Chương 209: Nhóm tộc trưởng điên rồi

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Hứa Tử Yên lúc này hoàn toàn đắm chìm trong lĩnh ngộ, quên đi sự tồn tại của bản thân, ngao du trong thiên địa.

Những người khác vừa định mở miệng, lại bị một thủ thế của Hứa Hạo Nhiên làm cho ngừng lại. Hắn phát hiện Hứa Tử Yên có hơi là lạ, nhìn ra được lúc này Hứa Tử Yên đang chìm vào lĩnh ngộ, lập tức ngăn cản mọi người, lẳng lặng quan sát Hứa Tử Yên.

Mọi người bị thủ thế của Hứa Hạo Nhiên cản lại, cũng phát hiện trạng thái của Hứa Tử Yên, trong lòng hâm mộ, đồng thời cũng dâng lên một trận ghen tị bất đắc dĩ.

Ngộ đạo đấy.

Là cơ duyên hiếm có cỡ nào, người ta chỉ ngưng tụ một đóa hoa sen, liền ngộ đạo. Bản thân cũng ngưng tụ, sao lại chẳng có ngộ đạo gì cả? Đồng dạng đều làm cùng một việc, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn thế chứ?

Mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cầm đóa hoa sen bản thân ngưng tụ ra so sánh với đóa hoa sen trong tay Hứa Tử Yên. Vừa so sánh, liền nhìn ra chênh lệch rõ ràng. Hoa sen trong tay Hứa Tử Yên giống như có sức sống, hơn nữa trên mỗi cánh hoa mơ hồ lộ ra một vài đường vân tuy rằng còn chưa rõ ràng, nhưng đã có hình dạng hoa sen chân thật.

Mà hoa sen trong tay đám người mình, chỉ là có hình dạng hoa sen, hơn nữa hình dạng này còn không phải rất giống, mà đại khái tương tự một đóa hoa. Kể cả Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng cũng chỉ thoáng tốt hơn những người khác một ít, hoàn toàn không có vẻ tinh tế như đóa hoa của Hứa Tử Yên.

Thông suốt bản thân về sau phải làm gì, Hứa Tử Yên tỉnh lại từ trong lĩnh ngộ, thấy tất cả mọi người vây quanh mình, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, mới chợt nhớ ra vừa rồi bản thân hình như đã vứt nhóm trưởng bối sang một bên, tự mình lĩnh ngộ. Vì thế, cười ngượng ngùng bẽn lẽn nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi thất thần.”

“Thất thần?” Ai nấy đều đồng thời lóe lên một suy nghĩ trong đầu: “Ta cũng muốn thất thần đây.”

“Vừa rồi đã ngộ được cái gì?” Hứa Hạo Nhiên hâm mộ hỏi.

“Có một chút.” Hứa Tử Yên gật đầu đáp. Sau đó nhìn hoa sen trong tay mọi người, nhẹ giọng hỏi: “Đã so sánh xong?”

“Ừ.” Mọi người đồng thời gật đầu, nhưng lại chợt không hiểu hỏi: “Đây là vì sao?”

Hứa Tử Yên vẫy tay tán đi đóa sen nước của mình, nhẹ giọng nói với nhóm trưởng bối vây quanh bản thân: “Các ngươi lại ngưng tụ hoa sen thêm lần nữa, lần này trong quá trình ngưng tụ, dùng tinh thần lực của các ngươi bao phủ hoa sen các ngươi ngưng tụ, nhìn xem trong toàn bộ quá trình phát sinh cái gì?”

Mọi người nghe lời Hứa Tử Yên nói, đều lập tức tán đi hoa sen trong tay, sau đó cũng không trở lại chỗ ngồi của bản thân, mà đứng xung quanh Hứa Tử Yên, đem tinh thần lực bản thân bao phủ trên tay mình, sau đó liền bắt đầu thúc giục pháp lực, ngưng tụ hoa sen.

Rất nhanh, từng đóa hoa sen lại một lần nữa xuất hiện trong tay mỗi người. Lúc này đây, trên mặt tất cả đều xuất hiện biến hóa, rơi vào trầm tư.

Hứa Tử Yên biết bọn họ đây là kích phát bước khởi đầu lĩnh ngộ, liền lẳng lặng ngồi tại chỗ, chờ bọn họ tỉnh lại. Một đợt này chính là gần một canh giờ, mọi người mới tỉnh lại từ trong lĩnh ngộ. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ vui mừng, đồng thời cũng có chút mê muội nghi hoặc.

Bọn họ nhìn phía Hứa Tử Yên, mỗi một đôi mắt đều bao hàm cảm kích, trong lòng bọn họ mười phân rõ mười, là Hứa Tử Yên cho bọn họ lần này ngộ đạo gây ra điểm, mới có lần ngộ đạo này của bọn họ. Dù vậy, trong lòng bọn họ vẫn không hoàn toàn lĩnh ngộ được, tuy rằng trên cơ bản đã biết chỗ thiếu hụt pháp thuật của mình, nhưng kết quả vì sao sẽ như vậy, làm cách nào đi giải quyết vấn đề này, vẫn cứ rối rắm trong lòng bọn họ, cho nên ánh mắt cả đám đều hàm chứa vẻ trông ngóng nhìn Hứa Tử Yên.

“Cảm giác được?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, thời điểm chúng ta ngưng tụ hoa sen, có ước chừng hai phần ba pháp lực bị lãng phí, không có ngưng tụ vào hoa sen.”

“Giờ thì các ngươi dùng tinh thần lực quan sát hoa sen của ta thử xem.”

Hứa Tử Yên dứt lời, liền vươn ngọc thủ thon dài, trong lòng bàn tay trắng noãn của nàng, liền có một đóa hoa sen lặng yên nở rộ. Tinh thần lực của mọi người đều bao phủ trên tay Hứa Tử Yên, quan sát đóa hoa sen hình thành trong tay Hứa Tử Yên kia. Khiến mọi người khiếp sợ là, trong toàn bộ quá trình Hứa Tử Yên ngưng tụ hoa sen, vậy mà không có một tia pháp lực lãng phí, không có một tia pháp lực tiêu tán ở không gian, mỗi một tia pháp lực đều chất chứa bên trong hoa sen, khiến đóa sen nước trong suốt kia không những hoàn mỹ dưới cặp mắt của bọn họ, mà tinh thần lực của bọn họ rõ ràng cảm giác được, bên trong nó ẩn chứa năng lượng mênh mông.

“Đây rốt cuộc làm cách nào làm được?” Hứa Hạo Nhiên kích động hỏi.

Vẫy tay tán đi đóa sen nước trong lòng bàn tay, Hứa Tử Yên nhẹ giọng giải thích: “Đây là lực khống chế, phải hoàn toàn nắm trong tay pháp lực của chính ngươi, không được lãng phí chút pháp lực nào, phải tận lực ngưng tụ pháp lực của ngươi, đem pháp lực của ngươi dồn nén, tiếp tục nén, nén pháp lực vào hoa sen càng nhiều, uy lực ngươi ngưng tụ ra lại càng lớn.”

Mọi người nghe Hứa Tử Yên nói, lập tức gấp gáp nôn nóng bắt đầu thử nghiệm.

“Ai ~~”

Hứa Tử Yên không dự đoán được tính tình các vị trưởng bối sẽ sốt ruột như thế, lập tức bắt đầu thử áp súc pháp lực. Có điều, bản thân vừa mới hô lên một câu ‘ai’, lòng bàn tay mười mấy người đã xuất hiện một đóa hoa sen. Hứa Tử Yên lập tức không nói nữa, mà thân hình lóe lên cực nhanh, liền chạy tới một cái góc xó trong đại điện. Vừa mới chạy tới đó, ở sau lưng liền vang lên tiếng nổ tanh bành.

“Bùm ~ bùm ~ bùm ~ bùm ~ bùm ~ bùm ~”

Trong đại điện nổ vang một trận, đợi Hứa Tử Yên nhanh chóng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy nơi mình đứng ban nãy, bóng người bay loạn, mấy bóng người chật vật bay khắp chung quanh.

Ngoài đại điện, đệ tử cảnh giới ở ngoài trăm mét, hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Trong đại điện làm ra động tĩnh lớn như thế, khiến mấy đệ tử này không biết phải làm sao. Nhưng không có mệnh lệnh của tộc trưởng, bọn họ lại không dám tiến lên hỏi ý kiến, đành phải ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, sợ hãi đứng tại chỗ.

Trong đại điện, động tĩnh kia không có cách nào nhỏ nổi. Mười mấy người ngưng tụ pháp thuật hoa sen cùng nhau bùng nổ, uy lực này có thể nghĩ. Nhìn các trưởng bối một thân chật vật, lúc này một đám tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, Hứa Tử Yên đã muốn phì cười. Nhưng cũng biết giờ phút này nếu bản thân bật cười, đích xác thật không thích hợp, liền cố nén ý cười trong lòng, khống chế cơ mặt đứng ở góc xó.

Đám người Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn nhau một cái, thấy bộ dạng đối phương chật vật, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên. Sau đó nhìn phía trung tâm đổ vỡ, ánh mắt liền kinh hoàng, bởi vì Hứa Tử Yên đã không thấy đâu. Chẳng lẽ bị mười mấy người mình nổ cho bụi phi yên diệt rồi?

Ánh mắt mọi người sốt ruột tìm kiếm khắp mọi nơi, lập tức phát hiện Hứa Tử Yên đang đứng ở một góc đại điện, gương mặt co giật, cả người khẽ run lẩy bẩy. Đám người lão làng Hứa Hạo Nhiên, lúc này làm sao có thể còn không rõ Hứa Tử Yên đã sớm chạy, thấy quần áo trên người Hứa Tử Yên lành lặn phẳng phiu, tóc không có lấy một sợi rối, đương nhiên hết thảy rõ ràng sáng tỏ. Lại phát hiện khuôn mặt Hứa Tử Yên cứng ngắt, cả người khẽ run, sao còn không biết Hứa Tử Yên đang cố nén cười. Hứa Hạo Nhiên trừng Hứa Tử Yên quát: “Muốn cười thì cười, đừng nghẹn ở nơi đó.”

“Phì.” Hứa Tử Yên rốt cuộc không nhịn được, vươn tay che miệng bật cười.

“Ha ha ha…” Mọi người cũng đều phá lên cười, trong lúc nhất thời tiếng cười tràn ngập trong đại điện, truyền ra cả bên ngoài.

Các đệ tử đảm nhiệm cảnh giới quay sang nhìn nhau, trong đầu đồng thời xẹt qua một ý nghĩ: “Nhóm tộc trưởng điên rồi à?”

Trong đại điện, tiếng cười dần tan, Hứa Hạo Nhiên ra vẻ tức giận nói: “Yên nhi, con đã biết sẽ nổ mạnh, vì sao không nhắc nhở chúng ta, lại đi chạy trốn một mình?”

Hứa Tử Yên ấm ức bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ai biết các người nóng vội như vậy, con vừa hô ‘ai’ một tiếng, các người đã ngưng tụ ra đóa hoa sen kia.”

Đám người Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn là người già da mặt dày, mới đó đã ném chuyện này sang một bên, vẫy tay hỏi Hứa Tử Yên: “Nào, Yên nhi lại đây nói cho chúng ta biết kết quả vì sao đi?”

Hứa Tử Yên đi đến trước mặt nhóm trưởng bối, nhìn mấy người bộ dạng chật vật trước mắt, khóe miệng nhếch lên, nhưng cuối cùng vẫn không cười ra, mà nhẹ giọng nói: “Lực khống chế, không phải ngươi hiểu rõ đạo lý liền có thể lập tức làm được. Việc này cũng yêu cầu tu luyện, không ngừng mà rèn luyện mới có thể.”

“Vậy phải tu luyện thế nào? Dù sao cũng không thể luôn bị nổ tung như vậy chứ?” Hứa Hạo Lượng xấu hổ hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Hứa Tử Yên buồn cười đáp: “Nắm lực trong tay, đầu tiên chính là có thể khống chế pháp lực bản thân xuất ra, sau đó đem lực đạo khống chế pháp lực đạt tới đồng đều, kế tiếp phải nắm giữ mỗi một tia pháp lực bản thân xuất ra, sử dụng chúng nó giống như cánh tay của mình, muốn chúng nó thế nào liền thế đó, cuối cùng mới có thể thử ngưng tụ pháp thuật.”

“Nói thì nói thế, nhưng quá trình trước khi ngưng tụ pháp thuật phải làm thế nào tu luyện?”

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, đi đến bên đại môn nói: “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”

Mọi người không biết Hứa Tử Yên có ý gì, nhưng thấy Hứa Tử Yên chạy tới đại môn, liền như ong vỡ tổ theo sau Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên đẩy cửa đại môn, cất bước ra ngoài. Đằng sau là một đám trưởng bối gia tộc tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch. Tất cả đệ tử ngoài đại điện đều đơ người nhìn một màn quỷ dị trước mắt, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.

“Nhóm tộc trưởng điên thật rồi.”

Đây là tiếng lòng chung của mỗi một đệ tử bên ngoài đại điện.

“Leng keng ~~” Không biết là ai làm rớt binh khí xuống đất.

Hứa Tử Yên không để ý mấy đệ tử ngoài cửa, Hứa Hạo Nhiên cũng không có tâm trạng đi chú ý tới bọn họ. Lúc này cả trái tim bọn họ đều đặt trên người Hứa Tử Yên, mọi đôi mắt đều nhìn chăm chú Hứa Tử Yên.

Dưới cơn gió nhẹ, Hứa Tử Yên đứng trên bậc thềm ngoài đại điện, vươn ngọc thủ thon dài, vung một cái ở không trung…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]