Tu sĩ Luyện Khí kỳ Hải gia kia không ngừng tế ra từng tấm phù, hai tay liên tục đánh thủ quyết, mười ngón kéo ra từng luồng tàn ảnh mơ hồ. Thủ quyết lay động, không ngừng bấm tay, mỗi lần bấm tay, liền có một đạo linh khí nhốt đánh vào trong một tấm phù. Sau đó tấm phù kia liền bay tới chỗ từng người trong mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Hứa Tử Yên lẳng lặng quan sát tu sĩ Hải gia đối diện hành động, càng xem trong lòng càng giật mình. Nội tâm không khỏi thầm nghĩ: “Xem ra, thiên hạ đều có người tài ba dị sĩ, thật sự không thể coi thường người trong thiên hạ.”
Khiến Hứa Tử Yên giật mình là, tu sĩ Hải gia kia vậy mà đang không ngừng bố trí phù, phù bay lượn đầy trời trên không trung, nàng đã bắn ra trọn vẹn năm trăm tám mươi tấm phù, và giờ đang bố trí ở giữa.
Trên bầu trời, dần dần hình thành một cái đại trận. Cái đại trận này do mười tám tử trận cấu thành, xem ra từng tử trận đều có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khống chế, mà tu sĩ Luyện Khí kỳ kia lại được mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bảo vệ ở bên trong khống chế chủ trận.
Trên mặt đất, im ắng không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngóng nhìn kỳ quan trên không. Nhóm tu sĩ phương bắc, đều mang vẻ mặt hưng phấn mà nhìn đại trận dần dần hình thành trên bầu trời. Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần đánh bại Hứa Tử Yên, đám đệ tử Hứa gia còn lại cùng lắm là mấy con kiến.
Dù là Hứa Tử Yên đang ngự kiếm đứng trên không, trong lòng bọn họ cũng không coi ra gì. Trong mắt mấy tu sĩ phương bắc này, Hứa Tử Yên là dựa vào phù trận kia, chỉ cần phá vỡ phù trận của nàng, bằng tu vi của nàng thì chỉ là cặn bã.
Đệ tử Hứa gia đều lo âu nhìn xem mọi chuyện phát sinh trên không trung. Lúc này, tu sĩ Trúc Cơ kỳ Hứa Đỉnh Thiên của Hứa gia đã bị thương, không còn sức chiến đâu. Hiện tại Lăng Tiêu trợ giúp đám người mình kia đồng thời mất đi năng lực tái chiến, tuy rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của đối phương cũng hai chết một bị thương, nhưng đối phương vẫn còn mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, và gần ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ. Mà bọn họ trước mắt tựa hồ chỉ có thể dựa vào Hứa Tử Yên, nếu Hứa Tử Yên cuối cùng bị mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đánh bại, như vậy vận mệnh của bọn họ cũng đã bị quyết định.
Trên mặt đất, Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu chậm rãi mở hai mắt, khó khăn ngước nhìn không trung. Cả không gian đột nhiên yên tĩnh, khiến hai người đang chữa thương khôi phục thần trí mở mắt, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng hai người cũng lập tức hiểu rõ, nhất thời cảm thấy đáy lòng nặng nề hơn, phảng phất như không khí cũng có trọng lượng, ép tới hai người không thở nổi.
Hứa Đỉnh Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, gian nan nói: “Vị đạo hữu này, cảm tạ.”
Lăng Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt vẫn cứ chăm chú nhìn Hứa Tử Yên trên bầu trời, không chút di chuyển.
“Kỳ nhi, con lại đây.” Hứa Đỉnh Thiên gọi Hứa Kỳ tới.
“Gia gia, người có điều gì muốn nói thì cứ nói đi, con không thể rời khỏi cương vị của con.” Hứa Kỳ nhẹ giọng đáp.
Vẻ mặt Hứa Đỉnh Thiên sửng sốt, tiếp đó hiện ra ý cười, trong hai tròng mắt lộ vẻ tán thưởng, nhẹ giọng nói: “Một lát nữa, con yểm hộ vị cô nương kia.” Nói tới đây, lại khó khăn nâng tay chỉ vào Lăng Nhu Nhi: “Mang theo ca ca nàng đào tẩu.”
“Con?” Trong lòng Hứa Kỳ cả kinh, thần sắc lập tức biến đổi. Hứa Thiên Lang bên cạnh cũng hơi biến sắc.
“Không sai, người ta là tới trợ giúp Hứa gia chúng ta, không thể để mấy ân nhân chết ở chỗ này. Cho nên, con phải phụ trách đưa bọn họ đến nơi an toàn.”
“Để Lân đệ đệ hoặc là Thiên Lang đệ đệ đi đi.” Hứa Kỳ lắc đầu, ngữ khí kiên định nói. Sắc mặt Hứa Thiên Lang lại hơi thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.
“Xằng bậy.” Hứa Đỉnh Thiên tức giận mắng một tiếng, cả người kích động, khóe miệng lại chảy ra máu tươi, trợn mắt quát: “Con là trưởng tử tộc trưởng gia tộc, tương lai muốn kế thừa vị trí tộc trưởng thì phải lấy đại cục làm trọng. Một lát nữa ta sẽ lao ra tự bạo để ngăn cản kẻ địch, con mang theo vị cô nương kia cùng ca ca nàng chạy mau.”
Nói tới đây, ánh mắt Hứa Đỉnh Thiên uy nghiêm đảo qua mọi người, trầm giọng nói: “Các vị đệ tử Hứa gia nghe đây, gia tộc yêu cầu các ngươi thời điểm lát nữa, ta sẽ dẫn đầu tự bạo, các ngươi cũng phải tự bạo, vì Hứa Kỳ và ân nhân Hứa gia chúng ta tranh thủ thời gian chạy trốn.”
Ánh mắt Lăng Tiêu chợt ác liệt, khuôn mặt dâng lên một tầng huyết sắc, một ngụm máu tươi trào lên. Cố sức nuốt máu tươi vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “An nguy của ta không nhọc các hạ quan tâm.”
Hứa Đỉnh Thiên nghe vậy, thần sắc thoáng chốc cứng đờ, có điều hắn cũng không tiếp tục để ý Lăng Tiêu, mà đem ánh mắt nghiêm khắc quét về phía đệ tử Hứa gia. Những đệ tử theo hắn đến, trên mặt đều xuất hiện vẻ bi thương, đồng thời cũng xen lẫn không cam lòng. Ngược lại là đám đệ tử đào vong Hứa Lân và Hứa Thiên Lang lại mang vẻ mặt bình tĩnh, kể cả Hứa Kỳ cũng là hết sức trầm ổn, phảng phất không nghe thấy lời Hứa Đỉnh Thiên nói, không cảm giác được ánh mắt của Hứa Đỉnh Thiên. Đều ngẩng đầu ngước nhìn Hứa Tử Yên trên không trung, ánh mắt lộ ra sự tín nhiệm khôn cùng.
Loại tín nhiệm này là một đường trải qua đào vong, Hứa Tử Yên tạo cho bọn họ.
Loại tín nhiệm này hóa thành một bầu không khí, rất nhanh đã ảnh hưởng đến mọi người, những đệ tử Hứa gia bi thương lại không cam lòng, bị sự bình tĩnh của đám người Hứa Lân cảm nhiễm, bị phần tự tin đối với Hứa Tử Yên cảm nhiễm, trong đầu nhanh chóng thoáng hiện ra quá khứ của Hứa Tử Yên, từ khi nàng ngang trời xuất thế ở Thông U cốc, đến trên lôi đài gia tộc vượt giai đánh bại Dương Linh Lung. Những việc này làm cho bọn họ tràn ngập chờ mong với Hứa Tử Yên ở không trung, cũng dần dần quên lời nói của Hứa Đỉnh Thiên, thậm chí quên sự tồn tại của Hứa Đỉnh Thiên.
Hứa Đỉnh Thiên tựa hồ cũng cảm giác được bầu không khí này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, ngước nhìn Hứa Tử Yên ở trên không.
Không trung, tu sĩ Hải gia kia rốt cuộc bấm tay ném ra một tấm phù cuối cùng, lúc này ở trước mặt nàng cùng mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đều có một tấm tử trận phù trung tâm. Ở trước mặt mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ là mười tám tấm tử trận phù trung tâm, mà trước mặt tu sĩ Hải gia đứng ở bên trong phập phềnh một tấm chủ trận phù trung tâm.
Chỉ thấy tu sĩ Hải gia kia và mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đồng thời cắn nát đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên tấm phù trung tâm trước mặt mình. Lập tức, bảy trăm hai mươi tấm phù kia liền vận chuyển tạo thành đại trận, trên bầu trời phong vân khuấy động, uy lực lăng tuyệt theo đại trận xoay tròn phóng thích ra, va chạm với phù trận của Hứa Tử Yên. Kích khởi cuồng phong bạo liệt, cuốn lấy tay áo của mọi người trên mặt đất, tung bay phất phới. Chỉ một thoáng, cát bụi mù mịt, mỗi người đều khẩn trương nhìn hai đại trận ở không trung.
Thấy không có ai tiếp tục chú ý đến chuyện trên mặt đất, Hứa Đỉnh Thiên nhẹ giọng quát với Hứa Kỳ: “Kỳ nhi, còn không mau đi.”
Vừa nói xong, vừa lung lay thoáng động đứng lên, trên người chớp lóe ánh sáng trắng, muốn nhằm phía tu sĩ phương bắc tự bạo, vì Hứa Kỳ mở ra một con đường máu. Nhưng mà, Hứa Kỳ không hề động đậy, vẫn cứ đứng giữa gió bụi mù mịt, ngẩng đầu quan sát hai đại trận trên không khuấy động gió nổi mây phun.
Thân thể Hứa Đỉnh Thiên nhoáng lên một cái, nhìn bóng lưng Hứa Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, tức giận mắng: “Nghiệp chướng.”
“Gia gia.” Hứa Kỳ cũng không quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Con sẽ không đi, mà không chỉ con không đi, cả Lân đệ đệ và Thiên Lang đệ đệ cũng sẽ không đi. Người vẫn nên ngồi xuống nghỉ một chút đi.”
Miệng Hứa Đỉnh Thiên lại trào ra một ngụm máu tươi, bất đắc dĩ chấm dứt dự định tự bạo, thân thể lay động một cái, đặt mông ngồi xuống đất, nhìn bóng lưng Hứa Kỳ, nước mắt chảy ra, miệng vẫn thì thào mắng: “Nghiệp chướng, chỉ lo cảm tình huynh đệ, không để ý đại cục, nghiệp chướng.”
Trên bầu trời, Hứa Tử Yên quan sát đối phương, đại trận của đối phương thật sự là một cái đại trận, thật khổng lồ. Tổng cộng từ bảy trăm hai mươi tấm phù cấu thành, nhưng đồng thời cũng thật hỗn tạp, uy lực tuy rằng rất lớn, nhưng không đủ mãnh liệt. Bởi vì bảy trăm hai mươi tấm phù kia đều là tứ phẩm phù trở xuống, hơn nữa tứ phẩm phù chỉ có hai mươi mấy tấm, trong đó mười chín tấm đều dùng làm đầu mối chủ trận. Còn lại là mấy chục tấm tam phẩm phù, kể cả nhị phẩm phù cũng không vượt quá một trăm tấm. Mà đa số đều là nhất phẩm phù.
Đây là thực lực thế tục giới, ở thế tục giới có thể tập trung nhiều phù như vậy đã thật không dễ, nếu không phải mười tám vị tu sĩ này đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chỉ sợ một tấm tứ phẩm phù cũng sẽ không có.
Trái lại bên đại trận của Hứa Tử Yên, tuy rằng chỉ có một trăm lẻ tám tấm, nhưng là mỗi một tấm đều là lục phẩm trở lên, thậm chí còn có vài tấm cửu phẩm phù. Cho nên, phù trận của Hứa Tử Yên mặc dù so ra không đủ khổng lồ, nhưng uy lực phóng ra cũng tràn ngập hung lệ, hùng hậu.
Một cái trọng chất lượng.
Một cái trọng số lượng.
Không chỉ mọi người trên mặt đất phân không rõ bên hơn bên kém, mà chính Hứa Tử Yên cùng mười chín cá nhân đối diện cũng không rõ, song phương lúc này đều thật khẩn trương, cũng thật hưng phấn. So trận pháp, đây là song phương đều chưa từng trải qua, hiện tại bọn họ quá hưng phấn nên đã che giấu mất nỗi bất an trong lòng. Chỉ là, trong ánh mắt Hứa Tử Yên rõ ràng tăng thêm một tia bất an, bởi vì nàng phát hiện phù trận đối phương rõ ràng rót vào pháp lực của mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khiến cho tòa đại trận kia càng thêm hung mãnh.
Không trung, xung quanh Hứa Tử Yên vờn quanh một trăm lẻ tám tấm phù. Đối diện, bảy trăm hai mươi tấm phù xoay vòng mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng lơ lửng, giữa mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Hải gia ngự kiếm mà đứng. Tu sĩ Hải gia kia, lúc này gương mặt kích động đỏ bừng, nàng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày chỉ huy mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bày ra một tòa đại trận cấu thành từ bảy trăm hai mươi tấm phù. Giờ phút này, nàng đang tập trung nhìn Hứa Tử Yên phía đối diện, hít sâu hai hơi, bình ổn tâm trạng của bản thân, ánh mắt trở nên trong suốt, đứng trên phi kiếm, đánh một thủ quyết thông dụng của phù trận sư, thi lễ với Hứa Tử Yên, nói: “Hứa Tử Yên?”
“Vị đây là?” Hứa Tử Yên cũng tạo một thủ quyết, đáp lễ hỏi.
Hứa Tử Yên vừa trả lời, vừa điều chỉnh tâm trạng của mình triệt để bình tĩnh lại, đem tâm thần hoàn toàn dung nhập vào một trăm lẻ tám tấm phù phập phồng xung quanh, khống chế một cách hoàn mỹ. Bởi vì nàng biết sắp phải đối mặt với một trận ác chiến. Tu sĩ Hải gia kia, tuy rằng chỉ có cảnh giới Luyện Khí kỳ, nhưng từ trong hai mắt nàng có thể nhìn ra một loại tự tin cực đoan, đó tuyệt đối không phải cuồng vọng tự đại, mà là nhiều năm tích lũy, ngấm vào trong phù, dưỡng thành một loại khí chất. Một loại trầm tĩnh, kể cả trong lòng ẩn chứa bão táp, mặt ngoài cũng dập dờn ôn hòa. Nhưng loại ôn hòa mặt ngoài này không lừa được Hứa Tử Yên cũng tinh thông phù trận, nàng lúc này đã sâu sắc ngửi được mùi nguy hiểm trên người đối phương, cảm giác được đối phương đang khống chế đại trận tập trung vào bản thân, phóng thích lực lượng bạo ngược…