Chương 1237:
Liễu Anh Lạc đứng ở trên lầu, đôi mắt hạnh thanh lệ kia cũng rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Tư Tước. Nhiều năm như vậy bà chưa từng nhớ đến ông, quá khứ những tưởng đã lãng quên, lúc này theo bước chân ông mà dời núi lắp bể đến. Hiện tại Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc, một người ở trên, một kẻ ở hạ, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, những ký ức xưa cũ như hoa lửa lóe lên chớp mắt, tình yêu nồng liệt nhát, nỗi đau khắc cốt nhát.
Năm tháng đổi dời, là ai đã thổi tan thanh xuân ấy giữa dòng chảy thời gian?
Lúc này Lâm Thủy Dao tiến lên, lại đẩy Liễu Anh Lạc ra phía sau mình: “Lục tổng, mặt cũng đã thấy, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Lâm Thủy Dao mang theo Liễu Anh Lạc trực tiếp rời đi.
Lục Tư Tước nhìn bóng lưng trong trẻo Liễu Anh Lạc lạnh lùng biến mất trong tầm mắt của mình, ông mím môi mỏng, nhanh chóng lên lầu, thế nhưng đã không thấy tung tích hai người kia.
“Tiên sinh.” Diệp quản gia đi tới.
Gương mặt Lục Tư Tước đứng nơi tranh sáng tranh tối, thấy không rõ biểu tình, ông trầm giọng nói: “Đi thăm dò, tôi muốn biết các cô ấy đi đâu.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lâm Thủy Dao mang theo Liễu Anh Lạc ra khỏi đại sảnh Lục thị, Lâm Thủy Dao quay đầu nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu còn muốn tên Lục Tư Tước kia gương vỡ lại lành hay không?”
Gương mặt Liễu Anh Lạc nhàn nhạt, cũng không có quá nhiều biểu cảm, bà mỉm cười: “Dao Dao, nếu như tớ và anh ấy còn có một phần vạn khả năng, năm đó tớ cũng sẽ không nhảy xuống biển, tớ và anh ấy đã sớm trở về không được.”
Lâm Thủy Dao dùng sức gật đầu: “Anh Lạc, cậu hiểu là tốt rồi, tên Lục Tư Tước kia năm đó tổn thương cậu sâu như: vậy, bức cậu đến tuyệt cảnh, anh ta hiện tại đã có Lục phu nhân, chính là Liễu Chiêu Đệ kia, hơn nữa em gái Lục Nhân Nhân và toàn bộ người Lục gia của anh ta đều không thích cậu, ngoại trừ Lục lão phu nhân, cậu đã ra khỏi cái kia hố lửa cũng không đừng nhảy vào thêm lần nào nữa.”
Chuyện cũ như là một giấc mộng, Liễu Anh Lạc đứng lặng ở đầu đường, gió đêm phát động vạt váy sườn xám trên người bà, đôi mi nhỏ cụp xuống, chỉ câu môi.
Lâm Thủy Dao rất bất mãn với Lục Tư Tước, bà nâng mắt lên liền thấy một hội sở xa hoa ở trước mắt, bà vươn tay, trực tiếp ôm Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, Lục Tư Tước hiện tại đã già rồi, là một lão già đó, chúng ta quên anh ta đi! Đi, tớ dẫn cậu đi giải trí.”
“Giải trí?”
“Đúng nha, lần trước tớ muốn dẫn cậu đi spa xoa bóp, cậu không muốn, lần này tớ dẫn cậu tìm trai trẻ chơi, nghe nói hội sở này có “ngưu lang”(*) ngon lắm, đi, tối hôm nay tớ làm chủ, bao cậu chơi đã, ai cũng có một ngưu lang, à không, hai!”
(°) Ngưu lang: Tiếng lóng, nghĩa là trai bao, đồng nghĩa với từ “vịt”.
Lâm Thủy Dao mời Liễu Anh Lạc đến hội sở tìm ngưu lang?
Liễu Anh Lạc nghiêng mặt nhìn thoáng qua Lâm Thủy Dao đang bừng bừng chí khí: “Dao Dao, như vậy không tốt đâu, cậu dẫn tớ đi vào chơi vịt, cũng không sợ Lệ tổng biết?”
Lệ Quân Mặc?
Nhớ tới người đàn ông kia, Lâm Thủy Dao liền chau mày: “Tớ chơi vịt thì liên quan gì tới anh ta?”
“Lẽ nào cậu quên lần trước anh ta tố cáo cậu, đưa cậu vào đồn à? Lần này cậu lại vào tìm ngưu lang, tớ thực sự không biệt anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
*.. Vì sao từ xa xưa đều là đàn ông ra ngoài tìm thú vui, mà phụ nữ chúng ta thì không thể, tối hôm nay chúng ta đá bay mấy tên đàn ông xấu kia đi, vui vẻ hưởng lạc một lần. Anh Lạc, có phải cậu không dám đúng không?” Lâm Thủy Dao nhướng chân mày lá liễu tỉnh xảo, khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân tràn ra quang mang rực rỡ.