thánh Thành lại gần Dương Thác.

Ngay khi Hứa Đỉnh Thiên bóp vỡ đầu Chu Thánh Thành, đồng thời Chu Thánh Thành cũng hoàn thành tự bạo. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh tự bạo, dù là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm cũng không thể chịu nổi. Dưới trời mưa máu bay tán loạn, hai bóng người đồng thời rơi xuống mặt đất. Đúng là Hứa Đỉnh Thiên và Dương Thác bị Chu Thánh Thành tự bạo đả thương đến.

Hứa Tử Yên đang ở không trung, thủ quyết thay đổi, hai tay điểm lên phù trận. Trên phù trận lập tức huyễn hóa ra hai bàn tay to, một bàn tay chộp tới Hứa Đỉnh Thiên, một bàn tay hung hăng đánh về phía Dương Thác.

Những tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở ngoài phù trận, thấy Hứa Tử Yên từ trong phù trận huyễn hóa ra một bàn tay to, chụp tới Dương Thác. Lập tức có người tế ra pháp thuật làm nổ bàn tay to kia, đám đệ tử Luyện Khí kỳ Dương gia càng liều mạng ngự kiếm lên, đánh tới bàn tay to trên không trung, một đám tự bạo liên tiếp, ngăn cản bàn tay to kia đang lao xuống.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, cuối cùng bàn tay to Hứa Tử Yên huyễn hóa ra vẫn bị pháp thuật của mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ tự bạo chặn lại nổ cho tan thành mây khói. Cũng không thành công cho Dương Thác một kích cuối cùng. Để Dương Thác đào thoát được, nặng nề ngã trên mặt đất, nện ra một cái hố sâu.

Cùng lúc đó, Hứa Tử Yên khống chế một bàn tay to khác, đón lấy Hứa Đỉnh Thiên bị trọng thương, nhanh chóng nhẹ nhàng phóng tới giữa nhóm đệ tử gia tộc Hứa thị. Lập tức liền được đám người Hứa Thiên Lang bảo vệ ở bên trong.

Mọi người bị tình cảnh thảm thiết trước mắt triệt để kích phát hung tính tiềm ẩn trong máu, lúc này mỗi người đều giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn đánh mất lý trí, chia làm ba đội chém giết. Tình cảnh lớn nhất đương nhiên là Hứa Thiên Lang lãnh đạo đệ tử Hứa gia, đối kháng với gần ngàn tu sĩ, điên cuồng mà ném phù trên người.

Tiếp theo chính là bên Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên bố trí một cái phù trận, liền đối kháng với hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Nhân số ít nhất chính là Lăng Tiêu và Hàn Thanh Thanh. Lúc này Hàn Thanh Thanh đã bị thương. Lăng Tiêu triệt để phóng ra một năm oán khí bị nghẹn, điên cuồng giống như liều mạng quên mình công kích Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh bây giờ không những bị thương trên thân thể, trong lòng cũng dị thường buồn bực. Nhìn thấy Lăng Tiêu liều mạng như thế, nội tâm nàng hết sức rối rắm. Tu vi đối phương vốn dĩ đã cao hơn mình, nên liều mạng là mình mới phải, mà hắn tự nhiên lại liều mạng giống như không muốn sống. Nàng nào biết đâu rằng hơn một năm nay, Lăng Tiêu phải chịu đựng oán khí ra sao.

Cuối cùng, Hàn Thanh Thanh tính chạy trốn, nhưng Lăng Tiêu lại công kích như bão tố, xen lẫn pháp thuật hệ thổ dày đặc, vô số núi nhỏ trào nham thạch không ngừng vọt tới chỗ Hàn Thanh Thanh từ bốn phương tám hướng. Khiến Hàn Thanh Thanh căn bản không có cơ hội trốn đi, chân nguyên trong cơ thể Hàn Thanh Thanh tiêu hao kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng đã không ngừng chảy ra máu tươi. Nàng biết lần này đám người mình đã phỏng đoán sai tình hình rồi, thật không ngờ Hứa gia sẽ có ngoại viện lợi hại như vậy. Ánh mắt trở nên ai oán thê lương, biết bản thân phải chết ở chỗ này. Lưu luyến nhìn thoáng qua xung quanh, tựa hồ trời đất bỗng chốc mất đi âm thanh, yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.

Mắt thấy một tảng nham thạch đang dần phóng đại trước mắt mình, rồi nhanh chóng đập vào tầm mắt. Hàn Thanh Thanh cũng không tránh né, mà thân hình phóng tới, lập tức va phải tảng nham thạch kia. Vào thời khắc nham thạch vỡ nát, thân thể Hàn Thanh Thanh phóng thích ánh sáng chói mắt, như sao băng nhằm về phía Lăng Tiêu, trên thân thể dao động pháp lực kịch liệt.

“Lăng Tiêu, tránh mau.”

Hứa Tử Yên đang ở trong phù trận trợn mắt hô to, tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngoài phù trận cũng đều ngừng công kích, ánh mắt bi thống nhìn chuỗi ánh sáng trắng lao tới Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nghe tiếng thét của Hứa Tử Yên, thoáng chốc giật mình, tỉnh táo lại từ cơn điên cuồng, đập vào mắt chính là một màn trắng xóa chói mắt.

“Đi tìm chết đi.” Hàn Thanh Thanh kêu lên thê lương, xông đến chỗ Lăng Tiêu.

Thân hình Lăng Tiêu cấp tốc lui về sau, trên thân thể lại bộc phát ra một tầng pháp lực, hình thành một cái pháp thuẫn, che ở phía trước bản thân.

Lại là một tiếng động bạo vang rung trời, uy lực Hàn Thanh Thanh tự bạo đã vượt qua Chu Thánh Thành, bởi dù sao nàng cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, há uy lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai của Chu Thánh Thành có thể sánh bằng.

Lăng Tiêu đang nhanh chóng bay lui, pháp thuẫn hộ thân trên người bỗng vỡ vụn ầm ầm, quần áo lập tức hóa thành tro bụi, máu thịt bay tứ tung. Thân thể hoàn toàn mất đi khống chế, rơi xuống mặt đất…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]